Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 32: Khen ngợi



Edit by Náppu
*
"Nga."
Phản ứng của Sở Tri Nam rất bình đạm, giống như mặc kệ cậu trả lời thích hay là không thích, hắn đều không phải bộ dáng rất để ý.
Nhưng nếu là cái dạng này, vì sao còn muốn hỏi cậu vấn đề ái muội như thế? Làm cho tâm tình của cậu ngược lại trở nên rối rắm.
"Cậu còn có cái gì muốn mua không?"
Không biết có phải vì thấy cậu vẫn luôn trầm mặc không, Sở Tri Nam lại chủ động mở miệng hỏi một câu.
"Quần lót..." Đại não cậu còn chưa có phản ứng lại, miệng đã theo bản năng trả lời, cho nên nói xong cậu lại một trận hối hận.
Sở Tri Nam nói: "Cái này ở tầng ba."
"Nga."
Sở Tri Nam rũ mắt nhìn cậu, đột nhiên nói: "Không phải cậu không thích tôi sao, sao ngược lại là cảm xúc của cậu hạ xuống?"
Lông mi của cậu đột nhiên rung động vài cái, mặt đỏ bừng xoay người, có chút chân tay luống cuống nói: "Tầng, tầng ba đúng không? Chúng ta đây đi, đi một chút đi."
Nói xong cậu cùng tay cùng chân nhanh chóng đi đến thang cuốn tự động, Sở Tri Nam xách theo túi chậm rì rì đi theo phía sau cậu.
Trên thang cuốn cậu cố ý đi lên vài bước cùng Sở Tri Nam kéo ra một chút khoảng cách.
Nhiệt độ trên mặt đã giảm xuống, nhưng cậu thật sự không có mặt mũi đối mặt với Sở Tri Nam, cậu cảm thấy phản ứng vừa rồi của bản thân thật sự mười phần mất mặt.
Cậu nghĩ không ra bản thân vì sao lại có phản ứng như vậy, tựa như Sở Tri Nam nói, rõ ràng là chính cậu nói không thích, lúc phát giác Sở Tri Nam không để bụng ngược lại cậu giống như là oán hận, cảm xúc còn hạ xuống.
Làm cái gì a, cậu là làm sao vậy?
Những chuyện phát sinh trong mấy ngày trong ảo giác đều là giả, vì sao với cậu lại ảnh hưởng lớn như vậy...
Ngay lúc cậu lâm vào cảm xúc lo âu, cậu mơ hồ nghe thấy giống như có người gọi mình.
Sau đó cậu cẩn thận nghe thử, phát hiện phía sau thật sự có người gọi cậu.
Cậu theo bản năng quay đầu lại, đầu tiên là cùng Sở Tri Nam đứng phía sau đối diện tầm mắt, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau làm cho lồng ngực cậu vẫn là khống chế không được nho nhỏ rung động một chút.
Cậu lập tức dời đi tầm mắt, hoảng loạn nhìn lướt qua bả vai Sở Tri Nam, liền thấy một thân ảnh tinh tế nhỏ bé chạy chậm lên thang cuốn tự động.
"Tiêu Linh!"
"Thật sự là cậu a Tầm Dương!"
Hai người bọn họ cơ hồ đồng thời phát ra tiếng.
Tiêu Linh đi vài bước tới phía sau Sở Tri Nam, bởi vì Sở Tri Nam thân hình cao lớn, một người đứng nơi đó đã chiếm hơn một nửa vị trí, cô cũng ngượng ngùng chen qua, Sở Tri Nam cũng không có ý cho qua, cô cũng chỉ có thể trước đứng phía sau Sở Tri Nam.
Cù Tầm Dương chờ thang cuốn tự động lên đến tầng hai, liền đi sang một bên chờ bọn họ đi lên.
Bất quá cũng chỉ cách mấy cái bậc thang, cho nên chỉ trong chốc lát Sở Tri Nam cùng Tiêu Linh đều đi khỏi thang cuốn.
Sở Tri Nam biết Cù Tầm Dương cùng nữ nhân này có chuyện muốn nói, sau khi đi lên trực tiếp đi tới một vị trí cách bọn họ không xa đứng, cũng không có nhìn bọn họ bên này.
Cách làm này của hắn, thật ra làm Cù Tầm Dương có chút nhẹ nhõm.
Tiêu Linh đi đến bên cạnh, từ trên xuống dưới đánh giá cậu, có điểm kích động nói: "Vừa nãy tôi còn tưởng rằng bản thân nhận sai, Tầm Dương, cậu thay đổi rất nhiều."
"Có sao? Không có đi."
