Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 37: Vật nuôi (1)



Chương 37: Vật nuôi (1)

Vài ngày sau, trên đoạn đường từ căn cứ Z đến căn cứ trên núi, 2 bóng người lấp loé vượt qua đống bê tông cốt thép tàn tích, cả hai tiến lên cũng không nhanh nhưng đem đến cho người ta một cảm giác lưu loát. Hai hình bóng kia chính là Lão Tân và lập thành. Bọn họ trải qua suốt gần một tuần bôn ba, trên người đã mang theo dãi dầu sương gió mùi vị.

Đi đường dài dằng dặc mà nhàm chán, cái nắng thiêu đốt làm cho Lập Thành xâm xây chóng mặt không nhẹ. Đúng lúc này lão Tân vung lên tay ra hiệu dừng lại, cả hai nhanh chóng tìm nơi ẩn núp.

Chỉ thấy, trước cửa một căn nhà đổ sụp có một đứa trẻ đang ngồi đó, kêu khóc. Bên cạnh hắn là một người phụ nữ đeo ba lô, nằm sấp xuống không còn động đậy nữa.

Người bình thường nếu như nhìn thấy chắc chắn sẽ đến gần quan sát tình huống, kẻ tốt sẽ giúp đỡ đứa trẻ, kẻ xấu sẽ c·ướp đi balo, kẻ đói sắp điên sẽ mang đi balo cùng đứa bé . Lão Tân là người nào, hắn không do dự tìm chỗ ẩn nấp, sau đó ra hiệu cho Lập Thành nhanh chóng lùi lại.

Lập Thành có chút không nỡ, nhưng hắn biết lòng thương hại trong tận thế là con dao sắc, có thể khiến bản thân c·hết bất cứ lúc nào, nên hắn đành theo như ra dấu, chọn đường vòng tránh đi.

Nhưng lần này không may như những lần trước, hướng hai người rời đi lại là hướng một nhóm người đang phục kích nơi đây. Rõ ràng là bọn đứng đằng sau, lấy đứa bé kia làm mồi nhử. Bọn này nam có, nữ có, vậy mà có 7 người.

Đám người cũng là người sống sót của một khu trại gần đấy, khu trại quá thấp gặp phải s·óng t·hần, trong trại không còn ai thoát nạn, vật tư mà bọn hắn vất vả thu thập được cũng không biết bị cuốn đi nơi nào. Chỉ có 7 người bọn họ lúc đó đang tìm kiếm thức ăn và gỗ trong núi nên may mắn sống sót.

Cả bọn bị cơn đói h·ành h·ạ đến điên, cho đến lúc tìm thấy một xác n·gười c·hết bên đường mà không ngần ngại đi quá ranh giới cuối cùng - ăn thịt đồng loại. Dường như chiếc hộp pandora bị mở ra như vậy, đã xảy ra là không thể ngăn cản, không biết từ lúc nào bắt đầu phục kích người sống sót khác xem là con mồi.

Trải qua trận t·hiên t·ai mà động vật hoang dã vùng này phải nói là đã tuyệt diệt. Cả đám cũng không còn cách nào khác.

Lão Tân vừa bước chân vào nơi mai phục, một loạt mũi tên bay tới như mưa. Hắn không lúc nào mà không cẩn thận, vừa có cảm giác nguy hiểm hiện lên là liền nằm xuống ngay không chút do dự nào. Mũi tên sượt qua đầu vù vù, không khỏi làm hắn toát hết cả mồ hôi lạnh.

Lập thành đi sau khoảng 2m, do có tàn tích che chở nên không thấy mũi tên bay tới, nhưng thấy lão Tân hành động như vậy, cũng lập tức dừng lại, lấy ra nỏ cài tên một mạch mà thành, hiển nhiên việc ứng đối những tình huống như thế này, đã luyện thành bản năng.

Lão Tân vừa mới thoát c·hết trong gang tấc, cũng vội lấy ra cung nỏ. Từ hướng của mũi tên, hắn dự đoán sơ lược được vị trí mà đám người kia ẩn núp. Lo lắng không biết đối phương bao nhiêu người, sợ địch nhân tản ra bao vây, cả hai phải c·hết chắc. Hắn rất nhanh làm ra quyết đoán, rút ra bên hông súng ngắn, núp sau công sự hướng về phía địch nã hai phát súng, rồi nhanh chóng ra hiệu cho Lập Thành cùng lùi lại.

Tiếng súng làm cho bọn c·ướp sợ hết hồn. Bọn chúng vốn định tản ra bao vây, liền cấp tốc dừng lại, núp sau đống bê tông vỡ không dám tiến lên. Chờ vài phút, không thấy đối phương động tĩnh, biết mình bị tiếng súng dọa sợ, e rằng đối phương đã thoát thân, cũng không dám đuổi theo, đành hậm hực đi đến chỗ đứa bé, tìm địa điểm khác mai phục...

Chuyện như vậy trên đường đi Lão Tân và Lập Thành gặp phải nhiều lần. Nếu không phải vì v·ũ k·hí trong tay sắc bén, cộng với lão Tân kinh nghiệm lão đạo, thoát khỏi mấy lần mai phục, hai người đã sớm phơi thây hoang dã, hoặc tệ hơn là đã vào nồi.

