Căn cứ trên núi, Đổng A hiếm khi không tại khu nhà xưởng, lúc này đang cùng Sở Tuyết ở ao nuôi cá. Có vẻ như lượng vi sinh trong nước có vấn đề, khiến cho cá bị bệnh. Hắn cùng Sở Tuyết, Tiểu Khả đang tìm cách giải quyết sắp xong, tiếp đến là cần thời gian theo dõi.
Đúng lúc này, Lập Thành hấp tấp chạy tới vội vàng hô:
“Đội trưởng, ngài tới phòng trung tâm dưới hầm một chuyến, Lão Tân đang tìm ngài. Hình như máy quan trắc khí tượng có vấn đề rất nghiêm trọng. Đổng A nghe vậy mới để xuống dụng cụ trong tay, Bảo Lập thành ở lại phụ trợ Sở Tuyết xử lý công việc còn lại trong ao cá, rồi nhanh chóng rời đi.
Chẳng bao lâu, hắn đã tiến vào phòng điều khiển trung tâm. Chào hỏi tiểu Nguyệt đang trực camera một tiếng, sau đó hắn tiến về chỗ đặt máy khí tượng. Lão Tân đang lo lắng đứng ở phía bên kia.
Không biết trước kia, lão Viện trưởng từ đâu kiếm tới những thiết bị này, hình như là đặc chế, trên thị trường chưa từng xuất hiện qua, cực kỳ hiện đại. Lấy trình độ não vực của Đổng A hiện tại muốn thao tác cũng không dễ dàng.
Cùng lão Tân làm rõ thêm tình huống, hắn mới loay hoay điều chỉnh thiết bị một hồi. Sau đó, từ chuỗi số liệu trên màn hình, cho ra kết luận là hiện tượng từ trường trái đất có dấu hiệu suy yếu rất nhanh. Sau đó hắn cẩn thận suy nghĩ, sắc mặt có chút khó coi.
Nếu Đổng A dự đoán không lầm, mấy ngày nữa cực quang sẽ xuất hiện, bất kể ngày đêm. Cùng với cực quang, bão Từ sẽ liên miên không dứt p·há h·oại thiết bị điện tử. Hệ lụy tiếp đó, sẽ phát sinh thêm t·hiên t·ai gì không ai biết được.
Việc cấp bách bây giờ, là đi chế tạo dụng cụ bảo về thiết bị điện tử trong căn cứ.
Thế là, căn cứ trên núi công việc lu bù đi lên. Camera bên ngoài buộc phải tháo xuống cất đi, để tránh hư hỏng. Tiếp theo đó thay đổi lịch trực để bù khuyết cho việc camera bị tháo ra.
Đổng A còn đánh bộ đàm gọi cho Thanh Nhã đang ở căn cứ Z, để nàng chú ý việc này. Nhận thấy Thanh Nhã chỉ có một mình ở bên ngoài, tiếp theo bão điện từ, không biết sẽ xuất hiện t·hiên t·ai gì, hắn rất không yên tâm cho nàng, nên dự định sẽ cùng Sở Tuyết tiến về trung tâm thương mại, vừa bảo hộ Thanh Nhã vừa bảo hộ hàng hoá bên kia.
Nói liền làm, hắn gọi lên sở Tuyết, chuẩn bị hành trang thật đầy đủ. Balo trekking của sở Tuyết nặng tới 70kg, của Đổng A nặng tới 150kg, các đồ vật đều bị nén lại cùng nhau nên chiếm diện tích không lớn.
Đối với người bình thường, balo như vậy, vác đi 100m đã là to con, lực sĩ mới có thể làm. Nhưng đối với Sở Tuyết và Đổng A thì nhẹ như không. Sức của Đổng A không phải nói, dù có nặng hơn nữa vẫn ung dung mang đi.