Kỳ thật cậu cũng có chút kích động, từ lần trước bị an bài trở thành dẫn đường của 'Nộ Hải', sau khi Tiêu Linh đưa cậu rời khỏi cục quản lý thức tỉnh siêu năng lực, cậu cùng Tiêu Linh chưa từng gặp lại, tuy rằng kỳ thật thời gian cũng chỉ qua đi hơn một tháng, nhưng Tiêu Linh đã từng ở thời điểm cậu mới vừa thức tỉnh mờ mịt nhất trợ giúp cậu, cho nên cậu đối với cô là thật sự phi thường cảm kích, "Không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp cô, thật sự trùng hợp."
Tiêu Linh gật đầu: "Thật sự rất trùng hợp, bất quá cậu thật sự thay đổi rất nhiều, tóc cũng dài ra, người cũng mập lên rất nhiều, chủ yếu khí sắc hiện tại của cậu thoạt nhìn rất tốt, trong trắng có hồng..."
Trong trắng có hồng, có thể hay không là bởi vì cậu vừa nãy vì quá xấu hổ, mặt đỏ còn chưa có lui đi?
"Còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, khi đó cậu thật sự quá gầy, chỉ có da bọc xương, cảm giác người khác nếu đâm trúng cậu một cái, cậu giống như liền sẽ tan thành từng mảnh."
Cậu có chút xấu hổ: "Có, khoa trương như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, cậu khi đó cho tôi cảm giác như vậy, một bộ dáng bệnh tật lâu năm, sắc mặt luôn tái nhợt, kỳ thật tôi vẫn luôn lo lắng cậu đến 'Nộ Hải' cường độ chiến đấu cao như vậy, thân thể sẽ ăn không tiêu, nhưng tôi chỉ là một viên chức nho nhỏ cũng không giúp được cậu cái gì, bất quá hiện tại thấy khí sắc cậu trở nên tốt như vậy..." Tiêu Linh trộm liếc mắt nhìn Sở Tri Nam một cái, cười nói: "Hơn nữa Sở Tri Nam còn cùng cậu tới đi dạo khu thương mại, xem ra cậu cùng bọn họ ở chung khá tốt, như vậy tôi cũng yên tâm rồi."
Nghiêm khắc mà nói lúc trước cậu cùng Tiêu Linh kỳ thật cũng chỉ mới ở chung mấy ngày, nói thật cậu không nghĩ tới Tiêu Linh sẽ quan tâm cậu như vậy, nói mấy câu ngắn ngủn lại thật sự chạm tới nơi mềm mại nhất trong lòng cậu, làm cậu phi thường cảm động.
"Cảm ơn cô Tiêu Linh, đừng lo lắng, tôi hiện tại khá tốt."
Tiêu Linh cười trả lời: "Ân, tôi nhìn ra được."
Tuy rằng cậu cho rằng khí sắc chính mình tốt lên cùng bốn gia hỏa kia không có bất luận quan hệ nào, trước kia cậu trông như bị bệnh kéo dài chính là bởi vì cậu thường thường ăn không đủ no, cho nên dinh dưỡng không đủ thoạt nhìn vừa gầy vừa không có tinh thần, hiện tại cậu mỗi ngày đều ăn nhiều nhất, dinh dưỡng đuổi kịp, cho nên nhiều thêm thịt, khí sắc mới tốt lên đi.
Bất quá chuyện này không cần thiết để Tiêu Linh biết.
Trên đường trở về Sở Tri Nam cũng không hỏi cậu cái gì, bọn họ cơ hồ không nói chuyện.
Kỳ thật Sở Tri Nam hỏi hay không hỏi cũng giống nhau, bằng thính lực của hắn cùng khoảng cách lúc trước của bọn họ, cậu cùng Tiêu Linh nói cái gì, Sở Tri Nam hẳn là đều nghe được rành mạch đi.
Trở lại tòa nhà, Sở Tri Nam đem xe dừng lại, cậu vừa xuống xe liền vòng xuống mở ra cốp xe đem túi bên trong lấy ra.
Chỉ là cậu còn chưa có động, Sở Tri Nam đã đi đến bên cạnh đem túi một lần nữa tiếp lấy, sau đó bảo cậu trực tiếp vào nhà.
Nói thật, chỉ có một chút khoảng cách thôi, cậu hoàn toàn có thể tự mình cầm vào nhà, nhưng Sở Tri Nam vẫn làm ra hành động như vậy.
... Quá kỳ quái, cũng... Quá ái muội.
Nội tâm cậu nho nhỏ giãy giụa một chút, nhưng cuối cùng vẫn là nghe theo Sở Tri Nam nói, dù sao hắn muốn làm như nào thì làm như thế đi, việc cậu có thể làm chính là để bản thân không cần tự mình đa tình nghĩ quá nhiều.
