Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết

Chương 2



Thời điểm đến siêu thị mini, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngây người nhìn tình huống bên trong.
Sao zombie bên trong đông như đi hội vậy?
Tô Nhuyễn Nhuyễn đi cà nhắc, sau đó phát hiện chỉ có một chỗ là cực kì đông, còn lại chung quanh thập phần trống trải.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy bên kia có thể có đồ tốt gì đó hấp dẫn zombie.Đến gần nhìn, cô mới phát hiện đây quả là đồ tốt.
Một zombie nam mặc âu phục dính máu sắp bị một đống zombie ép thành bánh, nó thân cao chân dài, khuôn mặt tuấn mỹ lúc này bị dán lên kính biến thành khuôn mặt văn vẹo, đã biến thành zombie rồi.
Nếu không phải Tô Nhuyễn Nhuyễn có tuệ nhãn nhìn soái ca, nhất định cũng không nhận ra.
Thì ra zombie cũng có thẩm mỹ quan nha.
Môt đống nữ zombie tre già măng mọc đè ép nam zombie, đám nam zombie ở góc đối diện ủy khuất co lại thành một đoàn.
" Ngao ô ô ... [ đừng chen lấn ] "
" Ngao ô ô ... [ siêu thị cũng không phải nhà anh mở, chen lấn đó thì làm sao ] "
Mà khi Lục Thời Minh một chân gạt chân chống xe điện nhỏ, chậm rãi bỏ mũ bảo hiểm xuống, đám nữ zombie kia đột nhiên dừng động tác.Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ, mấy nữ zombie này nhất định là ngửi thấy vị thịt người tươi mới, quyết định tiến hành công kích.
Tới đi, tới đi, khiến cô cảm nhận một chút thế nào là tận thế tàn khốc đi!
Tô Nhuyễn Nhuyễn ưỡn ngực, dũng cảm đối mặt zombie.
Đám nữ zombie điên cuồng gầm thét, ánh mắt xuyên qua Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhắm đến Lục Thời Minh đứng sau lưng cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ... Ai, không đúng, tôi tươi non thế này, các người chẳng lẽ không có suy nghĩ gì sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn thử lộ ra cánh tay của mình, bị Lục Thời Minh tri kỉ buông xuống, thuận tiện buộc chặt lại ống tay áo.
"Nhuyễn Nhuyễn, coi chừng bị lây nhiễm."
Tô Nhuyễn Nhuyễn ủy khuất bĩu môi, cảm thấy mình bị zombie xúc phạm.
Các người rõ ràng đều mù lòa! Sao còn thích ngắm soái ca như vậy!
Chẳng lẽ ngửi một cái là có thể phát hiện đẹp trai hay không!
Tô Nhuyễn Nhuyễn trừng mắt, đụng đụng Lục Thời Minh bên cạnh.
Trong cái tận thế bẩn thỉu này, trên người người đàn ông này lại mang theo mùi hương thanh lãnh nhàn nhạt, giống như một nắm tuyết ngày đông, lại giống như một làn gió mát ngày hạ.
" Ngao ô ô ô ..."
Đám zombie trong siêu thị đã chờ không nổi muốn nếm thử mùi vị soái ca.Đám zombie nam co rúc ở nơi hẻo lánh kia giờ phút này giống như nổi cơn điên, chạy tới chen chúc cùng đám nữ zombie.Bọn chúng bị khóa ở bên trong, chỉ có thể không ngừng đập cửa kính.Cảnh tượng thảm khốc, thập phần hùng vĩ. Có thể so với cảnh mọi người tranh đoạt đồ ăn giá rẻ.
Tuy Tô Nhuyễn Nhuyễn một lòng muốn chết những cô vẫn rất sợ hãi!
Zombie đều hung tàn như vậy sao? Chẳng lẽ trên thế giới này không có chỗ cho loại vô dụng như cô đặt chân sao?
"Không sao, Nhuyễn Nhuyễn. Chúng ta không vào được siêu thị, vào nhà kho cũng được."
Trong nhà kho bình thường không có người, cho dù có người biến thành zombie cũng sẽ không nhiều giống trong siêu thị.
Lục Thời Minh bảy lần ngoặt tám lần rẽ dẫn Tô Nhuyễn Nhuyễn tránh xombie, tìm nhà kho của siêu thị.