Đối với Sở Tuyết, từ sau sự cố lần ấy cũng đang tiến bộ từng ngày. Nàng mặc dù mạnh như vậy, nhưng lại không có biến thành người phụ nữ lực điền giống như tưởng tượng. Nàng có cao hơn một chút, nhưng vóc dáng cũng không thay đổi, chỉ là mỗi khi vận sức, các bó cơ căng lên, càng cho người ta cảm giác linh động, nhanh nhẹn giống như báo săn.
Dù cho gặp trường hợp khẩn cấp, bỏ lại đồ đạc trên xe ô tô như lần trước, thì với balo trekking đem theo cũng đủ cho 2 người tồn tại 4 tháng.
Dưới ánh mắt lo âu của mọi người, 2 người rất nhanh lái xe rời đi căn cứ trên núi. Con đường đến căn cứ Z bọn họ đã đi qua không biết bao nhiêu lần, hơn nữa có Đổng A "siêu nhân" này lái xe, một đường bình an vô sự tới nơi.
Rất nhanh cả hai đi tới trước cửa tiệm “Kẹo Đường". Thanh Nhã dù đã nhận được thông tin, nhưng cũng không có ra đón, nàng còn bận kinh doanh đâu.
Thấy được Thanh Nhã có phần bận rộn, hai người cũng không nói thêm cái gì, vội vàng tiến vào, trợ giúp nàng một tay.
Bận rộn 1 giờ đồng hồ sau mới có thời gian rãnh rỗi, Thanh Nhã có thời gian thở phào nói chuyện, cộng với báo cáo kết quả kinh doanh gần đây.
Kết quả kinh doanh tốt ngoài tưởng tượng. Có một số mặt hàng, chỉ có cửa hàng của bọn hắn mới có nên rất đắt hàng. Lượng hàng dự định bán trong một tháng, mới hơn 2 tuần đã bị dọn sạch sẽ.
“Nếu 2 người không tới sớm, ta còn dự định gọi mọi người sớm đem hàng hoá bổ sung đây!” Thanh Nhã vui vẻ nói. Việc kinh doanh thuận lợi cũng khiến cho nàng có tâm trạng tốt hơn.
Nhưng rất nhanh nàng nghiêm trọng hỏi về t·hiên t·ai sắp tới. Sau khi nghe Đổng A nói lên tình hình, sắc mặc không khỏi hiện lên vẻ lo âu.
Đổng A cùng Sở Tuyết đến đây, mục đích chính là đón nàng về căn cứ trên núi. Việc kinh doanh không vội, đợi t·hiên t·ai qua đi tiếp tục không muộn.
Thanh Nhã lo lắng thì lo lắng, nhưng tin tức này cũng khiến cho máu kinh doanh trong người nàng sôi trào.
"Nếu đem cái tin tức này bán cho căn cứ Z, thì lợi ích thu được sẽ khổng lồ tới bực nào?" Nàng đem ý tưởng của mình nói cho Đổng A.
Nhưng quan trọng ở đây, là báo cáo làm sao để căn cứ Z không có hoài nghi độ chính xác của thông tin. Nói trong căn cứ trên núi có thiết bị hiện đại? Kẻ ngu cũng không làm như vậy. Khởi nguồn của tin tức, bọn hắn làm sao biết tới tin tức này. Nếu truy tra đến cùng, thì đối với tất cả mọi người tới nói đều không phải chuyện tốt đẹp gì.
Phải biết bọn họ có không ít thiết bị hiện đại, biết đâu đã dự đoán được phần nào cũng không chừng. Điều này trực tiếp đặt ba người vào thế khó. Đổng A cùng Sở Tuyết dù là sức chiến đấu phi phàm, nhưng cũng không có chủ ý gì hay.
Ý Kiến của Đổng A là phải ổn một chút, pin hydro mặc dù trọng yếu nhưng không cần gấp như vậy, tiền có thể từ từ kiếm. Đừng ham cái lợi trước mắt.
