Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 17: Người yêu



Edit by Náppu
*
Sở Tri Nam đi rồi, cậu sau đó không ngủ tiếp được, trợn tròn mắt nhìn bầu trời đang dần dần sáng lên.
Cậu lại nằm một lát, thật sự là ngủ không được liền rời giường.
Cậu nhìn đồng hồ báo thức, mới sáu giờ mười phút, cậu cho rằng bản thân là thức dậy sớm nhất, còn nghĩ đi ra ngoài tản bộ làm quen một chút hoàn cảnh chung quanh, kết quả vừa mở cửa lớn ra đã thấy Liên Hạc đứng trong sân tưới hoa.
Cậu ngẩn người, chân đang nâng lên còn chưa buông xuống, nhất thời không biết bản thân nên tiếp tục đi ra, hay là đóng cửa trở về.
Chẳng qua cậu còn chưa có nghĩ xong, Liên Hạc đã nghiêng đầu nhìn về phía cậu, “Dậy sớm như vậy, là không ngủ được sao?”
Cậu đúng là ngủ không được, có khả năng là sắc mặt thoạt nhìn cũng không tốt, bất quá cậu không cho rằng Liên Hạc quan tâm cậu, đại khái chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
“Không... Vừa tỉnh liền dậy.”
Liên Hạc nói: “Cậu muốn đi ra ngoài sao?”
“Ngạch, tôi đối với chung quanh đây đều không quen thuộc, muốn đi dạo.”
Liên Hạc buông vòi phun nước xuống, “Tôi đi cùng cậu”
Cậu có chút kinh ngạc, nhanh chóng nói: “Không cần không cần, tôi chỉ là muốn tùy tiện đi một chút.”
Liên Hạc mỉm cười nói: “Tôi biết, cậu không phải muốn quen thuộc chung quanh sao, tôi đi cùng có thể giúp cậu càng nhanh quen thuộc.”
“Tôi...”
“Dù sao tôi còn phải mang cậu đi tổng cục, cùng cậu đi dạo xong sẽ trực tiếp đi luôn.”
Cậu không nói thêm gì nữa, thuận theo gật đầu.
Kỳ thật cậu biết chỉ cần là chuyện bọn họ quyết định cậu đều không có quyền cự tuyệt, chỉ là cậu không nghĩ đến ngay cả việc nhỏ này cậu cũng không có tư cách cự tuyệt.
Chung quanh tòa nhà của bọn họ phương tiện sinh hoạt phi thường đầy đủ, kỳ thật cậu cũng đã nghĩ đến, dù sao cũng là khu A, là đoạn đường tốt nhất bên trong khu an toàn.
Liên Hạc còn nói cho cậu vị trí siêu thị cùng chợ rau.
Quả nhiên bọn họ là được coi trọng nhất, cho nên vị trí địa lý phòng ở cũng là tốt nhất.
Cậu thuận miệng hỏi một câu: “Quanh đây đều là lính gác cùng dẫn đường sao?”
Liên Hạc nói: “Không phải, đại bộ phận đều là người thường.”
Cậu gật gật đầu, “Tôi còn tưởng rằng sống bên cạnh đều là lính gác.”
Liên Hạc hỏi: “Cậu sao lại cho rằng như vậy?”
“Không, tôi cho rằng lính gác đều ở cùng một chỗ.”
Liên Hạc cười cười: “Cũng không phải như vậy, lính gác bên trong khu an toàn đều được chính phủ an bài ở chung quanh người thường, vì để lúc phát sinh tình huống đột ngột có thể kịp thời bảo hộ bọn họ.”
Cù Tầm Dương dừng chân giật mình tại chỗ, nửa ngày mới mở miệng thấp giọng nói: “Nếu là như thế, tại sao lúc hố đen xuất hiện ở nhà tôi lính gác không kịp thời xuất hiện?”
Liên Hạc hỏi khu vực nhà ở của cậu.
“Khu F.”
“Khu F? Bên đó hình như không được an bài lính gác.”
