Đã sắp tám giờ tối mà mặt trời còn le lói ở chân trời. Nhiệt độ có hạ thấp một chút, vẫn rất nóng, hơn năm mươi độ. Dưới hầm, lũ trẻ con vừa mới kết thúc khoá học chữ buổi tối, tại sao lại học chữ vào giờ này, đó là bởi vì ban ngày là thời gian rèn luyện thể lực, học cách đấu và cách chém g·iết zombie. Buổi tối đến mới có thời gian học chữ, toán học.
Trong tận thế những môn học trước kia tạm thời chỉ có thể lược bỏ, thứ nhất là phải học cách sống sót trước, thứ 2 là bọn hắn không có ai là giáo viên thực thụ. Hân Nhiên chúng nữ chỉ đành cố hết sức.
Sau khi ca học buổi tối kết thúc lũ trẻ sẽ có 3 tiếng vui chơi trước khi đi ngủ. Bây giờ bên ngoài khái niệm ngày đêm bị đảo lộn rất nhiều. phải hơn chín giờ tối trời mới tối hẳn, thời gian ban đêm chỉ có 8 tiếng, không còn có khái niệm ngủ sớm ngủ muộn.
Vì hôm nay là sinh nhật một bé trong nhóm, nên lũ trẻ được ăn kem. Kem này là do Thanh Nhã các nàng rảnh rỗi làm đi ra, chủ yếu là nước đường cùng một ít hương liệu, so với trước tận thế thì kém xa. Dù cho như vậy lũ trẻ ai cũng hạnh phúc.
Bọn hắn là cô nhi đã quen cực khổ, nhưng mấy tháng nay căn cứ còn chờ vụ thu hoạch đầu tiên, các em ăn uống kham khổ, trẻ con chung quy là trẻ con, ai có thể không thích kem cơ chứ.
Hôm nay cũng không có lịch chiếu phim, sau khi tổ chức bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ, đám trẻ vừa ăn kem vừa cùng Đổng A nghe radio. Không sai, nghe radio. Nơi phát thanh dĩ nhiên là căn cứ Z. Đổng A vẫn chưa tiếp xúc với người của căn cứ Z, thông qua radio hắn cũng đại khái nắm được một ít thông tin.
Không nghĩ tới căn cứ Z phát triển kiện toàn như vậy. Kênh radio rất đơn điệu, ngoài bản tin thời sự, chủ yếu là để ổn định lòng dân ra, thì chỉ lẻ tẻ phát vài giai điệu. Thời gian phát thanh cũng không dài từ 8 giờ tối đến 10 giờ tối.
Hôm nay hắn nghe được một tin tức khá là thú vị. Uỷ ban kinh tế của căn cứ Z chính thức mở cửa khu chợ thương mại xem như là một khu giao dịch vật tư giữa những người sống sót. Bọn họ biết xung quanh đây còn rất nhiều điểm tụ tập nhỏ giống như đám người Đổng A. Không giống như những kẻ lang thang khác ăn được bữa hôm lo bữa mai, không biết khi nào thì sẽ bị Zombie ăn thịt. Người ở những điểm tụ tập này về cơ bản đã thu thập được rất nhiều vật tư, làm vốn liếng để tồn tại trong tận thế.
Căn cứ Z cũng phái đội ngũ ra đi tìm, nhưng chẳng khác nào như muối bỏ bể. Vì quá trình xây dựng ban đầu tốn không ít nhân lực vật lực, nên bỏ lỡ thời điểm thích hợp nhất để ra ngoài thu thập. Bọn hắn mở ra khu giao dịch này, ý đồ hết sức rõ ràng, cung cấp bình đài, thu thuế, hỗ trợ an ninh, mục đích sau cùng, dựa vào giao dịch để bổ sung vật tư thiết yếu. Căn cứ mới xây xong hẳn là cần rất nhiều nguyên vật liệu. Bọn họ đánh chủ ý rất hay, chỉ ngồi yên một chỗ, nhờ giao dịch mà tài nguyên cứ thế chảy về, quá diệu rồi.
