Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 50: Nhận rõ



Edit by Náppu
*
Mấy người Liên Hạc chỉ cần đi ra ngoài chiến đấu, cơ bản đều là dăm ba bữa mới có thể trở về.
Trước kia Cù Tầm Dương rất hy vọng bản thân có thể núp ở phía sau, hy vọng bọn họ thời điểm giết quái không cần mang theo cậu.
Lần này bọn họ thật sự không mang cậu theo, cậu ngược lại trở nên bất an.
Mỗi lần bọn họ xuất phát, nội tâm của Cù Tầm Dương đều sẽ khẩn trương xoắn lại với nhau, mấy ngày nay ở trong khu an toàn chờ bọn họ trở về, cậu cơ hồ mỗi ngày đều ngủ không tốt.
Càng hiểu biết tình hình chiến đấu, cậu càng lo lắng.
Quân địch cường đại như vậy, là điều cậu chưa từng nghĩ tới, mấy người Liên Hạc đều không thể nắm chắc phần thắng, chuyện này làm cho cậu thực sự sợ hãi.
Nhưng cậu biết cho dù chết ở trên chiến trường, mấy người Liên Hạc có khả năng cũng sẽ không lùi bước, bọn họ sẽ không làm đào binh, tựa như lần trước gặp hố đen loại hai vậy, biết rõ phải chết, Hứa Uyên vẫn đi vào.
Chính là bởi vì như vậy Cù Tầm Dương mới sợ hãi, cậu sợ bọn họ sẽ chết ở trên chiến trường.
Có lẽ là do cậu luôn lo lắng sốt ruột, ngay cả làm tình cũng không thể nhập tâm, về sau bọn họ không còn ở trước mặt cậu nói đến tình hình chiến đấu nữa.
Trong một lần giao chiến làm Liên Hạc bị thương rất nghiêm trọng, nghe nói bọn họ cơ hồ là dùng hết toàn lực chống cự mới đem được Liên Hạc cứu trở về, đặc biệt là ba người Dịch Dữ Kiệt, Hứa Uyên cùng Sở Tri Nam tinh thần lực đều trực tiếp bạo tẩu, thiếu chút nữa tiến vào trạng thái điên cuồng mất khống chế.
Lúc ấy nhìn bọn họ cả người tắm máu trở về, Cù Tầm Dương cảm giác trái tim chính mình đều phải đình chỉ.
Lúc này cậu liền nhận ra, bản thân đối với bọn họ đại khái đã sớm không chỉ là động tâm đơn thuần.
Cù Tầm Dương cùng Liên Hạc cơ hồ không hề tách ra làm suốt ba ngày, mới cứu được Liên Hạc trở về từ trong tay Tử Thần, sau đó cậu lại phân biệt cùng ba người khác mỗi người làm một ngày, mới giúp cho tinh thần lực của bọn họ hoàn toàn khôi phục.
Mấy ngày nay cùng bọn họ làm tình, cảm xúc của Cù Tầm Dương thường thường sẽ hỏng mất, khóc lóc thảm thiết, sau đó khống chế không được nói bọn họ từ bỏ, cầu bọn họ không cần tái chiến gì đó.
Mà lúc này đây bọn họ khó được cái gì cũng không thuyết giáo, cũng không có nói đạo lý lớn lao hiên ngang lẫm liệt, chỉ đơn giản trấn an cảm xúc của cậu, đến cả Dịch Dữ Kiệt luôn luôn độc miệng cũng thả nhẹ ngữ khí, nói cậu không cần sợ hãi như vậy, nói bọn họ sẽ thắng.
Nghe nói Liên Hạc sở dĩ trọng thương là bởi vì quân địch bên kia nhận thấy Liên Hạc là lãnh đạo của bọn họ bên này, cho nên mới đem toàn bộ hỏa lực tập trung ở trên người Liên Hạc, bên kia muốn trước giết chết Liên Hạc, mượn cơ hội này tới quấy rầy bọn họ tác chiến.
Nếu không phải bởi vì Liên Hạc đủ cường đại, chỉ sợ là không thể nào ở dưới công kích đều là sát chiêu dày đặc hung ác mà sống sót trở về.
Đương nhiên toàn bộ chuyện này đều là Lý Lâm nói cho cậu, mấy người Liên Hạc hiện tại cái gì cũng sẽ không cùng cậu nhiều lời, đặc biệt là chuyện về phương diện chiến đấu.