Cửa nhà kho khóa lại, vừa nhìn là biết bên trong không có người.Khóa là loại khóa làm bằng sắt đã rất cũ, còn có dây xích treo chắc chắn.Lục Thời Minh cầm một viên gạch, đập mười phút không vỡ, thập phần yếu mềm vô lực.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:... Đại lão, anh hơi quá rồi.
Rốt cục, sau mười phút nữa, khóa bị đập vỡ.
Người đàn ông quay đầu, nở nụ cười xán lạn với Tô Nhuyễn Nhuyễn.Gió mát thổi tới, thổi lên tóc đen rũ trước trán người đàn ông, mang theo một chút mồ hôi ẩm ướt, lộ ra khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn khuôn mặt đẹp trai này mà run sợ, ý muốn chết cầng thêm mãnh liệt.
Van cầu anh, để tôi chết đi! Đừng hành hạ tôi nữa!
"Nhuyễn Nhuyễn, em tìm đồ ăn, anh tìm nước."
Lục Thời Minh và Tô Nhuyễn Nhuyễn tách ra đi vào trong kho hàng.Tô Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn đeo ba lô, nghĩ nghĩ rồi cầm một túi khoai tây chiên vừa ăn vừa tìm.
Dù thế nào cũng phải làm một con ma no.
Òa... Quả nhiên là khoai tây chiên vị chanh cô yêu nhất!
- ( Trong cv và bản tiếng trung đều ghi là vị thanh ninh, tớ tra thanh ninh là vị chanh. Chắc bên Trung ăn vị này thật )
Tô Nhuyễn Nhuyễn ăn xong một túi khoai tây chiên, đột nhiên phát hiện chỗ cửa ra vào có động tĩnh.
Lại có zombie ngửi thấy mùi chạy vào.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ ra, vừa nãy là cô vào cửa trước, cho nên là Lục Thời Minh không đóng kĩ cửa.
Được rồi, thủ đoạn muốn khiến cô thích ứng với tận thế tàn khốc này của nam chính cô đánh giá rất cao.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thèm nhỏ dãi nhìn hai bắp tay rắn chắc của zombie, đang chuẩn bị anh dũng chịu chết, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt zombie một mắt bị rơi ra vẫn không nhịn được khóc.
Cô không thể, hu hu hu ...
Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng cạnh kệ hàng mũ bảo hiểm.Hy vọng sống mãnh liệt và lòng muốn chết giãy dụa gào thét trong nội tâm Tô Nhuyễn Nhuyễn.Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa khóc, vừa đặt mũ bảo hiểm lên đầu zombie.
Zombie bị đội mũ bảo hiểm không thể cắn người, hơn nữa tựa hồ giống như thính lực bị ngăn cách đi loạn khắp nơi.
Sau đó, càng ngày nhiều zombie tràn vào.
Tô Nhuyễn Nhuyễn leo lên trên kệ hàng, tiếp tục vừa khóc vừa đặt mũ bảo hiểm lên đầu zombie.
Cô thật khổ, hu hu hu ...
Đột nhiên, một tiếng "Rầm" vang lên, một chiếc xe trực tiếp đâm vào.Nhìn dấu vết trên xe, chắc cũng đã trải qua nhiền tai nạn rồi.Đoán chừng nếu đụng thêm một lần nữa, có thể trở thành một đống sắt vụn.
Zombie mang mũ bảo hiểm bị đụng bay, một cô gái đi từ trong xe ra.
Cô gái mặc một thân quân phục màu xanh, sau lưng mang một khẩu súng dài. Tóc cột đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng sắc nét.Cô ấy có một đôi mắt phượng, lúc nheo mắt lại mang vẻ mạnh mẽ độc đoán.
Tô Nhuyễn Nhuyễn biết, người này chính là nữ chính, Nghê Dương.
Xuất thân lính đặc chủng, thể chất cường hãn, hiện tại đã có được dị năng lôi điện. Bây giờ vừa mới tận thế không lâu, người sở hữu dị năng còn ít. Người giống như Nghê Dương càng là lông phượng sừng lân, huống chi, dị năng của cô ấy lại là dị năng lôi điện, cường đại nhất.
Người phụ nữ một phát súng một con zombie, đạn bắn xuyên thấu mũ bảo hiểm, đám zombie "ngao ô" ngã xuống đất.
