Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm

Chương 20



Nga thành là một đô thị lớn với dân số thường trú hơn 5 triệu người, kinh tế phát triền, trong khu trực thuộc của đô thị có nhiều khu công nghiệp chiếm diện tích lớn.

Sau khi tận thế ập đến, một khu công nghiệp lớn gần Nga thành có số dân thưa thớt, xung quanh lại có tường cao bao bọc nên rất thích hợp để lẩn trốn, chính vì vậy một lượng lớn người dân đã tập trung đến đây để tị nạn, trở thành một trong số ít căn cứ tị nạn quy mô lớn được thành lập đầu tiên.

Sau này căn cứ được cải biến và gia cố lại nhiều lần, xây nên một bức tường thành hùng vĩ, phát triển thành cứ điểm Nga thành tiếng tăm lừng lẫy trong những ngày đầu thời kì tận thế.

Cứ điểm này vừa lúc nằm giữa Hoa thành và Lộ Đảo, Sở Thiên Tầm dự định trên đường đến Lộ Đảo tiện thể sẽ đưa Cao Yến, Phùng Thiến Thiến và những người khác đến căn cứ Nga thành tương đối an toàn này, tính toán cẩn thận như một phần tâm ý cuối cùng của một người bạn cũ.

Đến Nga thành rồi thì cô có thể tiếp tục xuất phát về hướng đông đến Lộ Đảo, một công đôi việc.

Khoảng cách từ Hoa thành đến Nga thành vốn dĩ chỉ khoảng 200km. Cho dù bọn họ vừa đi vừa nghỉ nhưng không tốn bao nhiêu thời gian cũng đã đến rồi.

Nhưng từ khi vô tình đem Diệp Bùi Thiên lên xe, toàn bộ người trên xe đều cảm nhận được tâm trạng của Sở Thiên Tầm đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.

Bất đắc dĩ, càng đến gần Nga thành, dân cư các huyện thành tập trung ngày càng đông, cả đường đều là xe bị đâm cháy đen khiến con đường tắc nghẽn càng trở nên khó đi.

"Không đi tiếp được nửa, xuống xe." Sở Thiên Tầm dừng xe lại.

Mọi người xuống xe, thành thục đem tất cả vật tư có thể dùng đều vác trên người.

Đây đã là chiếc xe thứ ba họ đổi rồi, mỗi khi xe lái đến khu vực không cách nào tiếp tục đi nửa thì mọi người chỉ có thể xuống xe đi bộ.

Đi đến khu vực có đường thông thoáng, Sở Thiên Tầm luôn có thể dùng kỹ năng bẻ khóa điêu luyện của mình để kiếm được một chiếc xe cho mọi người ngồi.

Biển báo ven đường không biết bị cái gì va phải mà biến dạng nghiêm trọng, phía trên còn có phần còn lại của chân tay đã bị cụt không biết của sinh vật nào.

Con đường phía trước không có một ai, các loại phương tiện hư hỏng chen chúc nhau, cửa xe mở rộng thỉnh thoảng bị gió lay động, phát ra tiếng vang cọt kẹt, trong xe lại không có một ai.

Cửa sổ xe vỡ toang, khoang xe nhuộm đầy chất lỏng màu nâu đen cho thấy mấy ngày trước ở đây đã xảy ra một thảm kịch, mặt đất đều là vết máu loang lổ cùng đồ vật nằm ngổn ngang, nhưng lại không thấy nhiều thi thể.

Không có thi thể, nói rõ người trong xe không phải là sống sót chạy thoát, mà đã biến thành ma vật.

Khả năng xung quanh đây sẽ xuất hiện ma vật rất lớn.



Mọi người mang theo đủ loại vũ khí thu thập được trên đường đi, cẩn thận đi qua khoảng trống giữa mấy chiếc xe.

Hàng cây xanh ven đường hình như có một người đang đứng, một người phụ nữ.

"Cô" mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh lam bị nhàu nát, chiếc váy vẫn đung đưa nhẹ nhàng trong gió, nhưng phía trên cổ lại là năm cánh hoa thịt mở ra thật to, bên trong là một vòng răng sắc nhọn cùng hai cái xúc tu thật dài.

Cam Hiểu Đan chợt trông thấy con quái vật này, nhớ lại ngày ma chủng rơi xuống, nhìn thấy dáng vẻ ăn thịt người của loại quái vật này ở dưới lầu kí túc xá, liền sợ tới mức liên tục lùi lại mấy bước.