Trong khoảng thời gian này quan hệ của cậu cùng Lý Lâm trở nên càng thêm thân cận, nơi này người biết nói tiếng Trung cũng không nhiều, tuy rằng cũng có mấy người nước ngoài biết nói, nhưng lúc nói đều phi thường sứt sẹo, tuy rằng đơn giản giao lưu không có vấn đề, nhưng không có biện pháp nào có thể nói chuyện phiếm.
Cho nên trừ bỏ lúc ăn cơm hoặc là tình huống tất yếu, Cù Tầm Dương cơ bản cũng chỉ ở trong phòng, cậu cũng không có tâm tư ra cửa.
Lý Lâm cũng không có việc gì làm, lại bởi vì quan hệ với Louis, liền thường thường lại đây cùng cậu ở cạnh nhau.
Hôm nay mấy người Liên Hạc lại đi rồi, đây là lần hai bên ngừng chiến lâu nhất từ trước tới nay, trước kia không sai biệt lắm là hai ba ngày phải đánh một lần, nhưng lần này đã cách mười ngày.
Cù Tầm Dương giúp bốn người kia khai thông đã hao tốn rất nhiều thời gian, tình huống của những đội ngũ khác cũng không sai biệt lắm.
Tuy rằng một trận này tình hình chiến đấu của bọn họ có chút thảm, nhưng đối phương cũng không có chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
Nghe nói những gia hỏa đó sau khi dựa vào dược tề lần thức tỉnh lần thứ hai có một cái khuyết điểm trí mạng, chính là bất luận dẫn đường cấp bậc nào cũng không có biện pháp khai thông hoàn mỹ tinh thần lực cho bọn họ, sau khi sử dụng tinh thần lực quá độ bọn họ vẫn luôn bị trạng thái tinh thần bạo tẩu hành hạ.
Cù Tầm Dương không biết những gia hỏa đó làm thế nào để điều tiết khống chế trạng thái bản thân bạo tẩu, bất quá cũng bởi vì lý do này mỗi lần bọn họ lui lại bên kia cũng sẽ kịp thời lui lại, mới làm cho bọn họ thời gian để có thể có trị liệu cùng khai thông.
Dịch Dữ Kiệt nói bọn họ sẽ thắng cũng không phải hoàn toàn khoác lác để dỗ cậu.
Bọn họ sở dĩ trong khoảng thời gian ngắn thường xuyên khai chiến chính là muốn để đối phương tiêu hao sức chiến đấu, bên kia nếu không có biện pháp tự thân khai thông hoàn mỹ tinh thần lực, như vậy thường xuyên sử dụng siêu năng lực chiến đấu sớm hay muộn cũng sẽ dẫn đến thời điểm tinh thần lực bạo tẩu điên cuồng, đến lúc đó có lẽ cũng không cần mấy người Liên Hạc làm cái gì, những gia hỏa đó có khả năng sẽ không chịu nổi tinh thần lực bạo tẩu cuồng loạn nổ tan xác mà chết.
Mấy người Liên Hạc đang đợi một thời cơ.
Đánh về lâu về dài mà nói, bên kia không nhất định có thể đánh bại bọn họ.
Bọn họ đã ở chỗ này sắp hai tháng, xem phát triển trước mắt, cũng không biết bọn họ còn phải ngốc ở đây bao lâu.
Có thể nhìn ra được đối phương muốn tốc chiến tốc thắng, cố tình thực lực của mấy người Liên Hạc không thể khinh thường, làm trận đánh giằng co này nhất thời rất khó phân thắng bại.
Lúc này đây chỉ qua hai ngày mấy người Liên Hạc đã trở lại, lại còn có không bị thương quá nhiều.
Nghe nói lúc giao chiến lần này, lính gác có niệm lực siêu cường của quân địch chỉ tới một người, thiếu một nửa ý thức bị quấy nhiễu, cũng làm cho mấy người Liên Hạc chiếm thế thượng phong, cho nên lần này là đối phương rút lui trước.
Lính gác niệm lực lúc sử dụng siêu năng lực, tinh thần lực tiêu hao so với lính gác công kích lớn hơn nhiều, Cù Tầm Dương nghĩ có phải một lính gác niệm lực khác tinh thần chịu phụ tải quá nặng, cho nên lần này giao chiến mới không có xuất hiện hay không.
Này đối với mấy người Liên Hạc mà nói có thể hay không là một lần cơ hội?
Bất quá cậu không hỏi, bởi vì ở phương diện chiến đấu này mấy người Liên Hạc so với cậu càng có kinh nghiệm hơn, cậu có thể nghĩ đến thì Liên Hạc khẳng định cũng đã sớm nghĩ tới.