Liên Hạc cùng Hứa Uyên đều đã trở lại, cùng Dịch Dữ Kiệt ngồi trên sô pha phòng khách đang trò chuyện gì đó, thấy cậu đi vào liền lần lượt hoặc ngẩng đầu hoặc nghiêng đầu hướng cậu bên này nhìn thoáng qua.
Sau đó Sở Tri Nam cầm theo túi quần áo đi vào...
Liên Hạc cùng Hứa Uyên từ sáng sớm đã đi ra ngoài, cho nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Dịch Dữ Kiệt là biết Sở Tri Nam lúc Cù Tầm Dương rời đi cũng lập tức ra khỏi cửa, cho nên cũng chỉ có hắn trước hết làm ra phản ứng.
Dịch Dữ Kiệt nói: "Sở Tri Nam, đừng nói với tôi, cậu buổi chiều đột nhiên lái xe đi ra ngoài là cùng cậu ta đi mua quần áo đấy chứ?"
Sở Tri Nam không nóng không lạnh ân một tiếng.
Dịch Dữ Kiệt như là có chút kinh ngạc quá độ, trực tiếp từ trên sô pha đứng lên: "Tình huống này là như thế nào? Cậu cư nhiên lái xe cùng cậu ta đi mua quần áo?"
"Làm sao vậy?" Sở Tri Nam ngữ khí như cũ mười phần bình đạm, phảng phất cũng không cảm thấy chính mình làm ra hành vi như vậy có cái gì kỳ quái.
Nhưng Cù Tầm Dương đã quẫn bách không xong, cúi đầu cố tình di chuyển bước chân thoát ly hiện trường.
Hứa Uyên cũng phản ứng lại, hơi hơi mở to hai mắt nói một câu: "Thật hay giả? Hôm nay mặt trời là mọc từ phía tây sao?"
Liên Hạc không mặn không nhạt tiếp một câu: "Phía đông."
Hứa Uyên nói: "Nga, vậy thật là hiếm lạ."
Cù Tầm Dương muốn đem chính mình chôn xuống nền đất.
Lúc này Liên Hạc nhìn chằm chằm Cù Tầm Dương đột nhiên hỏi một câu: "Mua lễ phục chưa?"
Cù Tầm Dương giật mình: "Không có... Vì sao phải mua lễ phục?"
Liên Hạc nói: "Ngày mai tổng cục vì chúng ta mở một đại hội khen ngợi, cần phải có lễ phục tham dự."
"Có ý gì?" Vì bọn họ mở đại hội khen ngợi?
"Là mở cho chúng ta sao?"
Liên Hạc cười: "Đúng vậy, chủ yếu là khen ngợi cậu."
"..."
Cậu có làm ra chuyện đại sự gì sao?
Ăn xong cơm chiều, Liên Hạc lại mang theo cậu ra ngoài mua lễ phục.
Ở trên đường Liên Hạc đại khái cùng cậu nói một chút, cậu mới biết được bởi vì nhiệm vụ lần này của bọn họ hoàn thành rất tốt, kịp thời cứu viện nhiều người, số lượng nhân viên thương vong cũng rất nhỏ, ngẫu nhiên vài lần hoàn thành nhiệm vụ cứu viện tổng cục đều sẽ triển khai hình thức khen ngợi như vậy.
Sở dĩ mà nói chủ yếu là khen ngợi cậu, là bởi vì Liên Hạc lúc làm báo cáo cường điệu thuyết minh lần này toàn bộ dựa vào Cù Tầm Dương mới có thể làm cho bọn họ thuận lợi thoát khỏi ảo giác, còn giải cứu những người khác bị nhốt ở trong ảo giác.
Nhưng quan trọng nhất kỳ thật là Cù Tầm Dương giúp toàn bộ thành viên của 'Nộ Hải' còn sống, cho nên tổng cục mới có thể đặc biệt mở đại hội khen ngợi này, cũng thật sự là vì khen thưởng Cù Tầm Dương mới triển khai.
Chuyện này làm Cù Tầm Dương phi thường khẩn trương.
Liên Hạc nói cậu thả lỏng, nói việc này kỳ thật chỉ là đi ngang qua sân khấu, lãnh đạo ở phía trên khen ngợi vài câu, sau đó lãnh xong tiền thưởng cùng phần thưởng sẽ kết thúc.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Cù Tầm Dương chưa từng trải qua việc này, cố tình Liên Hạc còn nói cho cậu lần khen ngợi này chủ yếu vì cậu mà triển khai, việc này làm cho cậu không thể không khẩn trương, cho nên buổi tối Cù Tầm Dương không có ngoài ý muốn mất ngủ.