“Vì sao không an bài?” Cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Là bởi vì chúng tôi bên kia là khu dân nghèo?”
“Ha hả, luôn miệng nói công bằng nói đối xử bình đẳng, nhưng giai cấp của khu an toàn lại phân hoá nghiêm trọng như vậy, chính phủ trước nay chưa từng quản những người nghèo chúng tôi sống hay chết.” Cậu hốc mắt phiếm hồng cười khổ một tiếng, hiện tại cậu rốt cuộc minh bạch vì sao trước kia mọi người chung quanh đều khát vọng thức tỉnh như vậy, bởi vì chỉ có thức tỉnh trở thành người có siêu năng lực, bọn họ mới có thể thoát khỏi giai cấp của chính mình, thay đổi vận mệnh chính mình.
Tựa như nếu cậu không thức tỉnh thành dẫn đường cấp A, cậu có khả năng cả đời đều không thể cùng bốn cái gia hỏa này có bất luận tiếp xúc gì, có lẽ chỉ thấy mặt cũng không thể, càng miễn bàn hiện tại sớm chiều ở chung.
Liên Hạc khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ khi đó tổng cục không phái người đi cứu các cậu sao? Nếu thật sự mặc kệ sống chết của các cậu, vậy cậu hiện tại không có khả năng còn sống.”
“Nhưng khi đó hố đen đã xuất hiện rất lâu, đã chết rất nhiều người, bọn họ khoan thai tới muộn! Nếu bọn họ có thể tới sớm một chút, có lẽ mẹ tôi sẽ không phải chết, có lẽ tiểu Béo, mẹ của tiểu Béo đều không phải chết!” Cậu khống chế không được càng nói càng lớn tiếng: “Nếu là người của khu A các anh, khẳng định sẽ không xuất hiện loại tình huống này đi? Lính gác lợi hại như các anh khẳng định sẽ lập tức xuất hiện đi? Mà chúng tôi bên kia, cư nhiên đến lính gác đóng giữ cũng không có... Thật là quá buồn cười...”
Liên Hạc cau mày trầm mặc trong chốc lát: “Chuyện này tôi sẽ cùng cấp trên phản ánh.”
Cậu hốc mắt hồng hồng trào phúng nói: “Tôi không tin cấp trên không biết việc này, chỉ là mạng của những người nghèo chúng tôi đối với bọn họ căn bản không quan trọng mà thôi, chỉ có người ở cao tầng mới có thể có được bảo hộ tốt nhất, mà chúng tôi ở tầng dưới chót lại chỉ như con kiến nhỏ bé.”
“Từ xưa đến nay đều dùng tiền cùng năng lực để phân chia giai cấp giữa người với người, không có tiền thì khiến cho chính mình có năng lực, không có năng lực thì nỗ lực đi kiếm tiền, cho dù là hơn năm mươi năm trước, phân chia giai cấp cũng không có so hiện tại tốt hơn bao nhiêu, cho nên về sau loại tình huống này cũng chỉ sẽ càng nhiều, oán trách cũng sẽ không nhận được đồng tình, tôi nghĩ không phải người nghèo nào cũng đều không có chí khí đi?” Liên Hạc ngữ khí bình đạm, nhưng mỗi câu nói đều mang cảm giác áp bách mười phần.
Cù Tầm Dương không phục nói: “Anh đây là trộm đổi khái niệm, tôi lúc nào oán trách? Này cùng người nghèo có hay không có chí khí quan hệ gì?”
Liên Hạc cười một tiếng, chỉ là tiếng cười này tràn ngập khinh miệt, “Những câu cậu nói đều là oán trách chính phủ không giải quyết chuyện của người nghèo các cậu, nhưng tôi cho rằng cậu là tự khinh thường thân phận người nghèo của chính mình, chính cậu đều đã khinh thường, thì không cần lại oán trách người khác.”
“Cù Tầm Dương, giữa người với người vĩnh viễn không có khả năng bình đẳng.”