Cho nên cậu chỉ cần làm tốt công tác khai thông của cậu là được.
Đồ ăn ở nước ngoài thật sự là quá đơn điệu, cũng có thể bên này bị phá hủy nên nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm, cách mấy ngày đều sẽ lặp lại thức ăn, Cù Tầm Dương đã ăn đến chán, sau đó ở lúc Sở Tri Nam rảnh rỗi cậu cố ý cầu xin Sở Tri Nam dạy cậu nấu ăn, hiện tại cậu đã có thể làm chút đồ ăn Trung Quốc đơn giản.
Kỳ thật hương vị không giống nhau, so với Sở Tri Nam kém xa, nhưng thỏa mãn dạ dày bản thân một chút vẫn là có thể.
Có một lần Lý Lâm sau khi ăn qua, không ngừng khen cậu làm đồ ăn ăn ngon, nói chính mình đã rất lâu không được ăn đồ ăn Trung Quốc chính thống, thật sự phi thường hoài niệm, cho nên sau đó thời điểm Cù Tầm Dương nấu cơm đều sẽ làm nhiều thêm một phần cho Lý Lâm.
Bất quá Lý Lâm chỉ có lúc mấy người Địch Tư đều rời đi mới có thể lại đây cùng cậu ăn cơm.
Nếu nhóm lính gác của hắn ở đó, Lý Lâm rất ít tới tìm cậu.
Tuy rằng lúc cùng nhóm lính gác của Lý Lâm tiếp xúc bọn họ sẽ không thể hiện rõ ràng, nhưng Cù Tầm Dương vẫn nhìn ra một ít gì đó.
Lý Lâm có lẽ, hẳn là, có khả năng, đại khái là đối với ba lính gác của hắn cũng có cảm tình, chỉ là thái độ của ba lính gác kia đối với Lý Lâm đều mười phần lãnh đạm, đặc biệt là Địch Tư, là lãnh đạm nhất.
Trong đó lính gác cà lơ phất phơ tên Lai Đức kia, đối với ai cũng đều là ý cười ngâm ngâm, chính là đối với Cù Tầm Dương còn tính thân thiết, nhưng chỉ cần Lý Lâm ở cạnh, tươi cười của hắn liền phi thường ít, khí tràng cả người cũng sẽ trở nên lạnh hơn một ít.
Ban đầu Cù Tầm Dương phỏng đoán có lẽ là bởi vì Louis, vì bọn họ không muốn làm người yêu của chính mình ghen hoặc là tức giận, kỳ thật cũng rất bình thường, chỉ là lúc Lý Lâm cùng ba lính gác kia ở chung luôn làm cho cậu có một loại cảm giác kỳ quái, bất quá cụ thể nơi nào kỳ quái cậu cũng nói không nên lời.
Tỷ như thời điểm khai thông.
Phòng của Lý Lâm phòng ở cách vách phòng cậu, bởi vì là phòng ốc giản dị cho nên cách âm rất kém, Cù Tầm Dương lại vừa lúc ngủ dựa vào phần tường bên cạnh phòng Lý Lâm.
Cho nên ngẫu nhiên sẽ nghe thấy thanh âm bọn họ làm tình.
Bất quá lính gác của Lý Lâm đều là người nước ngoài, cho nên lúc bọn họ làm tình nói đều là tiếng Anh, Cù Tầm Dương nghe không hiểu, chỉ cảm thấy ba lính gác kia nói đều không phải lời gì dễ nghe, bởi vì phần lớn thời điểm đó, Lý Lâm giống như sẽ bởi vì những lời này bắt đầu thấp giọng khóc nức nở.
Có một lần tất cả bọn họ tất cả đều không ở, Cù Tầm Dương nhịn không được hỏi Lý Lâm có phải thích ba gia hỏa kia hay không.
Lý Lâm như là chịu phải kinh hách, hỏi cậu: "Tôi biểu hiện rõ ràng như vậy sao?"
"Anh đừng khẩn trương, chỉ là tôi gần đây suy nghĩ tương đối nhiều, cho nên nhìn ra."
Cậu bởi vì gần đây cũng vì chuyện tình cảm mà phiền não, cho nên mới nhận thấy được tâm tư của Lý Lâm.
Lý Lâm cười khổ, nhưng không có phủ nhận: "Ân, tôi đích xác thích bọn họ."