Lão Tân là người tàn tật, mang theo tay chân giả, nhưng không ảnh hưởng đến hành động chút nào, vừa đi vừa giảng giải không ít yếu quyết, khiến cho Lập Thành lột xác rất nhiều, cũng làm khắc sâu được nhân tâm hiểm ác.

Vài ngày sau, đúng với thời gian một tuần ước hẹn, Lão Tân dẫn theo Lập thành trở về. Biết được Đổng A và Sở Tuyết đã trở về căn cứ, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

Hơn một tuần lăn lộn ở phía bên ngoài, bọn họ cũng đem về khá nhiều thông tin. Sóng thần hôm đó vậy mà đã ngập đến bên ngoài tường vây của căn cứ Z, cộng thêm con quái vật khổng lồ kia, căn cứ Z đã huy động toàn lực v·ũ k·hí nặng, thành công đẩy lùi nó. Chỉ tiếc là quái vật kia dù cho đồ sộ, tốc độ lại không kém, v·ũ k·hí nặng chỉ làm cho nó b·ị t·hương, muốn đ·ánh c·hết không dễ dàng.

Quái vật đã quay về biển, nhưng ảnh hưởng mà nó để lại là rất lớn. Tường vây cũng bị sụp đổ vài đoạn, đang tiến hành sửa chữa. Trong khoảng thời gian nước rút lại hình thành zombie triều lợi dụng khúc tường đổ muốn xông vào bên trong.

Khó trách, bên trong căn cứ Z có quá nhiều người, dẫn đến zombie triều là không tránh khỏi. Để ngăn chặn, căn cứ Z cũng phải trả giá t·hương v·ong không nhỏ, dù sao zombie lúc này linh hoạt và mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều. Cũng may zombie triều đến nhanh mà đi cũng nhanh. Khi ánh nắng gay gắt quay trở lại cũng là lúc zombie triều kết thúc.

Sóng thần cùng quái vật nói tới rất kinh khủng, nhưng gây thiệt hại nặng nhất cho căn cứ Z vẫn là mưa axit. Không giống như căn cứ trên núi của Đổng A hầu hết đều được nằm dưới lớp đất 3m, căn cứ Z là nằm lộ thiên bên ngoài, thiết bị kim loại không ít. Sau trận mưa này, tháp tín hiệu, nhà máy điện, một số nhà máy sản xuất, đều bị thiệt hại nặng nề, đã mất điện diện rộng, vì vậy đang gấp thiếu vật tư. Khu gieo trồng khu chăn nuôi bên trong căn cứ Z cũng bị phá hủy nghiêm trọng. Do đó, bên trong trung tâm thương mại giá cả tăng lên không ít. Trước khi lão Tân và Lập Thành rời đi, bọn họ nhận thấy bên trong khu giao dịch, nhộn nhịp lên nhiều.

Đổng A thông qua radio đã nắm giữ một ít thông tin, cộng thêm Tin tức mà Lão Tân mang về, hắn triệu tập mọi người họp, quyết định mau chóng tiến về thành phố Z, giao dịch một phen. Trong danh sách giao dịch có cả bò và gà, là hai loài động vật đang cần nhất, khu chăn nuôi đã để không quá lâu.

Vốn dĩ thiếu vật tư đến đâu căn cứ Z cũng sẽ không đem ra trao đổi vật nuôi sống như vậy, nhưng nghe nói khu chăn nuôi, kho bảo quản đều bị ảnh hưởng, đem ra g·iết thịt hết là không có lời. Chỉ có giữ cho sống mới đổi được càng nhiều lương thực. Tuy vậy số lượng vật nuôi bị g·iết thịt không ít, chỉ cần thông qua số lượng thịt được bày bán là biết.

Dù được đem ra giao dịch, nhưng giá cả không rẻ, Đổng A đã có kế hoạch. Lúc trước ra ngoài thu thập vật tư, bọn hắn thu được rất nhiều bánh kẹo, đồ ăn sẵn các loại, hắn định lựa ra một phần đã quá hạn hoặc sắp quá hạn đem ra trao đổi. Người của căn cứ Z đương nhiên chướng mắt những thứ này, nhưng người của các căn cứ khác sẽ rất chào đón. Dù sao, vì bảo đảm sức khỏe cho mọi người, Đổng A tuyệt đối không cho ai trong căn cứ dùng ăn những đồ quá hạn này. Nhưng bên ngoài lại khác. Bọn họ gấp thiếu vật tư, có khi thịt người đều ăn, đem ra trao đổi là không còn gì thích hợp hơn. Đem nó chào hàng cho các căn cứ khác đổi lấy tiền điện tử rồi dùng tiền điện tử đổi vật tư là ok nhất.

Nói là làm, ngày hôm sau, Hắn cùng Sở Tuyết, dẫn theo Tô Dự, Thanh Nhã các nàng cùng nhau ra ngoài. Cả đội lái xe 16 chỗ, theo sau là xe 5 tấn, bên trong là chất đầy phân nửa xe bánh kẹo, đồ ăn sẵn quá hạn, còn lại hơn phân nửa xe là nước uống được. Mưa axit kéo dài cũng làm ô nhiễm nguồn nước ngầm, cộng với nhà máy xử lý nước bên kia đang bị hỏng nên giá nước đang lên rất cao.