Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết

Chương 22



Bạn @lttn25 đã đoán đúng rồi, xin lỗi bạn vì không thể có chương ngay. Chương này là món quà dành tặng bạn ❤️❤️❤️
—————————————————————
Bởi vì trước khi đi, Nghê Dương đã để lại hơn nửa vật tư trong không gian của Lục Thời Minh cho khu Than Đá, nên trên đường đi đến khu sinh tồn phía bắc, họ cần thu thập thêm vật tư.
"Đường lớn trong thành phố tương đối nhiều zombie, để đảm bảo an toàn, chúng ta chọn đường nông thôn yên tĩnh thì hơn. Tôi nhớ gần đây có một siêu thị lớn."
Nghê Dương quyết định xong, thay phiên lái xe với Tiêu Trệ, vừa đi phía nông thôn, vừa tìm kiếm siêu thị lớn kia.
Lái xe một ngày một đêm, nửa đường đi chỉ gặp lẻ tẻ mấy con zombie, đều bị Nghê Dương dùng dị năng lôi điện giải quyết. Dị năng hiện tại của Nghê Dương càng ngày càng mạnh, quả nhiên không hổ là nữ chính.
Nghê Dương giải quyết xong zombie, ngượng ngùng quay đầu nhìn Tiêu Trệ đang ngồi bên cạnh mình, sau đó từ kính chiều hậu trong xe nhìn thấy một vật thể bất minh.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn, cô đang làm gì thế?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói: "Đây là cột thu lôi. Cô có muốn lấy một cây không?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn rút từ trên đầu mình ra một cây đưa cho Nghê Dương. Nghê Dương nghiến răng nghiến lợi nói, "Không cần, cảm ơn cô nhé."
"Không có chi." Tô Nhuyễn Nhuyễn khách khí nói.
Lục Thời Minh ngồi bên cạnh ôn nhu rút từng cây "cột thu lôi" trên đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn ra, chu đáo dặn dò: "Đừng cắm kim thêu lên đầu, coi chừng đâm hỏng đầu óc."
Nói xong, người đàn ông dùng ngón tay vuốt mái tóc dài tuyệt đẹp kia của Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó chậm rãi chải tóc, cầm lấy dây buộc tóc hoa trên cổ tay, thuần thục buộc kiểu đuôi ngựa cho cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn góp ý, "Hình như có hơi chặt."
Cô cảm thấy mặt mình hơi bị kéo căng, mắt dường như cũng bị biến dạng luôn, da đầu hơi căng.
"Buộc chặt chút mới không dễ tuột."
"À."
Thì ra là như vậy.
...
Bọn họ chọn một trung tâm mua sắm lớn. Nghê Dương và Tiêu Trệ, Tiêu Bảo Bảo một nhóm, Tô Nhuyễn Nhuyễn, Lục Thời Minh và hai con chó một nhóm, chia ra hành động.
"Nơi này hẳn là không có nguy hiểm gì, chó dị năng có thể bảo vệ hai người."
Nghê Dương đến bây giờ vẫn coi zombie chó là chó bị biến dị, gọi nó là chó dị năng. Nói xong, cô ấy nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh.
Một ngốc bạch ngọt, một tên phế vật.
Ngoại trừ đẹp trai xinh gái quả thực là bình thường, chẳng có tích sự gì!
Hai người này còn vô dụng đến mức khiến người khác giận sôi! Ngay cả chó cũng không sánh bằng, chậc chậc chậc.
"Có chuyện gì thì kêu tôi."
Tuy là như thế nhưng Nghê Dương vẫn bảy tỏ lòng bao dung và lòng yêu thương vô bờ. Quan tâm như mẹ già.
Ai bảo hai tên vô dụng này là do cô tự nguyện mang theo cơ chứ.
Nghĩ tới đây, cả người Nghê Dương tỏa ra tình mẫu tử dạt dào.
"Ừ."
Hai tên vô dụng ngoan ngoãn, tay nắm tay rời đi. Nghê Dương thẹn thùng nói với Tiêu Trệ: "Chúng ta cũng đi thôi."
