Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm

Chương 66: Chương 66



Sở Thiên Tầm dùng hai dây đai cố định Diệp Bùi Thiên trên lưng, đầu Diệp Bùi Thiên rủ xuống tựa lên vai cô, mái tóc rối bù xõa xuống che khuất gương mặt không chút phản ứng, chỉ lộ phần dưới khuôn mặt tái nhợt và đôi môi không chút máu.

Sở Thiên Tầm lấy một cái nồi đựng dầu tắm trên bàn thí nghiệm, rưới dầu lên tất cả các ống nghiệm màu đỏ và những miếng thịt đẫm máu, dùng một mồi lửa đốt cháy tất cả những thứ tội ác này.

Trên hành lang đã vang lên tiếng bước chân ồn ào. Sở Thiên Tầm buộc một đầu dây thừng vào lan can cửa sổ, cõng Diệp Bùi Thiên trên lưng, trèo ra ngoài cửa sổ, trượt xuống bức tường bên ngoài tòa nhà.

Cô trượt từ phòng thí nghiệm tầng mười ba đến tầng chín, thả người nhảy vào một cửa sổ đang mở ở tầng chín, buông sợi dây thừng trong tay ra.

Một đám thánh đồ của Giáo hội Thánh Thiên Sứ giận dữ xông vào phòng thí nghiệm rực lửa.

Một người trong đó chạy về phía cửa sổ, thò đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ nhìn thấy một dây thừng dài treo lơ lửng bên ngoài tòa nhà, khoảng sân bên dưới tối đen không có ai.

"Người chạy mất rồi, leo xuống từ cửa sổ phía bắc, nhanh xuống sân đi tìm đi!" Người đàn ông hét lớn vào bộ đàm.

Đèn pha quanh sân được bật sáng lên, vô số ánh đèn pin lắc lư đan xen, từng chiếc ô tô vội vã chạy vào trong viện, toàn bộ sân vườn trong sở nghiên cứu tràn ngập tiếng bước chân và tiếng người.

Lầu trên lầu dưới ồn ào hỗn loạn.

Sở Thiên Tầm cõng Diệp Bùi Thiên chạy như bay giữa hành lang tối tăm lại yên tĩnh của tòa nhà.

Cuối lầu chín có một hành lang nối với tòa nhà bên cạnh.

Giờ phút này, trong sân dưới hành lang, một đội thánh đồ cầm vũ khí và đèn pin, đang lo lắng tìm kiếm kẻ địch trong đám cây cỏ.

Lại không ai phát hiện ngay phía trên đầu bọn họ, trên hành lang tầng chín, một bóng đen lướt qua nhanh như chớp.


Sở Thiên Tầm bước vào tòa nhà bên cạnh, không đi xuống dưới, mà ngược lại cô nhanh chóng leo cầu thang lên sân thượng ở tầng trên cùng.

Trên sân thượng yên tĩnh tối đen như mực, gió đêm rét lạnh thổi qua cơ thể hai người.

Người đàn ông rủ đầu trên vai cô phát ra một chút âm thanh trầm thấp.

Nếu không phải đang dựa vào bên tai Sở Thiên Tầm thì cô cũng không nghe thấy được.

"Cha, mẹ, Bùi Nguyên, đừng đi.. đừng bỏ con lại."

Diệp Bùi Thiên mê sảng nỉ non.

Sở Thiên Tầm dừng chân, cô nhìn thoáng qua khuôn mặt đang hôn mê bất tỉnh kia:

"Được, sẽ không bỏ anh lại." Cô trả lời.

Yết hầu tái nhợt nhấp nhô một chút, trong cổ họng vô thức bật ra một câu: "Thiên.. Thiên Tầm."

Gió mát trên sân thượng thổi loạn tóc Sở Thiên Tầm, đêm nay mây đen gió lớn, là thời tiết tốt để kẻ sát nhân chạy trốn.

Sở Thiên Tầm đứng bên mép mái nhà thả người nhảy xuống đỉnh tòa nhà thứ ba.

Cô liên tục băng qua ba bốn tòa nhà, sau đó mới từ tầng cao nhất đi xuống dưới, trốn vào một căn phòng chứa đồ tối tăm trống rỗng.

Cô cẩn thận đặt Diệp Bùi Thiên trên lưng xuống.

Đến gần cửa sổ, Sở Thiên Tầm hơi vén màn lên, quan sát tình hình bên ngoài, tòa nhà thí nghiệm phía xa đã sáng đèn, lửa cháy rực tỏa khói dày đặc từ cửa sổ tầng cao nhất.

Toàn bộ sở nghiên cứu như nước đổ chảo dầu, ồn ào đến mức muốn lật trời.

Sở Thiên Tầm buông rèm cửa xuống, thắp sáng một cái đèn pin nhỏ, xoay người kiểm tra tình trạng của Diệp Bùi Thiên.

Tấm vải vội vàng quấn quanh ngực và bụng Diệp Bùi Thiên đã ướt đẫm máu.