Ngày hôm sau nhìn cậu mang theo hai cái quầng thâm mắt xuất hiện trước mắt bọn họ, Dịch Dữ Kiệt lại trào phúng cậu một câu không có tiền đồ.
Một đêm không cách nào ngủ làm đầu cậu choáng váng, cậu miễn cưỡng đem tây trang mặc xong, nhưng cái cà vạt kia như thế nào cũng đeo không được, cho nên cậu trực tiếp nhét vào trong túi quần.
Thẩm Sơ Trạch khó được dậy sớm đi cùng bọn họ, lúc hắn xuống dưới lầu sắc mặt thoạt nhìn cũng không phải rất tốt.
Liên Hạc nói: "Hôm nay chạy hai chiếc xe đi, Tầm Dương cậu cùng tôi một chiếc, Sơ Trạch cậu ngồi cùng Dữ Kiệt đi."
"A Hạc..." Thẩm Sơ Trạch muốn nói cái gì, nhưng Liên Hạc nhìn hắn một cái, hắn dừng lại, sau đó liền không nói nữa.
Dịch Dữ Kiệt ném tới một câu: "Đi thôi." Sau đó liền ra cửa trước.
Hứa Uyên liếc mắt nhìn Cù Tầm Dương một cái, cũng đi theo Dịch Dữ Kiệt.
Thẩm Sơ Trạch chậm chạp bất động, Liên Hạc cũng không quản hắn, mà hỏi Cù Tầm Dương: "Cà vạt của cậu đâu?"
"Ngạch, trong túi."
Liên Hạc khẽ cười nói: "Sao không đeo lên? Ngày hôm qua tỷ tỷ ở quầy không phải dạy cậu rất nhiều lần sao?"
Cậu có chút quẫn bách, "Quá khẩn trương, quên mất rồi."
Liên Hạc nói: "Lấy ra đi, tôi giúp cậu đeo."
Bởi vì phải đi chính là trường hợp quan trọng, cậu cũng không muốn có sơ suất, cho nên cậu dứt khoát đem cà vạt từ trong túi rút ra đưa cho Liên Hạc.
Lúc Liên Hạc giúp cậu đeo cà vạt, Thẩm Sơ Trạch đã đi rồi.
Cậu bởi vì quá khẩn trương mà trong đầu một mảnh rối tung, cũng không có chú ý đến Thẩm Sơ Trạch lúc rời đi cảm xúc thay đổi, hơn nữa cũng không có phản ứng lại kỳ thật hành động Liên Hạc giúp cậu đeo cà vạt có bao nhiêu ái muội.
Xe của Liên Hạc cùng xe của Dịch Dữ Kiệt cơ hồ là đồng thời đến tổng cục, cậu vẻ mặt ngốc lăng theo bọn họ xuống xe, lại đi theo bọn họ vào tổng cục, sau đó đi vòng vòng một chút, cuối cùng đi vào một gian phòng họp phi thường lớn hình bậc thang.
Cù Tầm Dương đi vào phát hiện bên trong cư nhiên đã ngồi trên trăm người, nháy mắt chân đều mềm.
Còn tốt phía sau cậu có Dịch Dữ Kiệt đỡ lại một phen, mới làm cậu không có chật vật trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Dịch Dữ Kiệt lần này ngữ khí có chút bất đắc dĩ, "Có chút tiền đồ được không."
Cậu không hề nghĩ ngợi liền đáp lại một câu: "Chỉ sợ không được."
Cậu cho rằng lần khen ngợi này nhiều nhất cũng chỉ có mấy lãnh đạo cùng sáu người bọn họ, hơn nữa lần này cùng bọn họ đi ra ngoài còn có bốn lính gác kia, nhiều nhất còn có những người lần này bọn họ cứu, chỉ một ít người như vậy mà thôi.
Nhưng cậu vô luận thế nào cũng không thể nghĩ đến sẽ có nhiều người như vậy, từng hàng người đem gian phòng hội nghị lớn này ngồi đầy.
Này chỉ sợ là... Toàn bộ lính gác cùng dẫn đường trong cục không ra ngoài làm nhiệm vụ đều tới đi? Thậm chí ở đằng trước còn có mười mấy giá camera cùng phóng viên tin tức, sau khi bọn họ tiến vào, tất cả màn ảnh đều xoay về phía bọn họ bên này.
Cậu không nghĩ tới sẽ long trọng như vậy, cũng chưa từng trải qua trường hợp như vậy, chuyện này làm đại não cậu thật sự trống rỗng.