Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm

Chương 56: 56




"Toàn thể nhân viên xin chú ý, toàn thể nhân viên xin chú ý.

Trạm gác phía trước phát hiện một số lượng lớn ma vật tiếp cận căn cứ chúng ta từ phía tây bắc, xin tất cả thánh đồ hệ chiến đấu tập hợp đến cổng căn cứ! Tất cả thánh đồ phụ trợ tập hợp tại trạm cứu tế!"
"Nhắc lại thông báo! Xin tất cả nhân viên phối hợp chỉ huy, nhanh chóng tập hợp! Nhanh chóng tập hợp! Chúng ta cùng đoàn kết, sẽ cùng nhau vượt qua nguy cơ, dưới sự phù hộ của thần, chắc chắn sẽ tiêu diệt được ác ma."
Âm thanh thông báo vang lên dồn dập bốn phía căn cứ.
Tất cả mọi người ngừng việc đang làm, nghe thông báo, tim cũng vì vậy mà thắt lại.

Nếu nơi trú ẩn này bị sụp đổ, bọn họ sẽ phải lang thang khắp nơi, buộc phải chạy trốn vào vùng hoang dã, một mình đối mặt với ma vật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Mọi người trong căn cứ chạy loạn khắp nơi.

Lúc này, rào cản giữa các phe phái và đoàn thể được giảm xuống mức thấp nhất.

Dường như tất cả mọi người đều tuân theo mệnh lệnh thống nhất.

Có không ít người mang băng tay biểu tượng đôi cánh nhao nhao quỳ xuống đất, thành kính cầu nguyện sự phù hộ của các vị thần.
Trong tình huống nơi trú ẩn duy nhất có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, ngay cả những người không tin lời dạy của tín ngưỡng Thánh Thiên Sứ, cũng không tránh khỏi bị bầu không khí lây nhiễm, trong lòng bắt đầu thì thầm cầu nguyện bình an.
Một đội ngũ được võ trang đầy đủ đi ra khỏi trạm cứu hộ, bọn họ bước đi nhẹ nhàng, dáng người mạnh mẽ, trên vai mang ký hiệu thánh thiên sứ.
Những người này phần lớn mang áo giáp làm từ vỏ cứng của ma vật, xách lưỡi dao được cải tiến từ tay chân ma vật, sải bước đi ra với khí thế vô cùng tự tin.
Hiển nhiên bọn họ không phải người bình thường, mà là một lực lượng tác chiến do các thánh đồ tạo thành.
Trong số bọn họ có một vị điều dưỡng dung mạo xinh đẹp, cô gái mặc đồng phục y tá, mái tóc xoăn dài được buộc thành bím rủ xuống trước ngực, trông cô có vẻ hơi không hợp với mọi người.
Cô gái nhìn về phía đám người Sở Thiên Tầm bên này: "Bành Hạo Vũ, đuổi theo tập hợp."
Âm thanh ngọt ngào êm tai như vậy, cho dù ai nghe qua cũng không thể nào chán ghét được.
Bành Hạo Vũ vội vàng đáp lại.
Hắn quay người hỏi Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên: "Hai vị, cùng đi thôi? Nếu căn cứ bị hủy, sẽ không còn chỗ cho mọi người sinh hoạt nửa."
Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên liếc nhau: "Anh có được không?"
Diệp Bùi Thiên gật nhẹ đầu.
Hai người đuổi theo Bành Hạo Vũ, đi về phía cổng căn cứ.
"Hai vị này là ai?" Vị mỹ nữ mặc đồng phục y tá cười hỏi.
Bành Hạo Vũ thu hồi vẻ mặt kiêu ngạo ngày thường trước mặt cô gái này, mang theo chút lấy lòng nói: "Để tôi giới thiệu một chút, hai vị này là thánh đồ mới đến căn cứ chúng ta, vị mỹ nữ này cũng giống tôi là hệ sức mạnh, người anh em này dị năng là..

điều khiển cát?"
Sở Thiên Tầm hừ một tiếng trong lòng, Bành Hạo Vũ này đúng là cố ý hỏi thăm tin tức của bọn họ.

Hắn có chút hiểu biết về hai người bọn cô.
Vị điều dưỡng viên kia đi lên phía trước, duỗi bàn tay trắng nõn mềm mại ra: "Thật tốt quá, đa tạ hai người đã đến giúp đỡ.

Tôi là Phó Oánh Ngọc, là thành viên của Hiệp hội cứu trợ Thánh Thiên Sứ."
Sở Thiên Tầm cùng cô gái bắt tay: "Sở Thiên Tầm."
Phó Oánh Ngọc mỉm cười ngọt ngào, giọng điệu dịu dàng, bàn tay nắm Sở Thiên Tầm vừa mềm vừa mịn.