Bụng hắn có một miệng vết thương rất lớn, nếu không xử lí, cứ như vậy mà vác hắn trên người, không chỉ khiến hắn đau đớn, mà nội tạng trong khoang bụng cũng có thể rơi ra ngoài trong quá trình chạy trốn.

Sở Thiên Tầm xé mở tấm vải quấn quanh người Diệp Bùi Thiên, nhanh chóng xử lí miệng vết thương lớn nhỏ một cách đơn giản.

Cô dùng bông băng y tế thuận tay cầm theo từ bàn giải phẫu gần đó, tạm thời may lại ba vết thương nặng nhất ở phần bụng, ngực và cổ.

Diệp Bùi Thiên nằm bất động, để mặc cô làm, không có chút phản ứng.

Loa phát thanh trên hành lang bên ngoài phòng vang lên một giọng nữ du dương tươi đẹp.


"Bùi Thiên, tiểu Bùi Thiên đáng yêu, anh trốn đâu rồi?"

Tiếng loa phát thanh xào xạc vang vọng trong hành lang vắng lặng.

Diệp Bùi Thiên đột nhiên mở mắt ra, một tay run rẩy chống người dậy, trong bóng tối, ánh mắt hắn tràn đầy hận ý và sợ hãi.

Nhưng cuối cùng hắn bất lực không thể tiếp tục, ho ra một ngụm máu, ôm bụng ngã xuống đất.

Cơ thể hắn căng thẳng, thở hồng hộc từng ngụm từng ngụm, như một con thú hoang bị thương nặng đang giãy dụa trong vùng hoang dã.

"Bùi Thiên, chuột bạch ngoan, anh trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn tự mình ra đây, tôi có thể xem xét tha thứ cho anh cùng kẻ không biết sống chết Sở Thiên Tầm kia."

Âm thanh đó vừa ngọt ngào mê người vừa nhẹ nhàng quyến rũ như người tình dịu dàng thì thầm bên tai lúc đêm khuya.

"Nếu không ra ngoài, tôi sẽ không khống chế được bản thân mà làm ra chuyện gì khiến anh sợ hãi đâu."

Diệp Bùi Thiên nằm trên mặt đất, chậm rãi cuộn tròn cơ thể, dùng tay che kín lỗ tai mình.

"Tiểu Diệp." Sở Thiên Tầm đưa tay đặt lên mặt Diệp Bùi Thiên.

Cô chỉ mới rời đi năm sáu ngày, mà tên ngốc này lại bị người khác bắt nạt thành dáng vẻ này.

Diệp Bùi Thiên ngơ ngác nhìn cô trong bóng tối.

"Là tôi. Anh nhìn tôi xem, tôi là Sở Thiên Tầm. Anh không cần sợ, chúng ta đã chạy thoát rồi."

Để Diệp Bùi Thiên có thể thấy rõ mình, hai tay Sở Thiên Tầm dần sáng lên.

Tầm mắt Diệp Bùi Thiên dần dần hiện lên chút ánh sáng.


Hai mắt hắn chậm rãi lay động trong ánh sáng vàng ấm áp, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt trước mắt. Hắn không rõ tại sao khuôn mặt mà hắn ngàn suy vạn nghĩ bây giờ lại xuất hiện trước mặt mình.

"Không cần lo lắng, một ngày nào đó, tôi sẽ giết người phụ nữ này, báo thù cho anh." Sở Thiên Tầm ghé vào tai Diệp Bùi Thiên, nghiến răng nhỏ giọng nói.

Cơ thể căng thẳng của Diệp Bùi Thiên đột nhiên thả lỏng. Âm thanh như ác ma kia vẫn tiếp tục vang trên trong loa phát thanh, nhưng dường như nó đã trở nên xa xôi, không đáng kể.

Sở Thiên Tầm ngồi xổm bên cửa sổ, vén rèm quan sát tình hình dưới lầu.

"Thiên Tầm, cô.. tại sao lại trở lại." Diệp Bùi Thiên nằm cạnh cô.

Sở Thiên Tầm trợn mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Ngày đó vì sao anh không nói cho tôi, dù là chút ám hiệu, chỉ cần anh nói một câu thì tôi nhất định sẽ có cách để đưa anh đi."

Thực ra trong lòng Sở Thiên Tầm cũng hiểu rõ, cô nói như vậy chẳng qua chỉ thể hiện sự tức giận mà thôi. Khi bọn cô rời khỏi Nga thành, thái độ của Diệp Bùi Thiên đã rất kỳ quái, nhưng cô theo bản năng mà không nghĩ sâu, đơn giản vì cô còn mang thành kiến rất sâu với người đàn ông này.

Ngoài cửa sổ là tiếng còi cảnh sát chói tai và ánh đèn nhấp nháy qua lại.

Căn phòng chỉ cách một cửa sổ, bình tĩnh mà an bình.

"Thiên Tầm." Giọng nam yếu ớt vang lên trong bóng tối.

"Ừm?"

"Thiên Tầm, tôi muốn đi cùng cô, xin cô.. dẫn tôi đi."

Những lời này lập đi lập lại trong lòng Diệp Bùi Thiên vô số lần, bị dày vò không biết bao nhiêu lần.