Thanh Nhã suy nghĩ lại cũng thấy có lý. Vốn dĩ chuyện này coi như thôi. Bọn hắn dự định dọn dẹp một chút, đóng cửa hàng gấp rút trở về. Dù sao ai biết bão lúc nào sẽ xảy ra, bọn hắn phải nhanh chóng rời đi.
Đúng lúc này bé trai hôm trước mua kẹo đường ghé qua cửa tiệm. Bé gái kia không có cùng hắn tới. Bé trai đến để giao đơn đặt hàng của Thanh Nhã. Bởi vì kẹo đường, bé trai cùng Thanh Nhã lập nên được tình hữu nghị không tệ.
Dạo gần đây, không biết từ đâu xuất hiện một loại côn trùng mới, hình thể dẹt dài như lá tre, chân đốt khá dài, mà lại phi thường lành tính, sinh sản cũng nhanh. Con người trong tận thế, đói đến hoảng, cái gì cũng ăn được. Bọn họ bắt “Trùng lá tre” này ăn thử, cảm thấy rất ngon miệng lại chắc bụng. Rất nhanh, bọn chúng trở nên hút hàng. Rồi có người thử nghiệm nuôi chúng, loại côn trùng này rất dễ nuôi, chỉ cần một ít nước và mùn bã hữu cơ là sống tốt.
Thanh Nhã sau khi tò mò nếm qua, hương vị của nó rất nhanh đã chinh phục được nàng. Nàng quyết định mua một ít về căn cứ nuôi thử, thế là hôm nay, mới có một màn giao dịch kia.
“Xin lỗi Thanh Nhã tỷ, lúc trước trùng lá tre có rất nhiều, lại rất dễ bắt, nhưng không hiểu tại sao, dạo này ít hẳn đi. Khi bắt được, hành vi bọn chúng cũng rất là kỳ lạ, xếp thành rất nhiều đường cong, hình vẽ lộn xộn. Ta chỉ bắt được chừng này, tỷ xem ta có thể đổi được những gì?
Nhìn trong tay, một đám trùng lá tre, Thanh Nhã trong mắt hiện lên nhu hoà. Sau đó, mới từ ngăn tủ lấy ra hai cục đường, cùng với một túi nấm khô đưa cho cậu bé.
“Hai cục đường này là tặng ngươi, nhớ chia cho Tiểu Xảo (Tên của bé gái) nhé."
Cậu Bé không có khách khí, rất vui vẻ nhận lấy đường. Trong tận thế đường thế nhưng rất trân quý.
“Cảm ơn, Thanh Nhã tỷ" Cu cậu một giọng ngọt xớt cảm ơn nói.
Cậu bé nhận xong thù lao không có rời đi, mà ở lại biểu hiện cho đám người Đổng A nhìn thấy, sự dị thường của đám trùng, nhằm chứng minh rằng, hắn không có bán trùng kém chất lượng, rồi mới đi khỏi.
Sau khi đứa bé rời đi, Thanh Nhã cùng Sở Tuyết cũng không rảnh rỗi, tiếp tục thu dọn đồ đạc, nhưng Đổng A chỉ đứng đó suy tư. Trong chốc lát, hắn vội tìm lấy một viên nam châm đi đến lọ đựng trùng lá tre bắt đầu thí nghiệm đi lên. Sở Tuyết và Thanh Nhã cũng rất tò mò, liền dừng lại công việc trên tay, tiến đến quan sát.
Đổng A sau khi thí nghiệm với nam châm, cũng không có dừng lại, hắn lấy bình tích điện từ trong balo ra, cùng với một ít thiết bị trong cửa hàng, nhanh chóng chế được một lồng từ trường nhỏ, thả trùng lá tre đi vào.
