Trên đường, tuy là ngoại ô, nhưng zombie không ít, xe mười sáu chỗ đi đầu đã được cải tạo, Sở Tuyết không ngại húc thẳng một đường xuyên qua. Đoàn người hữu kinh vô hiểm đi tới thành Tây.
Sau trận bão lần trước, thành tây so với thành nam điêu tàn hơn nhiều, có lẽ nơi đây bị vòi rồng tàn phá nghiêm trọng nhất, một số tòa lầu kính chỉ còn trơ lại phần khung bê tông. Thế mới thấy được lúc trước vòi rồng là bực nào hung mãnh.
Dựa theo địa chỉ đại khái, Đoàn xe của Đổng A tiến vào khu công nghiệp. Nghe Tiểu Thất nói, bố mẹ của cô bé là công nhân công ty sản xuất nhựa. Hắn chỉ việc dựa theo bản đồ đi đến lần lượt ba nhà máy sản xuất nhựa trong khu, nhưng việc truy tìm người sống sót rất khó khăn.
Để tránh hấp dẫn zombie từ trong nhà máy đi ra, sau khi đỗ xe, sợ người nhiều, hấp dẫn nhiều zombie, cả đội liền phân thành 4 nhóm chia ra hành động. Đổng A cùng Tiểu Ân một đội, Sở Tuyết cùng Tiểu Thi, Lập Thành cùng Tiểu Nguyệt, Thanh Nhã cùng cùng Tiểu Khả.
Đội của Thanh Nhã ở lại trông xe, mọi người gặp bất cứ vấn đề gì đều thông qua bộ đàm liên lạc.
Rất nhanh, cả đội lần lượt tiến vào nhà xưởng thứ nhất. Trong xưởng, zombie rất nhiều, để tránh kinh động, các đội viên chỉ dám xa xa đưa ống nhòm ngắm nhìn, thấy không có người sống sót, hoặc zombie có hình dáng hay trang phục, giống với Tiểu Thất đã mô tả, thì lập tức rút lui, luôn giữ khoảng cách cỡ 50m an toàn, để lỡ như bị phát hiện, còn có thời gian chạy về xe t·ẩu t·hoát. Mỗi nhóm đều mang theo một Flycam thứ này rất dễ điều khiển, dùng để điều tra những nơi khó đột nhập.
Trong nhà máy, đồ tốt hẳn không ít, nhất là lương thực trong nhà ăn, nhưng khổ nỗi zombie nhiều lắm, khó mà đột nhập đi vào.
Tốn khá nhiều thời gian không thu hoạch được gì, mọi người y theo kế hoạch như vậy, tiếp tục đi đến nhà máy số 2, rồi số 3. Nhưng vẫn không thấy tung tích bố mẹ Tiểu Thất đâu, điều này làm cho Đổng A rất đau đầu. Mặt trời đã ngả về phía tây, không dám dừng lại trong này, Đổng A đành phải chỉ huy mọi người rời khỏi thành phố, ngày mai quay lại.
Tìm kiếm một nơi hẻo lánh vắng vẻ, ở bên cạnh một đoạn đường vào núi, Cả đội liền lái xe đỗ lại cạnh nhau, tập trung trong nhà ở di động dùng cơm tối, cả ngày mệt mỏi cộng thêm buổi trưa chỉ ăn thức ăn sẵn đóng gói, làm cho mọi người phá lệ chờ mong Tiểu Thất làm cơm.
Tiểu Thất biết được đàn anh đàn chị đang giúp mình tìm kiếm bố mẹ nên trên mặt lúc nào cũng mang theo vẻ cảm kích. Nàng đã sớm xem đội ngũ này thành gia đình thứ 2 của mình. Ăn uống no nê, như thường lệ 2 người một nhóm chia nhau gác đêm, những người khác thì đi nghỉ ngơi sớm.
Ngày hôm sau, tiếp tục là một vòng thăm dò mới, nhưng không phải ở khu công nghiệp, địa điểm đã chuyển sang những khu dân cư gần đó. Tìm kiếm người sống sót để biết thêm tin tức, nhưng bởi vì cực độ thiếu khuyết tín nhiệm, nên rất khó cùng những người đó gặp mặt, chứ chưa nói tới việc bắt chuyện.
Gặp ở xa xa, vài người sống sót đang thu thập vật tư, những người nọ thấy có người lạ liền nhanh chóng lẫn mất. Đổng A đành phải thi hành kế hoạch cấp tiến hơn, đó chính là vây bắt. Nói thì dễ nhưng thực hiện rất khó. Những người ra thu thập vật liệu, bây giờ, hầu hết đều từng g·iết qua zombie, đều là nhân tinh, rất khó chơi.
Phải tốn gần nửa ngày ngồi xổm ở cổng trước cửa một cửa hàng, đem vật tư từ trên xe xuống trưng bày vào trong tủ kính, làm bộ như chưa có ai lục soát, mới câu được một con cá lớn. Dẫu vậy người kia cũng phi thường giảo hoạt, mấy lần suýt trốn thoát, Đổng A buộc phải nổ súng uy h·iếp mới đưa tay chịu trói. Nhưng mà tiếng súng hấp dẫn đến không ít zombie, làm cả đám phải vắt chân lên cổ bỏ chạy, phi thường chật vật.