Cuối cùng cũng đuổi được hai cái bóng đèn kia đi!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị Lục Thời Minh nắm tay nhỏ dắt đi đến một chỗ xa xa. Cô ngửa đầu, sắc mặt ngốc trệ nói: "Chúng ta có phải đi nhầm chỗ rồi không?"
"Không phải."
"Đây, đây, có phải là nơi trẻ em không nên đến không?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ vào bảng hiệu "Yêu yêu yêu không hết" của cửa hàng "đồ tình thú", tỏ vẻ cô vẫn chỉ là em bé thôi.
"Em đã mười chín rôi, nên hiểu chuyện rồi."
Người đàn ông xoa đầu nhỏ của cô, sau đó trở tay kéo cổ áo cô, kéo người đi vào.
Tô Nhuyễn Nhuyễn giãy dụa, nói cô cần chút thời gian.
Lục Thời Minh tỏ vẻ, chuyện hôm nay chớ để ngày mai, chúng ta nên làm luôn ngay bây giờ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn "oa" một tiếng liền khóc.
Cửa hàng này vẫn còn rất tốt. Dù sao thứ này ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không ai muốn.
Được mở mang tầm mắt, Tô Nhuyễn Nhuyễn hai mắt nhìn thẳng, mặt đỏ tới mang tai, toàn thân run rẩy.
Cô vẫn còn là trẻ con mà!
Tô Nhuyễn Nhuyễn hu hu ngồi xổm dùng sức kéo Lục Thời Minh đang nhét mấy đồ chơi nhỏ vào trong không gian, "Anh, anh không phải có bệnh thích sạch sẽ sao?"
Là cái loại không cẩn thận hôn phải sẽ bị nôn khan, chóng mặt, hôn mê trong truyền thuyết!
Lục Thời Minh lật giở cuốn tạp chí văn học kỳ lạ trên tay, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Với Nhuyễn Nhuyễn thì không sao."
Hu hu hu, cô có sao.
Cô cũng có bệnh sạch sẽ, cực kỳ nặng đó!
Mắt thấy Lục Thời Minh chuyển gần hết đồ trong cửa hàng, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mình cũng phải làm chút gì.
"Em em em chúng ta lấy cái này đi."
"Cái này?"
Lục Thời Minh bị Tô Nhuyễn Nhuyễn kéo đến, nhìn đồ trên kệ treo, sắc mặt có chút kỳ quái.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức gật đầu nói: "Anh xem cái dây buộc tóc này thật tinh xảo thật đẹp." Hơn nữa tuy chỉ có một sợi mỏng nhưng cực kỳ đàn hồi, có kéo như nào cũng không hỏng!
So với mấy thứ kỳ quái kia cái dây buộc tóc này đương nhiên là tốt hơn rồi!
Mai có thể kêu Lục Thời Minh tết tóc cho cô.
"À."
Lục Thời Minh đột nhiên quỷ dị cười một tiếng, ý vị thâm trường tiện tay nắm một đống bỏ vào trong không gian. Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, nghĩ cũng mang cho Nghê Dương một cái.
Lấy cái màu xanh lá này đi, thật đẹp.
Bên này, Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh vơ vét xong cửa hàng "Yêu yêu yêu không hết", bên kia Nghê Dương và Tiêu Trệ cũng vơ vét được không ít vật tư.
Cái siêu thị này hiển nhiên trước đó đã bị người ta càn quét rồi. Đồ còn dư lại không nhiều, nhưng miễn cưỡng đủ cho mấy người bọn họ ăn.
Mọi người tìm một chỗ kín chuẩn bị ăn cơm. Tô Nhuyễn Nhuyễn ngầm lấy dây buộc tóc trong túi đưa cho Nghê Dương, nói: "Cho cô dây buộc tóc nè."
Nghê Dương đưa tay ra nhận, cầm lên, khi nhìn thấy rõ thứ đồ mà cô đang cầm, sắc mặt vốn bình thường bỗng nhiên đỏ ửng, lúc đỏ lúc trắng.
Cô ấy vội vàng liếc về phía Tiêu Trệ, sau đó nhét vào túi, trừng Tô Nhuyễn Nhuyễn, hạ giọng mắng: "Cô cái đồ ngu này..."
