Sở Tuyết yên lặng nhìn đây hết thảy, nàng cũng rất tò mò, muốn nhìn trong di thư viết gì, nhưng nàng không có đi lên nhìn. Nếu Đổng A muốn cho nàng biết, tự nhiên sẽ đưa di thư cho nàng nhìn. Nếu không, hành động của nàng sẽ rất vô lễ.
Đổng A đọc xong di thư, không có đưa cho Sở Tuyết nhìn, cầm ra bật lửa rồi đốt luôn. Nhìn tờ lấy tờ giấy cháy trong tay, cho đến khi thành tro tàn phiêu theo gió, tựa như hắn không có chút cảm giác bỏng nào, ánh mắt hắn phiêu hốt, không biết đang suy nghĩ gì.
Bây giờ đã không kịp lên núi, Đổng A lục từ trong hộc tủ, lấy ra chìa khoá, mở cửa cho đoàn xe tiến vào, tối nay sẽ ở cô nhi viện này qua đêm. Sau khi an táng cho lão viện trưởng ở cạnh vườn hoa, hắn mới cùng đội viên mới làm một l·ễ t·ang nho nhỏ, rồi mới thông báo cho cả đội điểm đến tiếp theo.
Đội viên thấy được đội trưởng dù mất đi người thân, nhưng vẫn bình tĩnh xử lý, không làm cho cả đội tinh thần rơi vào đê mê, đều an lòng.
Trong l·ễ t·ang mọi người không tiện hỏi, sau khi thấy Đổng A như thường lệ đi loay hoay DIY ở nhà ở di động, mới tập trung lại hỏi Sở Tuyết. Nàng cũng không có giấu diếm, đều nhất nhất thuật lại. Cả đội đều tò mò, không biết trong di thư viết gì.
Lão Tân nhìn về phía ngôi mộ, trong mắt hiện hên thật sâu vẻ nghi hoặc. cây súng lục kia không đúng a. Súng ống trong nước quản chế cực nghiêm, một viện trưởng viện cô nhi tại sao lại có súng? Cộng với những biểu hiện bất thường của đội trưởng, có suy đoán trong lòng. Nếu đội trưởng không thổ lộ hắn cũng không tiện mở miệng hỏi thăm.
…
Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm hôm sau, Đổng A cho đoàn xe xuất phát về phía nam, đi đến ngọn hải đăng trên núi.
Ngọn hải đăng được xây dựng trên đỉnh đèo cao gần 600m đâm thẳng ra biển. Với công nghệ hàng hải hiện đại, tàu thuyền đã không cần đến nó chỉ đường, nó bị bỏ hoang, sau đó bị cải tạo thành đài ngắm cảnh.
Đường đi lên núi, được xây khá rộng rãi, hai bên đường mọc đầy cây cổ thụ xanh um tươi tốt. Quả thực là một nơi thế ngoại đào viên. Một bên có thể nhìn thấy bờ biển xa xa, khoáng đạt, một bên là núi cao thẳng đứng, được cây cối phủ xanh xem rất thích mắt. Hôm nay thời tiết bên ngoài đã lên tới 41 độ, nhưng gió biển vẫn còn mát mẻ. Gió biển như thổi tan đi tất cả mệt mỏi của những ngày lái xe đường dài. Tinh thần của cả đội có tốt hơn một chút.
Dựa vào phong cảnh tuyệt mỹ nơi đây, ở lưng chừng đèo là một công trường, đang xây dựng dở, người ta định xây ở đây một câu lạc bộ cho giới thượng lưu, đã hoàn thành được hơn non nửa, nói là câu lạc bộ thượng lưu, nhưng mọi người sống ở xung quanh đều biết, là sòng bạc trá hình. Cũng chỉ những người giàu nhiều tiền kia mới nguyện ý xây dựng ở một nơi như thế.
Nhìn bộ dáng bên trong hàng rào kia, hẳn là có không ít zombie còn sót lại. Đổng A thầm nghĩ, nếu mình muốn định cư ở nơi đây, chỗ công trường này nhất định phải dọn dẹp một lần.
May thay đường đèo được xây rất ngoằn ngoèo, rất dài, nên độ dốc không lớn, đoàn xe đến nơi cũng không khó khăn.
Đoàn xe một đường thuận lợi đến nơi. Nhìn nơi đây khung cảnh đẹp đẽ, mọi người đều cảm nhận được mọi thứ giống như ảo mộng, tận thế giống như chưa từng phát sinh qua.
Dừng xe ở bãi đất trống phía dưới trạm hải đăng, bãi đất này được dùng như bãi đỗ xe cho du khách, được đổ bê tông chắc chắn, cũng khá rộng rãi. Nhìn bãi đất dừng đỗ rất ít xe, tối hôm đó, Zombie bộc phát, có rất ít người ở trên này.
Đài quan sát xung quanh đều có hàng rào lưới thép không mấy chắc chắn, dù sao đều đã được xây dựng từ lâu rồi. Cửa rào thép không có bị khoá, Đổng A sau khi cho đội ngũ xuống xe, sợ có zombie còn sót lại, cứ như vậy hai người một đội cẩn thận lục soát nơi đây.