Ngao, nhóm tiểu khả ái của cô, sao lại chết hết thế này.
Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc ròng ròng, cảm thấy bản thân cách cái chết lại xa thêm một bước.
Nhưng mà sao nữ chính lại xuất hiện ở đây?
Cô ấy chẳng lẽ không phải là đợi sau khi pháo hôi rác rưởi là cô chết đi mới gặp được nam chính ở khu sinh tồn, sau đó cùng nhau hoành hành bá đạo, ngang ngược càn rỡ sao?
Nghê Dương nhìn xung quanh nhà kho, thấy được Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh.
Lúc Tô Nhuyễn Nhuyễn đang bị zombie vây lại tấn công, Lục Thời Minh không biết tránh ở chỗ nào xem náo nhiệt. Chờ Nghê Dương xuất hiện, Lục Thời Minh mới lo lắng, chậm rãi đi tới, trên dưới xem xét Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Nhuyễn Nhuyễn, em không sao chứ?"
Tôi có sao hay không anh không biết sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn hu hu khóc trong ngực Lục Thời Minh.
Nghê Dương cũng là người trọng sinh, cô biết, nếu muốn sống sót ở tận thế này, nhất định phải lòng dạ ác độc.
Cô cũng không có dự định cứu người, cô chỉ muốn vật tư. Huống chi, một nam một nữ này, nam thì nhìn tay trói gà không chặt, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, xem ra chính là công tử thế gia cái gì cũng không biết làm.
Nữ thì khóc giống một đóa tiểu bạch hoa, xem ra chính là con chồng trước vừa ra khỏi cửa lập tức sẽ bị cắn chết.
- con chồng trước có nghĩa là gánh nặng, vướng víu
Nghê Dương một chút cũng không định cứu bọn họ. Nhưng không nghĩ đến người đàn ông kia đột nhiên mở miệng nói: "Tôi có không gian, có thể chứa vật tư."
Nghê Dương dừng lại bước chân, mở cửa xe, "Lên xe."
Lục Thời Minh ôm Tô Nhuyễn Nhuyễn, chậm rãi leo len xe.
Nghê Dương: Người không biết còn tưởng hai người đang dạo chơi ngoại thành đó.
"Mẹ nó hai người nhanh lên!"
Nữ chính khó chịu rồi, online chờ gấp.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức đi lần mò đi vào.
"Chúng ta ra ngoài thế nào?" Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi ngay ngắn, nhướn mày đẹp nhìn nhóm zombie ghé vào cửa sổ xe.
" Tôi có cách." Nghê Dương không biết nơi nào móc ra một cái loa lớn, sau đó ném về phía trước.
Loa lớn rơi xuống đất, âm thanh phát ra.
"Mẹ, con muốn ăn khoai nướng ~ ăn, ăn củ khoai lớn! Ngon quá, ngọt vô cùng ~ khoai nướng ~"
Zombie lập tức bị hấp dẫn.
Xem ra là đối với khoai nướng tình hữu độc chung. Một đống zombie vây quanh cái loa, bất lực cào.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn nhà kho trống không một zombie: Cmn, vô tình.
Nghê Dương giải thích nói: " Zombie thị giác rất kém, hoàn toàn dựa vào thính giác và khứu giác để phân biệt con mồi."
Nói xong Nghê Dương thoáng nhìn phía sau.
Đối diện với ánh mặt "Hai còn gà yếu ớt các người nghe hiểu không" của nữ chính, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy bản thân bị vũ nhục.
...
"Không gian của anh lớn bao nhiêu? Có thể chứa bao nhiêu đồ?"
Nghê Dương vừa lái xe, vừa hỏi thăm Lục Thời Minh.
"Không lớn, hai mươi mét vuông."
Nói láo, hắn nói láo!
Thế ngoại đào nguyên kia của hắn có thể kéo dài vô hạn!
Tô Nhuyễn Nhuyễn trợn tròn mắt, cố gắng ấm ức, hai hốc mắt đỏ lên.
Lục Thời Minh nói: "Thật xin lỗi, Nhuyễn Nhuyễn, ngay từ đầu đã không nói cho em chuyện này."
Sau đó người đàn ông đưa tay, nhẹ nhàng ôm cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chạm phải rìu của hắn trong tui, lập tức ỉu xìu.