"Cô không thích màu xanh lá sao? Tôi còn màu vàng nè, màu đỏ cô lấy không? Cái dây buộc tóc này chất lượng khá tốt, kéo thế nào cũng không hỏng... ô ô ô..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị Nghê Dương bịt miệng.
Cô ấy cúi người, hung dữ mắng: "Đây con mẹ nó là nội, y, tình, thú, cô mắt mù à!"
Nói ra bốn chữ kia, hoàng hoa đại khuê nữ như Nghê Dương cũng phải đỏ mặt.
"Trẻ con như cô chơi thứ này làm gì! Tôi ném đi giùm cô!"
Nói xong, Nghê Dương móc hết trong túi của Tô Nhuyễn Nhuyễn, rồi cất vào trong túi của mình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: QAQ tôi thấy hết rồi, tự cô giấu cho kĩ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhớ tới đống xanh xanh đỏ đỏ trong không gian của Lục Thời Minh, còn có nụ cười quỷ dị kia của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch.
Đó không phải ý của cô, cô không có ý đó!
Cô thật sự nghĩ đây là dây buộc tóc!
Quần lót của ai mà chỉ có một sợi dây cơ chứ, hu hu hu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ủy khuất ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn.
Bên kia, Tiêu Trệ vừa mới lấy được một thùng mì ăn liền, đi ra.
"Ăn mì ăn liền có được không?"
Nghê Dương cất kĩ "dây buộc tóc", lập tức quay người, che miệng cười nói: "A ha ha ha, được."
Sau đó nhăn nhó đi qua, trước đút cho Tiêu Bảo Bảo một cái cánh gà ngâm tiêu, sau đó đổ thức ăn cho chó con, lại lấy ra lạp xưởng hun khói cho zombie chó, cuối cùng mới lấy ra một cái nồi và mười gói mì.
"Nấu nhiều như vậy sao?" Tiêu Trệ giúp Nghê Dương chuẩn bị bát đũa.
Nghê Dương ngượng ngập nói: "Hai người các anh là đàn ông, ăn nhiều một chút."
Tô Nhuyễn Nhuyễn chen miệng nói: "Nghê Dương cô ấy một mình phải ăn năm gói mì."
Nghê Dương:.... Con mẹ nó cô ngậm miệng đi!
Tiêu Trệ cười nói: "Bây giờ chính là lúc cần thể lực, chúng ta lại nấu thêm mấy gói đi."
Thấy "người đàn ông đứng sau" tri kỉ như thế, Nghê Dương cảm động không thôi, thậm chí quên cả giáo huấn tiểu hỗn đản Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Ùng ục ục..."
Nước sôi rồi, Nghê Dương mở vung, bỏ mì vào. Hai giây dài dằng dặc trôi qua, Tô Nhuyễn Nhuyễn tính vươn móng vuốt nhỏ thăm dò.
Đã chín rồi nhỉ, tôi bắt đầu đây.
"Đừng nóng vội." Một bàn tay che lại móng vuốt nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn, đặt nó ra chỗ khác. Trong không khí tràn ngập mùi mì tôm thơm ngào ngạt. Lại một giây dài dằng dặc trôi qua, Tô Nhuyễn Nhuyễn chờ không nổi lại duỗi móng vuốt nhỏ ra.
Để mày chờ lâu rồi, tiểu bảo bối~
"Còn chưa được mà."
Lục Thời Minh tiện tay đưa cho Tô Nhuyễn Nhuyễn một quả lê.
"Ăn trước cái này lót dạ một chút."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn quả lê nho nhỏ, xinh xắn, mọng nước, không chờ nổi nữa nhét vào trong miệng, bị Lục Thời Minh ngăn cản: "Để anh gọt cho em."
Tên đàn ông này một tay cầm lê, một tay cầm... rìu?
Hả? Không phải chứ, anh... vẫn gọt được sao?
Không thấy bẩn sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ cần nghĩ đến những thứ kỳ quái mà cái rìu này từng chặt qua ngay cả quả lê mọng nước cũng mất đi sự hấp dẫn.
Lục Thời Minh gọt xong một quả lê, dường như nhớ tới điều gì, vứt cho zombie chó bên cạnh. Sau đó cất rìu đi, đổi một con dao gọt trái cây. Tô Nhuyễn Nhuyễn cuối cùng cũng yên tâm.
