Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm

Chương 80: C80



"Sau khi ma chủng buông xuống, người trẻ tuổi trong nhà ta đều không có dị năng, ngược lại, hai ông bà già ta lại có được khả năng kỳ lạ. Ông già nhà ta, ông ấy có khả năng làm xoa dịu cảm xúc người khác."

"À, đó là dị năng hệ tinh thần." Sở Thiên Tầm nói.

Thì ra bạn già của Phùng bà bà cũng là người cầu nguyện, cô nghĩ thầm trong lòng.

Vì an toàn, Sở Thiên Tầm không nói cho người khác biết dị năng cũng như cấp bậc của cô.

Vì vậy phần lớn những người bên cạnh cô vẫn nghĩ dị năng của cô là hệ tốc độ cấp thấp.

Hiện nay cũng chỉ có Cao Yến và Diệp Bùi Thiên từng được cô hỗ trợ là có thể đoán được dị năng thực sự của Sở Thiên Tầm là hệ tinh thần.

"Đúng vậy, đúng là dị năng hệ tinh thần. Dị năng của hai người bọn ta đều không có khả năng tấn công, những người đó che mặt xông vào nhà bọn ta, cướp mọi thứ trong nhà, sau khi phát hiện dị năng của lão già liền mang ông ấy đi. Bọn nhỏ nhà ta trong lúc phản kháng.." Phùng bà bà tạm dừng một chút, quay mặt đi.

"Sau đó hai người chúng ta đều bị đưa đến phòng thí nghiệm, ta mới biết những tên khốn làm việc như ma quỷ này bình thường đều khoác trên mình chiếc áo thánh đồ của Thánh Thiên Sứ."

"Lão già lúc sắp chết, đều dùng dị năng của mình để trấn an cảm xúc của ta, đừng quá đau buồn vì cái chết của ông ấy. Dị năng của ông ấy chỉ có chút tác dụng như vậy, không biết những tên khốn đó bắt ông ấy để làm gì."

Phùng bà bà giơ bàn tay gầy gò lên, cầm ma chủng nuốt vào bụng.

"Bà bà." Đồ Diệc Bạch lo lắng cầm tay bà, cậu không nhìn thấy gì, trong sinh hoạt rất bất tiện, Phùng bà bà từ lúc trong tù đã luôn chăm sóc cậu.

"Ta không sao." Phùng bà bà vỗ tay cậu nhóc: "Chỉ cần chút ánh sáng cuối cùng mà lão già lưu lại trong lòng, ta cũng phải sống sót thật tốt."


Phùng bà bà kể lại chuyện cũ bi thương với giọng điệu nhẹ nhàng, không hề buồn bã hay tức giận quá mức, nhưng mọi người nghe vào, lại thấy lòng nặng trĩu. "

" Mẹ nó, tổ chức Thánh Thiên Sứ biến thái đó, chị Thiên tầm, tại sao lúc đó chị không mang theo em cùng quay về. Em có thể giết bọn hắn đến tè ra quần. "Giang Tiểu Kiệt nghiến răng nghiến lợi.

Cậu nhóc đem ma chủng trong tay đưa lại Sở Thiên Tầm:" Dị năng của em đã tới cực hạn. Lần trước, lúc săn ma, em đã dùng một viên ma chủng cấp 1, nhưng không có hiệu quả nửa. "

" Vậy em muốn tăng lên cấp 2 không? "Sở Thiên Tầm hỏi.

Hai mắt Giang Tiểu Kiệt sáng rực lên, cậu lập tức gật đầu.

Sở Thiên Tầm hiện tại đã là cấp 3, vừa lúc hơn Giang Tiểu Kiệt hai cấp, bảo vệ Giang Tiểu Kiệt an toàn thăng cấp cũng không có vấn đề.

Giang Tiểu Kiệt đã đồng hành cùng cô vào sinh ra tử trên chiến trường nhiều lần, góp không ít lực trong việc cướp đoạt ma chủng.

Sở Thiên Tầm đương nhiên cũng hy vọng cậu có thể nâng cấp dị năng, nhưng hiện tại trong tay cô chỉ có một viên ma chủng cấp 2.

Cô nhìn lướt qua Diệp Bùi Thiên. Hắn cũng cần ma chủng cấp 2.

" Tôi không gấp, đưa ma chủng cho Tiểu Kiệt trước đi. "Diệp Bùi Thiên lập tức nói.

Sở Thiên Tầm mỉm cười, tính cách này của Diệp Bùi Thiên, may là hắn ở trong đội của cô, nếu ở đội khác, chỉ sợ phải bị người lừa đến mức độ nào đó mới biết tỉnh ngộ.

" Lần sau tôi sẽ tìm thêm ma chủng cấp 2 cho anh. "Sở Thiên Tầm nói/

Lần này Giang Tiểu Kiệt thăng cấp vô cùng thuận lợi.

Không xuất hiện bất cứ dấu hiệu ma hóa nào, cũng không cần Sở Thiên Tầm giúp đỡ.

Ăn ma chủng vào không bao lâu, Giang Tiểu Kiệt liền từ trên mặt đất nhảy lên.

Trên trời rơi xuống một trận mưa đá, khiến mặt đất trước mặt nứt ra tạo thành một hố cạn, bụi đất tung bay khắp nơi.

" Ha ha, chị Thiên Tầm, nhìn em đi! "Giang Tiểu Kiệt chạy đến trước mặt Sở Thiên Tầm, phấn khích nói.