Cho nên giữa cậu cùng bọn họ, cũng vĩnh viễn sẽ không bình đẳng...
Liên Hạc dẫn cậu đi tổng cục, còn mang cậu trước đi ăn sáng, sau đó đem cậu đến gặp Chu Giai.
Chu Giai dẫn cậu tới phòng làm việc, bên kia hỏi cậu rất nhiều vấn đề, cho cậu điền rất nhiều bảng biểu, sau đó ở trên máy tính kỹ càng tỉ mỉ ghi chép thông tin của cậu, còn giúp cậu mở một tài khoản ngân hàng, lại cho cậu một bộ di động mới cùng đồng hồ trí năng.
Kỳ thật Cù Tầm Dương đã có di động, chỉ là bộ di động này so với cái ban đầu của cậu cao cấp hơn rất nhiều.
Cậu mới vừa đem điện thoại khởi động đùa nghịch một lát, đột nhiên thu được một tin tức từ ngân hàng.
Cậu nhìn mấy con số không ở cuối kia mà lâm vào khiếp sợ, sau đó không dám tin tưởng lại nhìn thêm một lần, lần này trực tiếp kinh ngạc không cách nào che giấu.
“Này này này... Này có phải gửi sai rồi không?”
Chu Giai nhìn thoáng qua tin nhắn của cậu, cười khẽ nói: “Không có sai, tôi đã nói với cậu, tiền thưởng của ‘Nộ Hải’ chính là cao như vậy.”
Chu Giai đúng là từng nói qua tiền lương của ‘Nộ Hải’ rất cao, nhưng cậu không nghĩ sẽ cao đến mức thái quá như vậy.
Một trăm hai mươi vạn, một nhiệm vụ vừa rồi, liền cho cậu một trăm hai mươi vạn?!!
Mới nãy cậu còn bởi vì tự ti thân phận người nghèo mà cùng Liên Hạc ầm ĩ, hiện tại đã lập tức biến thành kẻ có tiền?
Nếu mỗi lần làm nhiệm vụ cậu đều có thể tồn tại trở về, vậy không phải liền sẽ trở nên phi thường có tiền?
Cậu đã từng cho rằng tiền tài đối với cậu đã không còn lực dụ hoặc, nhưng hiện tại cậu phát hiện, một khi số tiền đạt tới một mức độ chưa từng thấy, sẽ phi thường mê người.
Từ từ...
Cho nên...
Mấy gia hỏa ‘Nộ Hải’ kia có phải hay không giàu đến chảy mỡ?
Lúc cậu cùng Chu Giai trở về, do dự trong chốc lát vẫn là hỏi ra miệng: “Cái kia Chu Giai...”
“Ân?”
“Cô đối với mấy người Liên Hạc hiểu biết nhiều không?”
“Còn tốt đi, kỳ thật tôi cùng bọn họ tiếp xúc không nhiều lắm.”
“Nga, được rồi.”
“Làm sao vậy, cậu có cái gì muốn hỏi sao? Ở trong giới của chúng ta bọn họ là người nổi tiếng, tôi vẫn là biết một ít.”
Cậu cùng Chu Giai ngồi xuống một cái ghế dài, “Tôi muốn biết Liên Hạc là từ khi nào thức tỉnh?”
“Hắn a, nghe nói vừa sinh ra đã thức tỉnh rồi.”
“Vậy cha mẹ hắn thì sao? Là người thường hay là cũng là người có siêu năng lực??”
Chu Giai nói: “Cha hắn là lính gác, bất quá mẹ hắn hình như là người thường.”
“Vậy cha mẹ hắn còn... sống không?”
“Cha hắn còn sống a, cha hắn còn là quan lớn, bất quá chuyện này cũng không phải bí mật gì.”
Cho nên Liên Hạc là thiên chi kiêu tử, cho dù là tận thế, hắn vẫn là ngậm muỗng vàng sinh ra, hắn căn bản chưa từng thể nghiệm qua khổ sở cùng chua xót của người nghèo, vẫn đứng ở đỉnh cao đạo đức chỉ trích cậu.