Mở ra cửa thép, mọi người chậm rãi tiến vào, thời khắc đều bảo trì liên lạc bằng bộ đàm.
Bên trong zombie quả nhiên rất ít, chỉ có mười mấy con, chúng đang tụ tập trước 1 kiot bán đồ lưu niệm, không cần đoán, Đổng A liền biết cửa hầm ngầm liền ở bên trong quầy.
Do được xây ở nơi cao sẵn, đài quan sát được xây chỉ cao 15m, dù đã được xây dựng từ lâu, nhưng vẫn còn rất vững chãi. Xung quanh còn có mấy dãy nhà nhỏ, chủ yếu là ki ốt bán hàng lưu niệm cùng với phòng của nhân viên.
Cả khu đất khá trống trải, thiếu góc âm u cho zombie ẩn núp, nên việc tìm kiếm, thanh lý zombie diễn ra nhanh chóng. Đổng A đi theo dấu hiệu, dẫn đến cửa hầm.
Không đợi hắn tìm hiểu cách làm như thế nào mở cửa, cửa hầm đã được mở từ bên trong, Một khuôn mặt tịnh lệ, quen thuộc từ trong hầm leo ra. Nhìn thấy nàng, Đổng A liền nhận ra ngay.
“Hân Nhiên, đã 3 năm chưa gặp!”
Hân nhiên nhìn thấy hắn cũng rất mừng rỡ, nhưng không bất ngờ, hiển nhiên trong hầm có biện pháp theo dõi động tỉnh phía ngoài.
“Đổng A, ta cũng rất nhớ ngươi”
Đổng A ở thành phố A tới thành phố Z cũng gần 1000km, đã 3 năm rồi vẫn chưa quay lại. Các dịp lễ tết hắn đều ở lại tăng ca, chỉ gửi quà về, hắn có thể coi như là một trong những nhà tài trợ chính của cô nhi viện.
“Hân nhiên, ta thực sự rất ghét đi làm nhân viên công ty!”
Dù bị câu nói không rõ đầu đuôi kia phá hỏng bầu không khí, nhưng nàng rất hiểu Đổng A, nàng chỉ đành cười cười đáp lại.
Thấy Đổng A bình yên trở lại nàng rất vui vẻ, bên ngoài zombie quá nguy hiểm, tự cho rằng Đổng A đã ăn không ít khổ mới quay về. Nhưng nàng đâu có biết được, ăn khổ không phải là hắn, mà là kẻ địch bị gặp phải.
Biết được cả đoàn người đã ghé qua cô nhi viện, nàng liền hỏi lên vấn đề mà hiện giờ đang quan tâm nhất:
“Lão viện trưởng bây giờ như thế nào rồi? Không cùng các ngươi trở lại hay sao?”
“Tối hôm zombie bùng phát là tôi trực, lúc đó bên ngoài cô nhi viện rất là hỗn loạn, Dì Trương, cùng dì Lý đều đã tan ca về nhà, không biết bây giờ như thế nào. Viện Trưởng như biến thành người khác vậy rất cường đại, dùng súng giúp chúng ta phá vây, sau khi thu xếp ta và bọn trẻ hắn lại liền tức tốc xuống núi, bảo là có việc phải làm, sau đó không thấy hắn quay trở lại.”
Đổng A nghe vậy, như có điều suy nghĩ, liền thuật lại những gì đã gặp ở cô nhi viện. Nhưng cũng không đem nội dung trong thư nói cho nàng.
Hân Nhiên nghe được kết cục của Viện Trưởng, nàng liền đổ gục xuống khóc nức nở. Giống với Đổng A, nàng cũng là một trong những cô nhi đầu tiên của cô nhi viện. Sau khi lớn lên, nàng không có rời đi xây dựng sự nghiệp, mà lựa chọn ở lại, giúp đỡ viện trưởng. Viện trưởng đối với nàng như là cha, là thầy. Biết tin t·ự s·át, Hân Nhiên cũng rất đau khổ.
…
Đổng A sau khi hỏi thăm tình hình mới biết, suốt thời gian kể từ khi viện trưởng rời đi đến nay, Bởi vì zombie chặn cửa nên nàng cùng bọn trẻ bị nhốt ở trong hầm, không dám ra ngoài. Lương thực và nước uống của bọn họ còn kiên trì được hơn một tháng nữa. Hân nhiên cũng rất lo lắng, sợ mình và bọn nhỏ bị nhốt c·hết ở chỗ này. Cũng may đội người của Đổng A đến kịp thời.
Đổng A và Sở Tuyết đi theo Hân Nhiên xuống hầm kiểm tra một phen. Căn hầm này được xây dựng dưới đất sâu 30m, rất rộng rãi, rất kiên cố, không cần phải là chuyên gia để có thể biết được bờ tường được xây dày có lẽ phải hơn 3m, cửa hầm gồm có 2 lớp, được thiết kế hệ thống không khí, chống thấm nước rất tốt. Đây đâu có phải là hầm trú ẩn bình thường, rõ ràng là thiết kế là hầm thiết kế chống v·ũ k·hí h·ạt nhân.