Đổng A lúc này mới triệu tập mọi người bàn bạc. Cả đội đều cảm thấy lần này nên tiến về thử một phen. Trong căn cứ hiện cũng không thiếu cái gì, nhưng không thể không lo xa. Ai biết được nắng nóng còn muốn kéo dài bao lâu, tương lai phát sinh t·hiên t·ai gì. Ước tính độ nguy hiểm, lần này hắn chỉ cùng Sở Tuyết đi ra ngoài. căn cứ giao lại cho Thanh Nhã quản lý, dù sao nàng cũng rất có kinh nghiệm, dứt khoát cho nàng làm đại quản gia.
Dù nói như vậy nhưng cũng phải hai ngày sau chuẩn bị sẵn sàng mới lái xe bán tải rời khỏi căn cứ. Xe này Đổng A cũng chuyên môn cải tạo sơ sài qua, chủ yếu là bên ngoài cửa trong suốt có thêm một lớp khung sắt bảo vệ để phòng tránh zombie. Cứ như vậy đúng 11 giờ đêm cả hai rời khỏi căn cứ. Đi vào thời gian này hơi có vẻ nguy hiểm một chút, nhưng lúc này cũng là lúc mà nhiệt độ thấp nhất. Đổng A thà rằng đi đối phó với zombie đã bị hơi nóng làm cho chậm đi nhiều, còn hơn là chịu cái nóng như thiêu như đốt vào buổi trưa.
Căn cứ trên núi của bọn họ cách Căn cứ Z không xa cũng không gần bởi vì phải quấn một vòng lớn qua ngoại vi thành phố Z, nếu xuyên qua thành phố sẽ gần hơn nhiều, nhưng lại quá nguy hiểm. Cộng với đoạn đường này hai người đã đi qua không biết bao nhiêu lần nên không có trục trặc gì tới nơi.
Đổng A không nghĩ tới căn cứ Z lớn như vậy. chỉ riêng bức tường rào cao tới hơn ba mươi mét kia đều khiến cho ai lần đầu tiên nhìn thấy, cũng không khỏi cảm thấy hùng vỹ. Căn cứ Z có phía trước là cánh đồng bậc thang, bên cạnh có Sông, phía sau lưng dựa vào dãy núi Hoành Sơn, lại cách thành phố Z một khoảng cách, vừa đủ để đối phó với zombie trong thành phố. (Dạo này nắng nóng, zombie cũng không sinh động lắm mới có thể thuận lợi xây lên tường cao như vậy.) Phải nói là địa điểm này là siêu lý tưởng, để làm chốn dung thân. Hắn cũng không khỏi tán thưởng lên vị tướng Quân kia thật là có tài, biết lo xa, mới cất công xây tường rào cao lớn như vậy.
Chỉ tiếc là dạo này nắng nóng kéo dài, dòng sông bên cạnh đã cạn khô. Đồng ruộng phía trước có dấu hiệu hoá cát, không thể canh tác. Cây cối phía sau núi cũng đã bị chặt không còn.
Hắn cùng Sở Tuyết cũng không gấp gáp tiến vào bên trong căn cứ Z. Đổng A còn cần phải quan sát một phen, cẩn thận một chút cũng không thừa. Bây giờ trời đã sắp sáng, xung quanh là khu trống trải, bọn hắn cần tiến vào căn cứ càng sớm càng tốt. Một khi mặt trời xuất hiện, nhiệt độ sẽ tăng rất nhanh. Dù cho cả hai đều mặc trang phục tự chế chống nắng, nhưng dưới ánh mặt trời lâu quá nguy hiểm.
Sở Tuyết vẫn ngồi trong xe đỗ phía sau một gò đất cách căn cứ khoảng 5km, bật điều hoà, một bộ ngán ngẫm chờ đợi. Hắn thì đã rời khỏi xe, tiến gần hơn về phía trước khoảng 2km. Ở cự ly này hắn có thể nhìn thấy khá rõ ràng. Không cần ống nhòm vẫn có thể đọc được chữ trên bảng thông báo dán phía trước căn cứ, cả hai đều thông qua bộ đàm trao đổi. Đợi thêm khoảng một tiếng, lúc này mặt trời đã xuất hiện, nhiệt độ tăng cao, hắn mới thấy một đoàn xe đi tới cửa căn cứ. Nhìn dáng dấp chắp chắp vá vá, có vẻ như là xe đến từ phía ngoài, không nằm trong biên chế của căn cứ Z.