Không biết sao nghe thấy Lý Lâm trả lời khẳng định, trong lòng Cù Tầm Dương ngược lại bắt đầu không thoải mái, có một chút nhàn nhạt đau lòng.
"Anh là yêu đơn phương sao?"
Lý Lâm rũ mắt xuống: "Hiện tại xem như là vậy đi."
Cù Tầm Dương nghi hoặc: "Hiện tại? Trước kia là yêu thầm?"
Cậu cho rằng ý của Lý Lâm là trước đây ba gia hỏa kia không biết cảm tình của hắn, nhưng hiện tại đã biết.
Lý Lâm nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải, trước kia tôi cùng bọn họ từng hẹn hò, nhưng hiện tại đã chia tay."
Cù Tầm Dương mười phần kinh ngạc, đây là chuyện cậu chưa từng nghĩ tới: "Cho nên bọn họ đều là bạn trai cũ của anh?"
Lý Lâm lại cười khổ một chút: "Đúng vậy, bất quá lúc trước bọn họ có khả năng cũng không có cảm tình gì với tôi."
Ngực Cù Tầm Dương chua xót, có chút khó chịu nói: "Sao lại nói như vậy?"
Lý Lâm nói: "Tôi lớn lên quá bình thường, bọn họ càng thích đối tượng dung mạo xinh đẹp như Louis hơn."
Cù Tầm Dương có chút khó chịu: "Cho nên bọn họ là bởi vì anh lớn lên bình thường mới chia tay anh?!"
Vành mắt Lý Lâm hơi hơi đỏ lên: "Cũng, có thể như vậy, kỳ thật giữa chúng tôi rất phức tạp, về sau có cơ hội sẽ nói với cậu được không?"
Nhiệm vụ lần này kết thúc, bọn họ đại khái sẽ đường ai nấy đi, cho nên hẳn là cũng không có cơ hội cùng hắn nói tỉ mỉ, Cù Tầm Dương cũng biết Lý Lâm không muốn nói, cậu đương nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng.
"Được, xin lỗi a, tôi không nên bát quái."
Lý Lâm cười khẽ một chút: "Không có việc gì, vừa lúc không có ai quan tâm cảm tình của tôi."
Bộ dáng làm ra vẻ kiên cường này ngược lại làm cho Cù Tầm Dương càng đau lòng.
Ngày đó Cù Tầm Dương dùng toàn bộ công phu nấu cho Lý Lâm một bữa cơm, xem như dùng phương thức của bản thân an ủi hắn.
Buổi tối Cù Tầm Dương nằm trên giường nghĩ, Lý Lâm tốt xấu còn từng hẹn hò cùng ba lính gác kia, tuy rằng hiện tại chia tay, nhưng cũng xem như từng ở bên nhau, tuy rằng hiện tại nhìn các bạn trai cũ mình còn yêu có người mới khẳng định là một việc rất thống khổ, nhưng cậu nghĩ có một ngày Lý Lâm cũng sẽ buông xuống được đi?
Nếu cảm tình của cậu không chiếm được đáp lại, cậu nhất định sẽ từ bỏ.
Bất quá hiện tại trọng điểm chính là, cho dù cậu nhận ra tâm tư của chính mình, cậu giống như cũng không dám thổ lộ.
Như vậy cậu cũng không biết tình cảm của bản thân có thể được đáp lại hay không...
Tuy rằng thái độ của mấy người Liên Hạc đối với cậu thay đổi, nhưng cũng không đại biểu là thích cậu, trước mắt cũng chỉ là đối xử với cậu tốt một chút mà thôi.
Tuy rằng hai tháng này, chỉ cần mấy người Liên Hạc ở trong khu an toàn, bọn họ cơ hồ mỗi ngày đều sẽ làm tình.
Nhưng là... Cậu không biết ở trong lòng bọn họ, mang định nghĩa là làm tình, hay vẫn chỉ là khai thông.
Ý nghĩa của hai chuyện này khác biệt thật sự rất lớn.
Thật là không thể đặt chung một chỗ.
Lại nói tiếp, mẫu người lý tưởng của bốn người bọn họ là hình dạng gì a?
......
Dịch Dữ Kiệt trước kia luôn nói cậu xấu.
Mẹ nó.
Bọn họ không phải là cũng chỉ thích đối tượng mỹ mạo đi?
Cho nên mới sẽ đối tốt với Thẩm Sơ Trạch như vậy...
Nghĩ như vậy làm tâm tình Cù Tầm Dương đều trở nên không tốt.

— QUẢNG CÁO —