“Loại trùng này, vậy mà n·hạy c·ảm với từ trường, Thiên Nhiên sao mà kỳ diệu.” Đổng A sau một hồi làm thí nghiệm, rút ra kết luận, cũng không nhịn được cảm thán một câu. Sau đó hắn mới nói tiếp:
“Ta đã có cách báo tin này cho căn cứ Z mà không bị hoài nghi rồi!”
Thanh Nhã và Sở Tuyết sau một hồi quan sát cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, thế là không nhịn được, trên mặt đều hiện lên vẻ mừng rỡ. Tạo hóa quả thực thần kỳ, vốn dĩ không ôm bất cứ hi vọng gì, thiên nhiên lại cho hắn một cơ hội. Đúng là t·hiên t·ai không phải đột nhiên xảy ra chỉ là đang lấy một loại quy luật mà chúng ta không biết đang biểu hiện, mẹ thiên nhiên luôn chừa lại cho nhân loại một con đường sống.
…
Thế là, Đổng A và Sở Tuyết tiếp tục ở lại cửa hàng Tiếp tục hoàn thiện thí nghiệm. Còn Thanh nhã nhanh chóng đi đến khu giao dịch trung tâm, tìm tới Lý Tuấn.
Lý Tuấn bây giờ đã không còn là giao dịch viên như trước. Hắn đã lên chức, trở thành phó quản lý quầy giao dịch phía Đông, có thể được xem quyền cao chức trọng. Đây cũng là chống lưng phía sau cho Tiệm tạp hoá. Trải qua thời gian dài hợp tác, Thanh Nhã cũng hiểu được tính cách của người này, không bị lợi nhỏ che lại tầm mắt, một người có thể hợp tác lâu dài.
Sau khi nghe Thanh Nhã trình bày, Lý Tuấn cảm thấy rất hứng thú. Nếu sự việc chính xác, hắn báo lên có công, không chừng còn được thăng chức đâu? Lý Tuấn là dân kinh doanh, nắm bắt cơ hội loại chuyện này, hắn rất chuyên nghiệp.
“Nếu đúng như người nói, tin tức này đổi pin hydro là dư xài.” Lý Tuấn nói.
“Vậy ta cảm ơn Lý quản lý trước. Mời ngài mang lên người chuyên nghiệp, nhanh chóng cùng ta tiến về cửa hàng một chuyến, người của ta sẽ chứng minh tính chính xác của tin tức này.
Lý Tuấn cũng không có dài dòng, chưa tới 30 phút sau, Thanh Nhã đã dẫn về một nhóm 5 người, trong đó có Lý Tuấn. Còn lại 4 người kia, từ tác phong đến nhìn, một người giống như nhân viên bảo an, 3 người là nhân viên nghiên cứu.
Không lâu lắm, Bọn họ từ trong cửa hàng đi ra, trên mặt không giấu được vẻ nghiêm trọng. Lúc này, người trông giống như nhân viên bảo an kia mới hỏi:
“3 vị, tin tức này có tin được không?”
1 trong 3 người nhân viên nghiên cứu mới nói:
“Có khả năng, trong tận thế này, ai biết cái quỷ t·hiên t·ai gì có thể phát sinh, phải nhanh chóng thực hiện biện pháp đề phòng."
“Ok. Ta sẽ thông báo lên cao tầng, cần phải nhanh chóng tiến hành.”
Người đàn ông này tác phong giống quân nhân - lôi lệ phong hành quyết định. Nói rồi hắn mới nhìn về phía Lý Tuấn nói:
“Tiểu Lý, chiều nay, ta muốn thông tin điều tra của 3 người kia có mặt trên bàn làm việc của ta. Nếu tin tức này là chính xác, tính ngươi một công.” Nói rồi cũng không để ý tới Lý Tuấn, rất nhanh rời đi.
Người đàn ông này bước đi nhìn như chậm, chẳng mấy chốc lại mất hút trong tầm mắt, bỏ lại 3 nhân viên nghiên cứu cùng với Lý Tuấn chạy hồng hộc đuổi theo nhưng không kịp, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.