Tay người đàn ông trắng nõn cầm quả lê, chậm rãi đưa con dao theo vòng tròn. Dao vừa sắc bén vừa lưu loát, vỏ lê không bị đứt, cũng không để lãng phí, đều vào bụng chó con.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vỗ vỗ đầu chó con.
Yên tâm đi, chỉ cần ngày nào cô còn ăn lê, ngày đó mày vẫn có vỏ để gặm!
Lục Thời Minh đưa quả lê đã gọt xong cho Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn không chờ nổi nữa, một ngụm nuốt vào.
Ồ, ngọt lịm, lê ngon!
"Ùng ục ục..."
Mùi mì tôm tỏa bốn phía, xung quanh thập phần yên tĩnh. Mọi người cảm thấy dường như có điều gì không đúng, nhưng dường như cũng chẳng có gì là không thích hợp. Có thể chỉ là thiếu đi một móng vuốt không thể chờ đợi và âm thanh ngọt ngấy nũng nịu kia.
Cuối cùng, mì tôm chín, Nghê Dương gọi mọi người đến ăn.
'Dũng sĩ diệt mồi' Tô Nhuyễn Nhuyễn lại co rúm trốn trong góc, đưa lưng về phía mọi người, không biết là đang làm gì.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn? Ăn mì thôi."
"Ô ô ô..."
"Cô đang làm gì đó? Mau đến đây."
Lục Thời Minh hơi nghiêng đầu, phát hiện có điều gì đó sai sai, hắn đứng lên, đi qua, đưa tay nâng cằm Tô Nhuyễn Nhuyễn lên. Cô gái nhỏ khóc đến mắt đỏ hoe, hu hu chỉ chỉ quả lê trong miệng mình.
Quả lê kia tuy nhỏ, nhưng miệng Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng nhỏ. Quả lê có hình như bóng đèn, nho nhỏ, bị Tô Nhuyễn Nhuyễn tham ăn ngay cả cắn một miếng cũng chờ không nổi, bỏ vào trong miệng, sau đó liền... không lấy ra được.
Tô Nhuyễn Nhuyễn giật mạnh cánh tay Lục Thời Minh.
Quả lê trong miệng không thể nhè ra lại không thể nhai nát, cũng không thể nuốt trôi, khiến cô gái nhỏ nghẹn không nhẹ. Hai má phồng lên như chú ếch.
Lục Thời Minh mặt không đổi buộc cho Tô Nhuyễn Nhuyễn cái yếm dãi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Ủy khuất.
"Ha ha ha..." Nghê Dương là người đầu tiên bật cười, cười ngửa tới ngửa lui như muốn gọi zombie tới. Tiêu Trệ cũng quay đầu, nhịn cười. Zombie chó và chó con chạy vòng vòng quanh Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tiêu Bảo Bảo nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn rồi lại nhìn cánh gà ngâm tiêu trong tay, nhét hết vào trong miệng rồi nhai nát.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị mọi người khinh bỉ ủy khuất tránh trong ngực Lục Thời Minh. Người đàn ông bóp cằm của cô, mặt mỉm cười nhìn kỹ, sau đó tay giữ chặt cuống lê, kéo ra, rồi lấy một cái thìa, tính dùng thìa đào quả lê ra, nói: "Đừng nhúc nhích, anh móc ra giúp em."
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm động nước mắt lưng chòng.
Thế gian vẫn có chân tình, thế gian vẫn có chân ái, thế gian tràn ngập năng lượng tích cực!
"Mệt rồi, tự em đào đi."
Người đàn ông đưa cái thìa trong tay cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:... Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão*, thế gian này chỉ toàn là đau thương.
(* nếu ông trời còn tình thương thì chắc ổng đã già rồi =))))
Tô Nhuyễn Nhuyễn đeo yếm đau thương cầm thìa đào lê trong miệng mình ra. Làm xong lại nhanh nhảu chạy tới ăn mì.
"Ùng ục ục..." Đột nhiên, một âm thanh vang dội vang lên. Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ra sức thanh minh: "Không phải tôi, tôi không có! Không phải tôi!"
"Là, là tôi, có thể, có thể cho tôi ăn chút gì không?"