“Còn mấy người Hứa Uyên thì sao?”
“Hứa Uyên cùng Dữ Kiệt đều là lúc bảy tám tuổi thức tỉnh, chỉ có duy nhất Sở Tri Nam, hắn hai mươi tuổi mới thức tỉnh, gia nhập ‘Nộ Hải’ kỳ thật cũng mới hơn ba năm.” Chu Giai nói tới đây tạm dừng một chút, nhìn quanh bốn phía xác định không có ai mới tiếp tục nói: “Về chuyện của Sở Tri Nam cũng là ngươi yêu nói cho tôi, bởi vì khi đó hắn chính mắt chứng kiến, bất quá tổng cục không cho người truyền ra, cho nên rất ít người biết nội tình.”
Cù Tầm Dương khó hiểu nói: “Vì sao không cho truyền ra?”
Chu Giai lắc đầu: “Có thể là sợ người khác nói nhiều lại kích thích đến hắn đi.”
“Kích thích đến ai? Sở Tri Nam sao?”
“Đúng vậy.”
“Chuyện gì còn có thể kích thích đến tòa băng sơn kia?”
Chu Giai nói: “Cậu cũng cảm thấy Sở Tri Nam lạnh nhạt đến không giống nhân loại đúng không?”
Cậu gật đầu: “Tôi cảm thấy Sở Tri Nam căn bản không có cảm xúc của nhân loại.”
Chu Giai không nhịn được cười vài tiếng, sau đó lại ho khan vài tiếng hòa hoãn cảm xúc, “Cậu khẳng định tưởng tượng không được đâu, đừng nhìn Sở Tri Nam hiện tại lạnh lùng như thế, lúc đó mới vừa thức tỉnh hắn đã nổi điên một đoạn thời gian, người yêu của tôi nói khi đó Sở Tri Nam hoàn toàn chính là một kẻ điên, phá hư hết thảy mọi thứ có thể phá hư, còn ẩu đả những người tới gần hắn, hắn không phải lính gác cấp S sao, thực lực quá mức cường hãn cho nên rất nhiều người đều áp chế không được hắn, sau đó vẫn là Liên Hạc, Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt ba người cùng nhau lên, nghe nói cùng hắn đánh năm ngày năm đêm, sau khi kết thúc hắn liền không điên nữa, còn gia nhập ‘Nộ Hải’, chỉ là tính cách biến thành như bây giờ.”
Cù Tầm Dương thật sự tưởng tượng không ra hình ảnh nổi điên của Sở Tri Nam, “Sở Tri Nam sao lại nổi điên a?”
Chu Giai nói: “Hẳn là người yêu của hắn bị quái vật giết chết, nghe nói Sở Tri Nam cũng là sau khi người yêu chết mới thức tỉnh.”
Cù Tầm Dương hoảng sợ trừng lớn hai mắt, nghe thấy Sở Tri Nam có người yêu, so với nghe thấy Sở Tri Nam nổi điên còn làm cậu khiếp sợ hơn.
“Sở Tri Nam cư nhiên... Từng yêu?!!”
Chu Giai bị phản ứng của Cù Tầm Dương chọc cười, “Đúng vậy, hơn nữa Sở Tri Nam còn thực sự hiếu thuận, tôi cảm giác nếu không phải mẹ hắn ngăn cản, lúc trước có khả năng Sở Tri Nam không phải chỉ nổi điên mà là đi theo người yêu của hắn cùng chết.”
Cù Tầm Dương vẫn là một bộ dáng không thể tin tưởng.
Chu Giai vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Tôi là thấy cậu cái gì cũng không biết mới nói cho cậu, bất quá cậu nghe một chút thì được, nhưng ngàn vạn đừng ở trước mặt Sở Tri Nam đề cập chuyện này, nếu thật sự kích thích đến hắn sẽ không tốt, tổng cục đối với mỗi một thành viên của ‘Nộ Hải’ đều rất coi trọng, cậu tự hiểu đi.”