Cắt đuôi được zombie, tìm một góc hẻm hẻo lánh, Đổng A mới có thời gian tra hỏi. Không đợi đặt câu hỏi, người kia đã kinh hãi cầu xin:
“Đại ca, ngươi thế mà lại có súng! Đại ca xin đừng g·iết ta, ta chỉ là cư dân xung quanh đây, trên người thực sự không có thực phẩm gì, tha cho ta một mạng đi".
“Ở đâu nhiều lời như vậy? Ta hỏi ngươi trả lời." Đổng A không có biểu cảm gì nói, đồng thời đưa súng đặt lên đầu người đàn ông kia. Bị nòng súng đặt ở thái dương, người đàn ông run rẩy càng lợi hại hơn.
“Ngươi gặp qua hai người này?” Đổng A vừa hỏi vừa đưa bức ảnh ra trước mặt người đàn ông.
“Nhìn có chút quen mắt, nhưng không nhớ là đã gặp ở đâu.” Người đàn ông nhìn thật kỹ bức ảnh sau đó mới trả lời.
Đổng A nghe xong, có chút vui mừng, bèn uy h·iếp nói:
“Suy nghĩ kỹ lại một chút, mạng ngươi chỉ có một đầu”
Người đàn ông nghe vậy rất sợ hãi, vội phân bua nói:
“ Đại ca đích xác rất quen mắt nhưng ta không nhớ được a”. Thấy nòng súng càng ngày càng dí sát, tay cầm súng càng ngày càng siết chặt, người đàn ông lập tức bị doạ tiểu, trong miệng không ngừng hô tha mạng.
Đổng A nhìn một màn này, đích xác là Người kia nhớ không ra, bèn chuyển đề tài:
“Vậy bên này có những thế lực người sống sót nào?”
Thấy được mình chưa có c·hết, người đàn ông vội vã trả lời:
“Ở bên này không có thế lực nào lớn cả, lúc trước có Thạch đầu bang của Thạch đầu ca, nhưng kể từ ba tuần trước ở phía tây bắc ngục giam ngoài thành tới một đám người đã thu phục”.
“Là phạm nhân trốn trại sao?”
“Phải, hơn nữa bọn họ còn có súng"
Không nghĩ tới, đồn công an nhỏ không có súng, Sở công an thì quá lớn, thường tập trung ở những nơi đắc địa, zombie quá nhiều, công không đi vào, tại trại giam, súng lại có thể nhẹ nhõm lấy được.
Xem ra trong trại giam có sẵn trang thiết bị cộng với tường rào kiên cố là một cứ điểm không tồi. Tụi này còn cung cấp v·ũ k·hí cho thạch đầu bang nữa, như vậy thì khó làm rồi.
Suy nghĩ trong chốc lát, Đổng A tra hỏi tất cả các thông tin mà người kia biết về đám phạm nhân. Kỳ thật người nọ biết cũng không nhiều. Mặc dù thạch đầu bang đã bị thu phục, nhưng vùng này bọn hắn vẫn là thế lực mạnh nhất.
Thạch đầu bang ngoài c·ướp đoạt hàng hoá ra còn bắt rất nhiều người sống sót. Nghe nói là cần nô lệ cải tạo ngục giam.
Nói đến đây, người đàn ông mới nhớ lại, bức ảnh mới được xem vì sao lại quen thuộc như vậy, vội vàng nói:
"Ta nhớ ra rồi, hai người các ngươi muốn tìm, ta biết ở đâu."
Sở Tuyết nghe được mừng rỡ, không kịp chờ đợi liền thúc giục:
"Mau nói"
Người đàn ông vội trả lời:
“Là 2 cái xác bị Thạch đầu bang treo cổ. Ngoài 2 người đó, bị treo cổ còn có không ít người, nghe nói là nô lệ bỏ trốn. Đến bây giờ, những cái xác kia còn treo ở trước cổng siêu thị, gần trụ sở Thạch đầu bang, hấp dẫn không ít zombie bên dưới đâu.”
Mặc dù đối phương có súng, mà lại là chân chính xã hội đen, rất nguy hiểm. Nhưng không đi xem một cái, không có cách nào cùng tiểu Thất bàn giao. Đổng A bây giờ dẫn đội có toàn quyền quyết định, nhưng hắn vẫn như cũ hỏi ý kiến của đội viên trước khi hành động. Dù đoán sẽ không ai phản đối, nhưng không thể không làm. Nếu không để mọi người đưa ra ý kiến, rất dễ một đường đi đến đen. Đội ngũ như vậy rất khó sống lâu.
Thấy không ai có ý kiến gì, dựa theo chỉ dẫn của người nọ, bọn hắn rất nhanh từ xa nhìn thấy trụ sở của Thạch Đầu bang.
Đến đây, Đổng A mới đem người đàn ông thả, mặc dù xử lý sạch sẽ mới là lựa chọn tối ưu, nhưng hắn không thích.
"Ngươi rất may mắn, ta không hy vọng thông tin của bọn ta bị tiết lộ, ngươi hiểu ta đang nói gì chứ?"
Người đàn ông nghe vậy, hai mắt sáng lên, hắn biết mình sống sót, vội trả lời:
"Ta biết, cảm tạ đại ca tha mạng"
"Đi nhanh đi, đồ vật làm mồi nhử lúc trước, xem như tin tức thù lao."
Người kia nghe thấy thế, không giấu được vẻ mừng rỡ, vội vàng chuồn mất.