Trong góc khuất một người phụ nữ thân đầy bụi đất đi ra. Người đó xem chừng ba mươi, mặc một chiếc áo bông còn chưa xé mác, vừa nhìn là biết mới lấy từ trong trung tâm thương mại.
Tiêu Trệ nhìn về phía Nghê Dương, Nghê Dương nhíu mày nói: "Ăn đi."
"Cảm ơn, cảm ơn..."
Người phụ nữ kia bò qua, tay chân bẩn thỉu, bốc mì lên dồn vào trong miệng. Tiêu Trệ có vẻ hơi lúng túng, thu lại bộ bát đũa mà anh chuẩn bị cho chị ta. May là bọn họ ăn xong rồi, nồi mì này cứ cho chị ta đi.
Người phụ nữ kia ăn hết mì, vừa liếm ngón tay, vừa kể lại tình huống của mình.
"Tôi họ Phạm, tên là Phạm Mạch, 'Mạch' trong lúa mạch."
Phạm Mạch là một phụ nữ ở nông thôn, năm nay ba mươi tuổi. Chị ta vào thành phố làm thuê, con trai mười tuổi còn ở nông thôn, vốn là mua vé xe chuẩn bị trở về thăm con trai tiện thể ăn tết, không nghĩ tới lại đụng phải tận thế. Chị ta trốn ở trung tâm mua sắm hẻo lánh này lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp được người.
"Mọi người vừa vặn tiện đường, có thể mang tôi theo không?"
Nghe nhóm Nghê Dương nói nơi họ muốn đi sẽ đi ngang qua thôn của chị, Phạm Mạch lập tức thỉnh cầu, "Tôi chỉ muốn thăm con tôi."
"Hu hu hu, đứa con đáng thương của tôi, mới nhỏ như vậy..."
Phạm Mạch khóc đến kinh thiên động địa, có vẻ như thu hút thứ gì. Nghê Dương nhíu mày, nói: "Nhỏ giọng một chút, sẽ dẫn zombie tới."
Đã tận thế lâu như vậy mà chút chuyện này cũng không hiểu.
Phạm Mạch có chút lúng túng ngậm miệng lại, sau đó ngước nhìn Nghê Dương, lại nhìn Tiêu Trệ, cuối cùng nhìn về phía hai người đang ngồi cùng nhau là Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh.
Cô gái nhỏ trắng trắng mềm mềm, xinh đẹp động lòng người, ngay cả trước khi tận thế cũng hiếm thấy. Người đàn ông cũng cực kì tuấn mỹ, dù chỉ một chiếc áo lông đơn giản, mặc trên người hắn lại có sự cao quý, ưu nhã như lăng la tơ lụa.
Phạm Mạch nhìn đến ngây ngẩn, khen Tô Nhuyễn Nhuyễn: "Cô nương thật xinh đẹp."
Cuối cùng cũng có người ham muốn sắc đẹp của tôi rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thẹn thùng che mặt.
Phạm Mạch lại chuyển ánh mắt về phía Lục Thời Minh, bỗng đỏ mặt, ý đồ muốn ăn tiểu thịt tươi này cực kỳ rõ ràng.
Nhưng chỉ nhìn một lúc, sắc mựt Phạm Mạch đột nhiên trắng bệch. Chị ta lảo đải một cái ngã xuống đất, há to miệng, không nói nên lời.
"Hửm?" Lục Thời Minh chậm rãi dùng khăn ướt chùi cái miệng đầy dầu mỡ của Tô Nhuyễn Nhuyễn, liếc nhìn về phía Phạm Mạch.
Mắt Phạm Mạch hiện lên vẻ kinh ngạc, giống như bị mê hoặc, mở miệng: "Tôi nhìn thấy một nơi tăm tối, vực sâu thăm thẳm. Không, có ánh sáng, có một vệt sáng..."
Phạm Mạch vừa nói dứt miệng chữ 'sáng', Tô Nhuyễn Nhuyễn liền nhô cái đầu nhỏ ra hỏi, "Là màu xanh lá sao?"
Phạm Mạch bỗng nhiên hoàn hồn, quỳ trên mặt đất, tay để hình chữ thập, khóc lóc thảm thiết.
Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ, trên thế gian này sao lại có một nơi đáng sợ như thế.
"Được rồi, chị đi theo chúng tôi đi."
Nghê Dương thần sắc cổ quái liếc nhìn Lục Thời Minh, sau đó lại nhìn Phạm Mạch. Cô dường như cho rằng Phạm Mạch là một người phụ nữ không có bất kỳ uy hiếp gì.
Phạm Mạch mặt trắng bệch, "Tôi tôi tôi cảm thất tôi hay là không..."
"Chị đang đùa bỡn tôi sao?" Nghê Dương vung ** trong tay, Phạm Mạch lập tức ngậm miệng lại, sau đó lén trốn bên người Tiêu Trệ.
Phạm Mạch tuy nói chị đã sinh một đứa con, tuổi nhìn qua cũng không nhỏ nhưng trên người vẫn còn nét phong tình. Nghê Dương thấy Phạm Mạch sắp nép cả người vào ngực Tiêu Trệ, nhất thời liền nổi giận. Cô bỗng nhiên chen qua đó, rồi ném Phạm Mạch về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh.
Phạm Mạch vừa mới nắm được ống tay áo Lục Thời Minh, cả người cứng đờ, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lén nói thầm với Lục Thời Minh, "Chị ta có phải đầu óc có vấn đề?"
Lục Thời Minh vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Phạm Mạch, nói: "Đã tận thế rồi ai còn quản người bị bệnh tâm thần."
Tô Nhuyễn Nhuyễn đồng ý, cảm thấy Lục Thời Minh thật thông minh, chỉ kém cô một chút xíu!
...
"Chị biết đường không?" Nghê Dương vừa lái xe, vừa hỏi Phạm Mạch ngồi ở vị trí kế bên. Phạm Mạch nơm nớp lo sợ gật đầu, "Biết. Ngã tư phía trước rẽ trái, sau đó đi thẳng, đi thẳng theo đường lớn là đến nơi."
Nói xong, Phạm Mạch nhìn ghế sau.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, tựa trên bờ vai Lục Thời Minh ngủ thiếp đi. Người đàn ông một tay ấn cái đầu nhỏ của cô, một tay sờ ba lô hơi cũ trong ngực.
Thần sắc đạm mạc, ánh mắt sâu thẳm.
Mùa đông, ánh nắng nhàn nhạt, chiếu lên khuôn mặt trắng đến gần như trong suốt của người đàn ông kia, tựa như một pho tượng không có hơi thở, không có sức sống.
Phạm Mạch càng thêm sợ hãi, run rẩy không ngừng.
"Cái thôn kia tên là gì?"
Đột nhiên, Lục Thời Minh mở miệng.
Đầu ngón tay hắn quấn quanh lọn tóc mềm mại tinh tế của Tô Nhuyễn Nhuyễn, lúc nói chuyện âm thanh trẫm tĩnh, vẻ mặt thả lỏng, tóc đen rũ xuống, không thấy rõ biểu tình.
"Tên, tên là thôn Phạm Mộ." Phạm Mạch run như cầy sấy, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
"Thôn Phạm Mộ?"
Nghê Dương rẽ trái, "Tên thôn của mấy người thật là kỳ quái."
Phạm Mạch sắc mặc trắng bệch, không nói năng gì.
Xe lao vun vút trên đường, rất nhanh đã đến thôn Phạm Mộ mà Phạm Mạch nói. Cổng vào thôn có mấy người đàn ông cầm búa, xẻng đứng canh, thấy có xe dừng lại, lập tức cảnh giác nhìn qua.
Phạm Mạch chậm chạp mở cửa xe. Tiêu Trệ ngồi sau ôm Tiêu Bảo Bảo bỗng nói: "Trời đã muộn rồi, có thể cho chúng tôi tá túc không?"
"A, cái này, tôi, tôi đã lau rồi không trở về, sợ bọn họ không biết tôi..." Phạm Mạch dường như muốn từ chối.
Nghê Dương nhướn lông mày, xách súng của mình ra, tiện tay cầm theo ba gói mì ăn liền ném ra ngoài xe, nói: "Tá túc!"
Mấy người kia nhận mì ăn liền, hai mắt tỏa sáng, nhìn nhau, sau đó dời thanh gỗ lớn chắn ở cổng thôn.