Sở Thiên Tầm đỡ vai cô: "Không cần sợ, đây chỉ là ma vật bình thường còn chưa thăng cấp, tốc độ và lực lượng đều không lớn. Các người có thể giết chết nó."

Ở trên đường khi gặp phải ma vật bình thường, Sở Thiên Tầm đã không còn tự mình ra tay.

Càng chiến đấu cùng ma vật nhiều thì càng có thể nâng cao dị năng của mình, cũng dễ dàng kích phát tiềm năng của người bình thường.

Thời điểm này, không ai có thể che chở người khác cả đời, nếu cô bảo vệ bọn họ quá mức, ngược lại chỉ có thể làm tổn hại đến mấy người bạn này của mình.

Giang Tiểu Kiệt là người đầu tiên bước lên phía trước kích động muốn thử, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười hưng phấn, năm băng chùy bén nhọn chậm rãi ngưng kết trong không khí, bay lơ lưng xung quanh cậu.

Dị năng của Giang tiểu Kiệt đang được cải thiện từng ngày với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Phùng Tuấn Lỗi giao Phùng Thiến Thiến cho Sở Thiên Tầm, tay cầm rìu chữa cháy cũng đi theo lên.

Bàn tay được sơn móng tay xinh đẹp của Cao Yến lúc nắm lúc buông, cuối cùng cô cũng cầm một cây xà beng sắc nhọn xông về phía trước.

"Cậu cũng đi đi." Sở Thiên Tầm đẩy Cam Hiểu Đan một cái.

"Mình.. mình không dám." Mặt Cam Hiểu Đan trắng bệch.

"Lúc mình còn ở bên cạnh, cậu lại không dám đi. Lỡ đâu sau này mình không ở đây, cậu liền chờ chết sao?" Sở Thiên Tầm một tay đẩy cô ấy ra: "Nhanh đi!"

Giang Tiểu Kiệt đã lao vào chiến đấu với quái vật, quái vật vừa dùng xúc tua đỏ như máu phát động tấn công, vừa khống chế tứ chi của nhân loại làm ra mấy động tác kỳ lạ không phù hợp.

Cam Hiểu Đan run rẩy đi mấy bước về phía trước, quay đầu nhìn Sở Thiên Tầm với đôi mắt đỏ hoe.

"Đi!" Sở Thiên Tầm không nhịn được nhíu mày: "Nếu hôm nay cậu không chém được một đao trên người nó thì mình sẽ mém cậu lại trên đường."

Cam Hiểu Đan bật khóc, cô vừa khóc vừa vung con dao làm bếp leo lên trước.

Ma vậy bị mọi người vây công, bị thương khắp nơi, phát ra tiếng kêu bén nhọn chói tai.

Cam Hiểu Đan lao tới bên cạnh cơ thể của nó, hét còn lớn hơn so với ma vật, vung dao chém lung tung lên người ma vật.

Phùng Thiến Thiến không chịu nổi tiếng gào thét chói tai của Cam Hiểu Đan liền che kín tai lại, quanh người cô bé hiện lên mấy đồng tiền xu, chậm rãi kéo dài trong không khí, biến thành những chiếc kim dài nhọn.

Mấy cây kim lóe lên trong không trung, phát ra tiếng xé gió vùn vụt, xuyên thẳng vào tim đóa "Thịt hoa" kia, lại từ trong ngực ma vật bay ra.

Sở Thiên Tầm nhìn trận chiến nghiêng về một bên trước mắt.



Ma vật bình thường lực tấn công thấp, chỉ cần khắc phục được nổi sợ trong lòng, thì chiến thắng chúng nó không phải việc gì khó.

Cô liếc mắt nhìn Diệp Bùi Thiên bên cạnh, hắn im lặng đứng nơi đó, không có ý định tham chiến.

Sở Thiên Tầm đương nhiên sẽ không xen vào chuyện của Diệp Bùi Thiên.

Năng lực của Diệp Bùi Thiên tăng lên càng chậm thì cô càng yên tâm hơn.

Đùng, đùng, đùng, tiếng bước chân thật lớn truyền đến.

Thân ảnh một con Độn hành giả khổng lồ xuất hiện ở cuối con đường.

Động tĩnh của nơi này đã thu hút đến con ma vật cấp 1 lợi hại nhất này.

Sở Thiên Tầm rút lưỡi đao ra, cúi người phóng nhanh đi, thân hình hóa thành một đường màu đen hướng tới ma vật khổng lồ.

Trong nhóm người bọn họ, trước mắt chỉ mình cô có năng lực nghênh chiến với ma vật cấp 1.