Thấy trên xe xuất ra thẻ thông hành, liền được quân lính canh cổng cho phép tiến vào bên trong. Sau đó lục tục có rất nhiều đoàn xe tiến vào bên trong. Đổng A thấy vậy mới yên tâm quay lại chỗ đỗ xe kêu gọi Sở Tuyết tiến về căn cứ.
Cả 2 người rất nhanh lái xe đến trước cổng, có chút lo lắng, nhưng không thể hiện ra ngoài. Bọn hắn đương nhiên là dừng xe tại cửa phụ; Cửa chính được xây dựng rất lớn, được làm bằng sắt, có vẻ như dày khủng kh·iếp, bây giờ đang đóng. Cho dù chỉ dùng cửa phụ nhưng ô tô tải ra vào là không có vấn đề gì.
Ban đầu, Sở Tuyết xuống xe bắt chuyện với thủ vệ. Thủ vệ nghe được là lần đầu tiên tới, mới yêu cầu Đổng A cùng xuống xe đi tới phòng thông tin để đăng ký định danh cá nhân, chờ không tới 10 phút, thẻ định danh của 2 người đều đã được làm xong, tốc độ phải nói là rất nhanh.
Cầm trong tay thẻ từ, 2 người đều toát lên vẻ kinh ngạc. Đã tận thế mà vẫn còn loại đồ chơi này thật sự là không ngờ tới. Tuy vậy phí làm thẻ không hề rẻ. Yêu cầu là 5kg lương thực các loại đối với mỗi người. Hắn đã dự liệu từ trước nên có chuẩn bị, dẫu vậy vẫn phải cùng với nhân viên cò kè mặc cả một phen, cuối cùng dùng 2 chai rượu vang thượng hạng thay thế cho 10kg lương thực. Dù sao trong căn cứ, rượu có rất nhiều, mà không có người uống.
Nhân viên làm thẻ nhìn Đổng A và Sở Tuyết như nhìn đồ ngốc, rồi đưa thẻ cho hai người. Dưới cái nhìn của hắn, so với lương thực, rượu càng thêm khó kiếm. Nếu rượu này đưa đến đúng người, đổi được xa xa không chỉ là 10kg lương thực.
Tiến vào phía bên trong cửa phụ, cả 2 với hiểu được vì sao thủ vệ chẳng thèm để ý lục soát v·ũ k·hí. Đơn giản là khu trung tâm thương mại này, lại là thành trong thành, dù nằm trong tường cao nhưng lại bị c·ách l·y với căn cứ Z cũng bởi một bức tường. Phía trên tường cứ một khoảng lại có một phòng quan sát. Nhìn độ cao, độ dày tường, cộng với diện tích rộng rãi nơi đây, cho dù người sống sót có đem hàng tấn bom vào phía trong kích nổ, căn cứ sẽ không có ảnh hưởng gì.
Bên trong trung tâm thương mại, thực ra là một khu đất trống, phía trên được dựng một số ki ốt rất đơn giản để mọi người tránh nóng. Gần sát tường vây sẽ là nơi mát nhất vì ở trên có mái tôn che chắn. Tất cả đều được phân lô rõ ràng, tương lai nếu các lô đất nhỏ kia đều được thuê lại hết, xây dựng đi lên sẽ là một cái đô thị loại nhỏ.
Vì mới thành lập cho nên nhân số bên trong không nhiều. Bắt mắt nhất là “Cửa Hàng Trung Tâm” do căn cứ Z xây dựng. Nói là trung tâm nhưng được xây dựa sát vào bờ tường, có lẽ phía sau tòa nhà có cửa nối thông với bên trong căn cứ Z. Cửa hàng trung tâm được xây rất lớn, ở cửa đều có thủ vệ, an ninh làm được khá tốt.
Đổng A cùng sở Tuyết đi dạo một vòng, sau đó mới tiến vào Cửa Hàng TT. Bên trong được bố trí không khác siêu thị là mấy, khác biệt có lẽ là trung tâm cửa hàng có một quầy đổi tiền giao dịch rất lớn với phía trên là một bảng điện tử có một bên là các danh mục thực phẩm, vật liệu; một bên là giá tiền trao đổi, được niêm yết rõ ràng.