Nhưng không biết vì sao, Sở Thiên Tầm lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Người này cô đã từng gặp chưa? Sở Thiên Tầm tìm kiếm cái tên này trong đầu, nhưng lại không nhớ ra ký ức đặc biệt nào.
Cửa chính căn cứ ban đầu là hai cổng sắt hình hàng tào, mặc dù đã được gia cố bằng nhiều loại sắt thép, trước cửa cũng đào một hào sâu, nhưng rõ ràng vẫn không đủ khả năng để chống cự được xung kích của số lượng lớn quái vật.
Giờ phút này, mọi người đang vội vàng di chuyển các loại chướng ngại vật khác nhau, chuẩn bị hết sức để lấp kín cánh cửa rộng lớn này.
Diệp Bùi Thiên đến trước cửa: "Để tôi thử một chút."
Hắn quỳ một gối xuống đất, chấp hai tay lại đặt xuống nền đất trước mặt, khẽ cau mày lại.
Mặt đất nhẹ nhàng rung chuyển, một tiếng gầm như bị bóp nghẹt vang lên từ lòng đất.
Dưới chân Diệp Bùi Thiên chậm rãi dâng lên một bức tường đất kiên cố, tường đất dùng tốc độ mắt thường có thể thấy không ngừng cao lên.
Tường đất vừa rộng vừa dày không chỉ chặn lại toàn bộ cửa chính mà ngay cả những bức tường xung quanh cũng được gia cố.
Trước ánh mắt sửng sốt của mọi người, cầu thang dần dần xuất hiện bên trong bức tường đất, khiến việc leo lên đầu tường trở nên dễ dàng hơn.
Diệp Bùi Thiên buông tay ra, thở hổn hển mấy hơi rồi đứng lên đầu tường.
"Má ơi, trâu bò quá, sao làm được vậy chứ?"
"Dị năng của anh là hệ thổ đúng không? Bạn của tôi cũng là hệ thổ, nhưng cậu ta nhiều nhất cũng chỉ có thể tạo được một bức tường thấp, mỏng là đã kiệt sức rồi, anh cũng quá lợi hại rồi."
"Giờ thì đỡ hơn rồi, nó đã giúp ích rất lớn đó."
Một đám người vây quanh bức tường, ngóc đầu liên tục tán thưởng.
Diệp Bùi Thiên quay đầu, nhìn về phía Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm dẫn đầu vỗ tay: "Lợi hại, lợi hại."

Diệp Bùi Thiên cấp 2 đã mơ hồ xuất hiện phong thái của đế vương cát vàng năm đó.
Giang Tiểu Kiệt vội vàng đuổi tới, bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ: "Oa, anh Bùi Thiên từ khi nào lại trở nên lợi hại như vậy?"
"Tới đúng lúc lắm, đi theo chị." Sở Thiên Tầm mượn Phó Oánh Ngọc một chiếc vòi chữa cháy đang bơm nước, mang theo Giang Tiểu Kiệt đi lên đầu thành.
Cô đổ nước lên bề mặt bên ngoài của bức tường đất mới xây, nói với Giang Tiểu Kiệt: "Thử một chút xem."
"Được, xem em đây!" Giang Tiểu Kiệt hét lên: "Kết băng!"
Lấy khu vực dưới chân Giang Tiểu Kiệt làm trung tâm, những dải băng lớn bắt đầu trải dài, bề mặt bên ngoài bức tường đất chậm rãi kết thành một mặt băng bóng loáng.
Giang Tiểu Kiệt buông lỏng hai tay, đặt mông ngã ngồi xuống đầu tường, thở dốc hổn hển: "Chỉ, cũng chỉ được vậy thôi, chị Thiên Tầm."
"Tốt lắm! Làm vô cùng tốt, Tiểu Kiệt!" Sở Thiên Tầm không chút keo kiệt mà khen ngợi cậu.
Đám người vỗ tay đùng đùng không dứt.
Có một bức tường băng rắn chắc khó phá hủy như vậy, lòng tin trong việc chống lại ma vật của mọi người đã được nâng cao rất nhiều.
Một số người mang tâm trạng không chắc chuẩn bị đứng một bên quan sát, cũng bắt đầu tính toán xem làm thế nào để tham gia chiến đấu, nhân cơ hội đạt được ma chủng.
Phía sau đám người, một người đàn ông đầu trọc, ánh mắt có hơi u ám tiến đến gần Phó Oánh Ngọc: "Oánh Ngọc, đây là người nào?"
Phó Oánh Ngọc thu hồi nụ cười ngọt ngào của mình, lắc đầu: "Mới đến, vẫn chưa hiểu rõ lắm.".