Xe đi vào trong thôn. Phạm Mạch càng thêm đứng ngồi không yên.
"Cái kia, đây chính là nhà tôi." Phạm Mạch chỉ vào một tòa nhà lầu nhỏ.
Tòa nhà này xem chừng đã nhiều năm rồi. Tuy vậy nhưng trong thôn làng mộc mạc chân chất như vậy, tòa nhà này nhìn qua cũng là cực kì xa xỉ.
Ngoài nhà lát gạch màu trắng sứ xinh đẹp, quanh sân có hàng rào sắt vây lại, bên trong có mấy gã đàn ông đang ngồi đánh bài. Có một đứa bé trai mặc áo rách rưới, chân đi đôi dép lê, khuôn mặt bị lạnh đến tím xanh, ngồi trước chuồng gà cho gà ăn. Thấy Phạm Mạch, cậu bé lập tức chạy đến, "Mẹ."
Phạm Mạch ôm lấy con, hai mắt đỏ lên. Chị chà mặt khuôn mặt con, sau đó do dự nhìn về phía nhóm Nghê Dương.
Lục Thời Minh đầu tựa bên cửa sổ xe, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng gõ, lông mày cau lại, tựa như có chút nôn nóng. Hắn hơi nghiêng đầu, quay đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn đang ngủ say như chết.
Cô gái nhỏ mặc giống như quả bóng, tròn vo, rúc bên cạnh hắn, tóc đuôi ngựa lướt qua cổ hắn, xột xoạt có chút ngứa.
Ngoài cửa xe là một trận cuồng phong náo động. Lục Thời Minh vùi đầu vào giữa cổ Tô Nhuyễn Nhuyễn, ôm chặt lấy người. Tô Nhuyễn Nhuyễn mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy cái đầu đen đen ủi trên cổ mình, vô thức đưa tay vỗ vỗ.
"Cún con ngoan."
Vỗ xong mới phát hiện đây là tên nam chính biến thái.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: !!!
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng lộn nhào xuống xe. Sau đó quay người lại, nhìn người đàn ông đứng sau lưng mình. Lục Thời Minh trầm mặc đi vào tòa nhà này, đáy mắt tựa như có thứ gì đang cuộn trào.
Mấy gã đàn ông trong sân đã đứng lên. Phạm Mạch khẩn trương giới thiệu nói: "Đây là, anh rể cả của tôi, đây là anh rể thứ hai, đây là..."
"Chị ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười anh rể?" Tô Nhuyễn Nhuyễn ngắt lời Phạm Mạch.
Phạm Mạch xấu hổ gật đầu.
Mười người anh rể cao thấp mập ốm, dàn hàng ngang nhìn như dãy núi nhấp nhô. Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ rằng đây quả là công nghệ đột biến gen.
Trên người mười vị anh rể này còn có hình xăm, rất bắt trend, nhưng bởi vì mặc quá dày cho nên chỉ có thể thấy một chút xíu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ đây quả là một thôn làng fashion mà.
Mười vị anh rể ngậm thuốc lá, mắt nhìn thấy súng trên người Nghê Dương và Tiêu Trệ, dường như có chút kiêng kị, nhưng cũng không nói gì.
"Tôi, tôi chuẩn bị phòng cho mọi người." Phạm Mạch dẫn mọi người đi vào.
Ánh mắt mười người anh rể kia rơi xuống trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn, tựa hồ nhìn chằm chằm cô. Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy những người này thật nhiệt tình hiếu khách.
Quả nhiên là người nông thôn chất phác, lương thiện, đáng yêu mà.
Cô cười tủm tỉm, vẫy tay với họ.
Chào các đồng chí, các đồng chí vất vả rồi.
Vẻ tham lam trên mặt các 'đồng chí' càng lúc càng nặng.
Phạm Mạch dẫn nhóm Nghê Dương đến cửa một căn phòng, "Mọi người ở chỗ này..."
Đẩy cửa ra, là nhà vệ sinh.
Phạm Mạch:....
"Chị hình như không quen thuộc tòa nhà này lắm nhỉ." Nghê Dương hai tay

1 2 »
— QUẢNG CÁO —