Ở đây vậy mà không dùng tiền mặt, tiền được mã hoá điện tử rồi lưu vào trong thẻ định danh. Cửa hàng đều có cả vài cây ATM để mọi người kiểm tra tài khoản hoặc chuyển tiền vào thẻ khác, cũng có thể dùng vật tư đổi thiết bị đầu cuối cầm tay cho tiện giao dịch.
Đổng A nhìn thấy hết thảy thực sự không còn gì để nói. Hắn nghiêm trọng hoài nghi, mình không phải là ở trong tận thế, mà như là tiến vào thế giới khác. Căn cứ Z không chỉ làm được tốt, mà làm được quá tốt đi. Thấy họ làm việc chuyên nghiệp như vậy Đổng A cũng yên tâm. Có vẻ như đám người này là rất coi trọng quy củ và ổn định phát triển.
Đem trong tay vật liệu, đổi thành một ít tiền, hắn và Sở Tuyết sau khi đi dạo hết một vòng liền tiến vào một gian cửa hàng khác. Cửa hàng này là do căn cứ Z mở, có phục vụ cơm, nhưng món ăn khá tệ, giá cả cũng cao ngất ngưỡng bèn không có ăn ở đó mà quay lại bãi gửi xe, tự mình lấy ra đồ ăn, trong xe giải quyết. Bãi đỗ xe có thu phí, phí không cao nhưng có thời gian hạn chế.
Hắn sau khi đi dạo còn thấy được nhà nghỉ, khách sạn, rạp chiếu phim, thực sự không thiếu thứ gì. Một ít đoàn thể sống sót khác vào đăng ký thuê Kiot để bán hàng, vô cùng tiện lợi. Đổng A hôm nay đi qua căn cứ Z thấy được hết thảy, nội tâm cảm thán không thôi. Thực sự là ai đưa ra chủ ý mở trung tâm thương mại này, quá là thiên tài đi. Trong nội tâm đánh giá đối với căn cứ Z không khỏi tăng lên mấy phần.
Hắn cũng thấy được cơ hội, trong tận thế thu thập vật tư là không dễ dàng, nếu có chợ để trao đổi vật cần thiết, trong tương lai căn cứ của mình cũng có nhiều đường ra hơn. Dù cho tận thế tiến đến, cũng không thể nào dập tắt đi ngọn lửa văn minh của nhân loại. Đổng A không khỏi sinh ra ảo giác, chỉ cần thời gian, nhân loại sẽ lại có thể dìu dắt nhau đi qua tận thế.
Lúc này ngồi trong xe, nhưng với thính lực của Đổng A, nghe lén được không ít thứ hay ho. Căn cứ Z vậy mà có tới gần 50 nghìn người đang cư trú. Việc thu nhận người tỵ nạn cũng không đơn giản như những gì mà radio phát thanh đã nói, mà nghiêm khắc hơn nhiều. Ai không có gia đình hoặc không thành thạo một nghề, thì đừng mơ tưởng tiến vào bên trong.
Cả căn cứ chỉ có một thế lực duy nhất chính là q·uân đ·ội, nên không có đấu tranh nội bộ, phía trong quy củ cực kỳ sâm nghiêm. Đổng A còn biết được tên của vị tướng quân kia là Tần Vô Song. Hắn bây giờ không khác gì là vua không ngai, thông qua một loạt biện pháp thiết huyết cộng thêm chiêu mộ được nhiều nhân tài giúp sức, căn cứ Z trên cơ bản đã trở thành một động cơ hoàn chỉnh, có thể vận hành trơn tru.
Nghe đồn bởi vì thu được một trong những kho quân bị lớn nhất cả nước, sức mạnh quân sự không yếu chút nào, trong tận thế là cái đại bảo đảm. Đây cũng lý giải tại sao lại có nhiều người sống sót khác làm rõ thông tin về sau đều tiếc nuối không có mang nhà mang người đi đầu nhập vào sớm hơn. Có vũ lực mạnh trong tay, trung tâm thương mại này càng an toàn, càng có uy tín.