Sở Thiên Tầm nhắc nhở cậu không nên quá chủ quan, lần này may mắn thăng cấp, những không có nghĩa sau này cũng thuận lợi như vậy.

" Mỗi một lần thăng cấp, đều là quyết định sống chết, em nhất định không được xem thường. Muốn thăng cấp, phải nói với chị, lúc không có chị ở đây, không được tự mình vượt cấp. Hiểu không? "Sở Thiên Tầm dặn dò.

Khả năng của mọi người đều thuận lợi được tăng cao, cả nhóm tinh thần phấn chấn tiếp tục lên đường.


Dọc theo đường đi không bao lâu.

Không trung vang lên một tiếng súng, một viên đạn xuyên không bay đến, bang một tiếng đánh vào mặt đất trước mặt bọn họ, ngăn cản bước chân mọi người.

Ba năm người đàn ông từ trong rừng cây chạy đến vẫy tay với bọn họ:" Đi ra đi ra, chỗ phía trước đã bị Quyện ca chiếm giữ, người không có phận sự mau tránh ra. "

" Phía trước rất nguy hiểm, chúng tôi đang làm việc, làm phiền mọi người đổi đường khác đi. "Âm thanh lạnh như băng của Nghiêm Tuyết vang lên trong không trung.

Xa xa trong rừng cây, truyền đến tiếng gầm thật lớn, chân trời bị lửa đỏ chiếu sáng, những cột lửa đỏ bay thẳng lên trời.

Đó là chiêu thức đặc trưng của Đường Quyện, hồng liên luyện ngục.

Đoàn đội tiêu diệt ma vật cấp cao, vì không để người khác phá hỏng hoặc vào phút cuối nhặt được tiện nghi, bình thường đều sẽ thiết lập các trạm kiểm soát ở bốn phía, ngăn cản người khác đi vào.

Có thể để Nghiêm Tuyết canh giữ ở đây, có thể thấy ma vật bên trong rất quan trọng với bọn họ.

Sở Thiên Tầm và Cao Yến trao đổi ánh mắt.

Cao Yến đứng ra, mở miệng cười nói:" Chị Nghiêm, chúng tôi là ra ngoài săn ma. Không biết mọi người làm việc ở đây. Chúng tôi sẽ rời đi ngay. "

Bọn họ lui về một góc hẻo lánh cách đó không xa.

" Thế nào? Tiểu Bạch có nhìn rõ tình hình phía trước không? "Sở Thiên Tầm hỏi.

" Có một con ma vật, rất lợi hại, có lẽ là ma vật cấp 3. "Đồ Diệc Bạch nhắm hai mắt:" Rất nhiều người vây quanh tấn công nó, cũng chết rất nhiều người. Hửm.. hình như ma vật bị trọng thương, chuẩn bị chạy trốn. "

" Mọi người ở đây, tôi đi vào xem sao. "Hai mắt Sở Thiên Tầm sáng rực lên.


Ma vật cấp 3 cũng không dễ dàng bị người giết chết như vậy, lần trước cô gặp phải Bất miên giả đã là ma vật cấp 3 có sức chiến đấu yếu nhất, vậy mà cô còn mém xíu không tiêu diệt được nó.

Cô dự định vào trong nhìn xem, mặc dù Đường Quyện ở bên trong, nhưng nếu có thể nhặt được tiện nghi thì tốt.

Dù sao loại chuyện như đoạt quái này, cô cũng đã làm không ít.

" Cùng đi. "

" Chị Thiên Tầm, em cũng đi. "

Ba người Sở Thiên Tầm, Diệp Bùi Thiên và Giang Tiểu Kiệt vòng qua phòng tuyến của Nghiêm Tuyết, lặng lẽ hướng về chiến trường phía trước.

Khi bọn họ đến nơi thì trận chiến ở đây vừa kết thúc, trung tâm sân bãi đã bị thiêu rụi một khoảng lớn, trên mặt đất nằm mấy cỗ thi thể con người, ma vật lại không thấy đâu, hiển nhiên nó đã trốn thoát.

Những người còn lại có lẽ đã đuổi theo ma vật bị thương, trên sân chỉ còn lại hai ba người đàn ông, trong đó có một người Sở Thiên Tầm biết, chính là bạn trai của Nghiêm Tuyết, con trai thầy Giang, Giang Hồng Tài.

Giang Hồng Tài duỗi chân đá một người đàn ông bị thương nặng trên mặt đất ngã lăn ra, cười điên cuồng:" Đường Quyện, Quyện ca? Không nghĩ tới đúng không, mày cũng có ngày hôm nay? "

Người kia cả người đầy vết thương, miệng phun máu tươi, giãy dụa muốn bò dậy, lại bị Giang Hồng Tài đạp ngã xuống đất.

Hắn cắn chặt răng, trong mắt tràn ngập hận ý, bất lực bò dậy, hai mắt lại kiên cường nhìn chằm chằm Giang Hồng Tài.

" Vẻ mặt của mày bây giờ là sao? A? Cho đến bây giờ mày còn dám dùng vẻ mặt này nhìn tao sao? "Gương mặt anh tuấn của Giang Hồng Tài hung phấn đến vặn vẹo:" Mày kiêu căng bá đạo lâu như vậy, hiện tại mày thử ngông cuồng xem, cuồng xem!"