"Nhuyễn Nhuyễn, anh sẽ bảo vệ em."
Tô Nhuyễn Nhuyễn càng ỉu xìu hơn.
"Hai người là ..."
Nghê Dương do dự mở miệng.
"Đây là bạn gái tôi." Trên khuôn mặt trắng nõn của Lục Thời Minh lộ ra một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn sợ ngây người.
Hận không thể tại chỗ trao cho vị đại lão này một giải Oscar.
"Tôi muốn đi khu sinh tồn, hai người thì sao?"
"Chúng tôi cũng muốn đi khu sinh tồn." Lục Thời Minh nói.
Nghê Dương trầm tư nửa khắc, "Từ đây đến khu sinh tồn, toàn bộ vật tư nhặt được, tôi tám các người hai. Tôi sẽ bảo vệ hai người đến khu sinh tồn."
Tô Nhuyễn Nhuyễn vươn cổ nhỏ chen lên giữa hai ghế ngồi phía trước, nghiêm túc chỉ trích, "Cô thật xấu tính."
"À." Nữ chính cười lạnh một tiếng.
Đánh tay lái một cái, xe rẽ ngang, Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe thấy một tiếng "Két" phát ra từ cái cổ yếu ớt của mình.
Cô lập tức đâu đến phát khóc, sau đó tìm Lục Thời Minh cáo trạng.
"Cô ấy khi dễ em ..."
Lục Thời Minh đau lòng tiếc nuối, "Thật xin lỗi, Nhuyễn Nhuyễn, anh không đánh lại cô ấy."
Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc càng thương tâm.
Anh gạt người!
Lục Thời Minh đã sớm tìm ra phương pháp sử dụng không gian linh tuyền.
Hắn đã âm thầm rèn luyện thân thể mình kết hợp với linh tuyền từ lâu. Cho dù nữ chính Nghê Dương là lính đặc chủng được huấn luyện chuyên nghiệp, thì khi đánh nhau cũng không phải đối thủ của hắn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhịn không được cảm thán, đây chính là hào quang nam chính nha.
Đừng nhìn hắn yếu như gà, thực ra một quyền có thể đánh chết nữ chính.
Nghê Dương không nhịn được nói: "Thế nào?"
Lục Thời Minh gật đầu, "Được."
Cứ như vậy, trong khi Tô Nhuyễn Nhuyễn bi thảm khóc thút thít, hai nhân vật chính đã đạt được sự đồng thuận.
Hai mươi mét vuông không gian cũng là không gian, có thể chứa không ít đồ.
Sau khi nhận thấy con người phế vật này còn có thể lợi dụng, Nghê Dương đã chấp nhận sự tồn tại của Lục Thời Minh, lại nhìn tới trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Người này mới thực sự vô dụng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ??? Tôi cảm thấy ánh mắt cô nhìn tôi rất có ý kiến.
...
Nghê Dương là người ít nói.
Lục Thời Minh cũng không phải người nói nhiều.
Mà Tô Nhuyễn Nhuyễn đang trầm tĩnh trong bi thương, hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Nửa giờ sau, Nghê Dương cau mày nói: "Xe của tôi vừa nãy đâm hỏng rồi."
Lục Thời Minh trầm tĩnh nửa khắc, "Bạn tôi nhà ở gần đây. Nhà cậu ấy rất nhiều xe."
Nghê Dương: "Đáng tin cậy sao?"
Lục Thời Minh ôn nhu cười một tiếng, "Ừm."
Vị bạn bè đáng tin cậy này tên là Trương Chí Hạo, là anh em tốt của hắn, sau khi bố mẹ Lục Thời Minh chết, cùng hắn lớn lên.
Lục Thời Minh kiếp trước vẫn là một thanh niên chính trực.
Lục Thời Minh rất tin tưởng người bạn thân này của hắn, mang theo Tô Nhuyễn Nhuyễn tìm cậu ta nương tựa.
Dựa theo kịch bản, ngay lúc đó Trương Chí Hạo đã vô tình có được dị năng hệ thổ, Lục Thời Minh vui mừng cho huynh đệ, không nghĩ huynh đệ của hắn lại cướp đi di vật mẹ hắn để lại, cầm đi không gian, còn muốn cướp bạn gái hắn.