Nhưng phía sau cô lại có một người đuổi kịp.

Tốc độ của Sở Thiên Tầm đã gần đến cấp 1 đỉnh cao, nhưng người này chỉ kém cô mấy bước.

"Tôi giúp cô." Một giọng nói trầm thấp vang lên ngắn gọn.

"Cẩn thận, lúc tốc độ của nó đột nhiên tăng lên thì sức mạnh sẽ rất lớn, điểm yếu chính là cái rốn." Sở Thiên Tầm giải thích.

Bản thân cô lại có một ngày kề vai chiến đấu với Diệp Bùi Thiên, trong lòng Sở Thiên Tầm có một loại cảm giác kỳ quái.

Thiếu nữ áo đen phóng tới con quái vật to lớn lại cồng kềnh, đem lưỡi đao đâm chính xác vào phần bụng của Độn hành giả.

Độn hành giả vung bàn tay to lớn mập mạp lên, vỗ xuống.

Sở Thiên Tầm nhanh nhẹn né tránh, lại vòng quanh xuyên qua thân hình mập mạp của Độn hành giả.

Không trung nâng lên một mảnh cát vàng, ào một tiếng bao trùm hai mắt Độn hành giả.

Sở Thiên Tầm nắm lấy thời cơ Độn hành giả bị che mắt, đạp đầu gối của nó nhảy lên không trung, đâm liên tiếp vào rốn của nó.

Độn hành giả hét lớn một tiếng, hai chân đột nhiên ngồi xổm xuống.

Nó sắp lao tới!

Sở Thiên Tầm theo phản xạ mà tránh ra.

Không ổn, tim cô giật thóp lên, hướng Độn hành giả lao tới là chỗ đám người Giang Tiểu Kiệt.

Những người bình thường trong số họ không phải là đối thủ của Độn hành giả.



Độn hành giả mà lao đến, tùy tiện đập một phát là có thể biến mấy người bọn họ thành bánh nhân thịt.

Độn hành giả làm động tác đặc trưng chuẩn bị lao đi, nhưng lại không thể di chuyển.

Mặt đất dưới chân Độn hành giả nhô ra hai bàn tay to bằng cát vàng, nắm lấy mắt cá chân của nó.

Diệp Bùi Thiên đặt hai tay trước ngực siết chặt lại, hắn nhìn chằm chằm vào Độn hành giả, mồ hôi rịn ra trên trán, hắn chỉ giữ vững được một lát, bàn tay bằng cát vàng đã vỡ tan thành từng mảnh.

Nhưng đúng lúc đó, Độn hành giả vấp ngã, thân hình to lớn ngã rầm xuống đường lớn.

Độn hành giả thân hình to lớn, phần bụng cồng kềnh, một khi ngã sấp xuống thì không dễ đứng dậy.

Nó cố gắng lật mình dọc theo con đường, xô ngã cây cối và biển báo ven đường.

Sở Thiên Tầm không chịu buông tha, bám sát theo sau, không ngừng tìm cơ hội công kích vào bụng nó.

Cuối cùng, sau một hồi giằng co, con quái vật cấp 1 khổng lồ này đã bị giày vò đến chết.

Giang Tiểu Kiệt và Phùng Thiến Thiến vội vàng chạy đến giúp đỡ đã sớm hao hết dị năng trong lúc chiến đấu, cạn kiệt sức lực phải nghỉ ngơi.

Chỉ có Diệp Bùi Thiên kiên trì đi cùng Sở Thiên Tầm đến cuối cùng.

Hắn vẫn luôn dùng kĩ năng khống chế cát còn yếu ớt của mình, khéo léo hỗ trợ Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm đạp lên thi thể to lớn của Độn hành giả, dùng dao lấy ra ma chủng màu xanh lá.

Cô ngồi trên một chỗ cao nhìn xuống, sắc mặt Diệp Bùi Thiên trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, đang cúi người chống chân thở hổn hển.

Sở Thiên Tầm không thể không thừa nhận, bỏ lập trường của hắn qua một bên thì vị Diệp Bùi Thiên này đúng là một thiên tài chiến đấu.

Hắn không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu, khả năng khống chế cát còn vô cùng yếu ớt, nhưng trong lúc chiến đấu hắn lại có thể nhanh chóng sử dụng thuần thục kỹ năng của mình, theo bản năng bắt lấy mọi cơ hội thoáng qua, khéo léo sử dụng năng lực của mình.

Không hổ là người đàn ông khiến toàn thế giới phải khiếp sợ.