"Tao chịu đủ rồi. Mày dựa vào đâu mà mọi thứ đều mạnh hơn tao? Lớn lên đẹp trai hơn tao, thành tích tốt hơn tao, cũng được hoan nghênh hơn tao! Ngay cả Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng bị mày theo đuổi!"
Thật ra là tự Tô Nhuyễn Nhuyễn tỏ tình.
Nhưng trong mắt Trương Chí Hạo cũng chẳng khác nhau là mấy.
Trương Chí Hạo rất thích cái tận thế này, bởi vì nơi này không có pháp luật, giống như rừng rậm nguyên thủy.
Cường giả vi tôn.
Chỉ cần bạn có sức mạnh, bạn có thể trở thành chúa tể thế giới này!
Trương Chí Hạo tự ti sau khi có được sức mạnh, lập tức trở mặt với Lục Thời Minh.
Vênh váo tự đắc khoa tay múa chân.
Lục Thời Minh đều nhịn.
Nhưng về sau, Trương Chí Hạo nổi lên tâm tư với Tô Nhuyễn Nhuyễn, có ý muốn dùng sức mạnh cưỡng ép. Nếu không phải Lục Thời Minh liều chết mang Tô Nhuyễn Nhuyễn ra ngoài, chỉ sợ Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không sống đến khi đến khu sinh tồn.
Đương nhiên, Tô Nhuyễn Nhuyễn sau khi mất đi Lục Thời Minh che chở, sống trong khu sinh tồn cũng không tốt.
Cô rất xinh đẹp. Ở tận thế, phụ nữ xinh đẹp mà không có bản lãnh chỉ có thể biến thành đồ chơi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thâm trầm thở dài một tiếng, sờ cổ nhỏ mảnh khảnh của mình, cảm thấy thế giới này đối với cô thật quá tàn khốc.
...
Lúc xe đến nhà Trương Chí Hạo, vừa vặn hết dầu. Nhà Trương Chí Hạo là một dãy biệt thự độc lập. Trong sân có ba bức tường kì quái, giống như trồi lên từ dưới đất, nổi bật mà kì lạ.
Trước khi gõ cửa, Nghê Dương thần sắc quái dị nhìn chằm chằm tường đất kia một phút, sau đó nói: "Tôi đề nghị, không nên đem chuyện anh có không gian tùy tiện nói cho người khác biết."
Lục Thời Minh: "Vì sao?"
Nghê Dương trào phúng cười một tiếng.
Hai người kai còn không biết tận thế tàn khốc, thật sự là ngây thơ đến đáng thương.
"Có đôi khi, lòng người còn đáng sợ hơn cả zombie."
Tô Nhuyễn Nhuyễn điên cuồng gật đầu.
Nữ chính cô mở to con mắt mà nhìn xem, người bên cạnh tôi mới là tên đại biến thái!
Lục Thời Minh như có điều suy nghĩ, sau đó ôn hòa gật đầu nói: "Được." Dáng vẻ mặc cho người khi dễ.
Nói xong, hắn nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn, "Nhuyễn Nhuyễn cũng phải giúp anh giữ bí mật nha."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nơm nớp lo sợ đẩy ba lô trên vai của Lục Thời Minh.
Không biết vô tình hay cố ý, lưỡi rìu cứng rắn bên trong chọc vào hai gò má cô.
Bởi vì thiếu ăn uống nên Tô Nhuyễn Nhuyễn sụt cân với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Eo nhỏ kia một tay của Lục Thời Minh có thể nắm gọn. Nhưng mà trên mặt cô vẫn mang vẻ bầu bĩnh của trẻ con. Khuôn mặt mềm nhũn bị chọc, hai má bánh bao kết hợp với đôi mắt to ngập nước, tội nghiệp giống như gốc hoa thỏ ty không có cây chủ để ký sinh.
"Em, đảm bảo, giữ bí mật..." Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy bao lô chưa kéo khóa hết vô tình lộ ra một góc rìu.
Là cố ý, chắc chắn là cố ý!
Đây là uy hiếp, đây rõ ràng là uy hiếp!
"Nhuyễn Nhuyễn thật ngoan."
Làm phiền ngài thu lại cái lưỡi rìu lớn kia, cô thấy sắt là choáng váng.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
P.s: cảm ơn bạn nào đó đã chờ <33333. Mọi người phát hiện lỗi chính tả hay chỗ nào chưa đc thì chỉ cho tớ