Tận Thế Song Sủng

Chương 117: Hôn



Edit: Pethuong

Beta: Sakura

Trong không gian bức tường chỉ có bốn năm mét vuông, Bạch Thất ôm lấy Đường Nhược ngồi xuống: “ Tiểu Nhược, em có thể lấy ra bồn tắm không?”

Đường Nhược nhìn thấy Bạch Thất trước mắt, đau đớn làm cho tinh thần và sức lực của cô khôi phục lại một ít: “ Có”

Sau đó cô lấy ra bồn tắm lớn cùng với nước ấm.

Bạch Thất không nói gì, chưa kịp cởi quần áo cho Đường Nhược, ôm cô vào bồn tắm: “ Là dị năng lên cấp à?”

Đường Nhươc thở ra một hơi: “ Đúng rồi, tình hình giống như lần trước.”

Bạch Thất hôn lên trán cô : “ Anh giúp em, đừng lo lắng.”

Đường Nhược “ Ừm “ một tiếng rồi nhắm mắt lại, cô cảm giác lực lượng trong cơ thể muốn bạo phát.

Ngay cả nói chuyện cũng mất bao nhiêu sức.

Cô cảm giác mình như một hành khách đang gặp nạn trên biển, hôn mê trên đại dương, lửng lờ trên nước, không biết trôi về đâu, giống như lúc nào cũng có thể chết, chìm xuống biển sâu.

Đường Nhược đầu óc u mê, rõ ràng ruột gan đều nóng lên nhưng không hiểu tại sao bên ngoài thân thể lại rét lạnh, giống như chôn trong đống tuyết lớn, từ đầu tới cuối lạnh thấu xương, không có cách nào kháng cự được.

Trong đầu Bạch Thất xẹt qua vô số ý nghĩ, ngưng tụ dị năng, dị năng chải vuốt trong cơ thể.

Đến cuối cùng, trong đầu chỉ còn trống rỗng, chỗ trống rỗng này sáng lóa như đèn pha, làm cho hô hấp của anh hỗn loạn.

Chỉ có thể ngồi nhìn cô, từng giây nhìn vẻ mặt của cô, đoán xem cô có xảy ra việc gì không.

Tóc của Đường Nhược vừa dài vừa mềm, bím tóc đuôi ngựa để trên vai, nếu sắc mặt cô không trắng bệch thì cứ nghĩ cô đang dựa vào vai anh mà ngủ.

Anh luôn tin tưởng được ông trời thiên vị, chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì.

Nhưng mà anh vẫn cảm thấy rất bất lực.

Cứ như vậy mà nhìn cô, không giúp cô được việc gì.

Cảm giác bất lực ấy như hố đen đang cố gắng nuốt lấy anh.

Ở phía bên ngoài, Phan Hiểu Huyên nhìn bức tường ngăn chặn tầm mắt của mình, nhất thời che miệng ngồi xuống.

Cô ngồi xuống mà nước mắt rơi như mưa, đôi mắt giống như vòi nước không đóng van.

Mọi người chỗ này, ngơ ngác nhìn bức tường trước mắt, không ai nói gì, chỉ có Phan Đại Vĩ bước tới ôm con gái vào lòng mà nói: “Nhất định Tiểu Đường không có việc gì, con yên tâm di.”

“Dạ.” Phan Hiểu Huyên lên tiếng, cúi đầu dựa vào  vai Phan Đại Vĩ, “Con còn chưa được ăn bánh cưới của Đường Nhược, cô ấy sẽ không xảy ra việc gì đâu.”

Phan Đại Vĩ sờ đầu con gái nói : “ Ừm.”

Điền Hải đứng ngây ngốc chốc lát, rồi nện một lôi điện xuống đất, đất đá vụn ra  : “ Tại sao lại phát sinh chuyện như vậy!”

Phan Hiểu Huyên xoa xoa mắt, ngẩng đầu hỏi Điền Hải: “ Tại sao Đường Nhược có bộ dáng như vậy.”

Điền Hải ôm lấy đầu cũng không giải thích được: “ Tôi cũng không biết.. trước đó chị ấy … trước đó dị năng hao tổn cũng đã bị rồi.. nhưng không bị nặng như hôm nay … đều do chúng ta quá sơ suất, lần trước chị ấy đã ngất đi một lần rồi, lần này không chú ý tới …”

Phan Hiểu Huyên hỏi : “ Lần trước ngất đi là lúc nào?”

Điền Hải nói: “ Lần mà chúng ta đi lấy bản năng lượng mặt trời..”

Mọi người đều nhớ lại, lần trước Bạch Thất đi tới căn phòng nhỏ  rồi không trở ra..

Hồ Hạo Thiên vàmọi người đều ngồi ngốc xuống đất, giống như người nhà bệnh nhân ngồi trước cửa phòng phẫu thuật chờ người bệnh phẫu thuật ra.

Bọn họ không còn hào hứng nữa, cảm giác hào hứng nhặt được cái từ trong đám zombie không còn nữa

Như là đã quên đói bụng, chứ đừng nói là nấu cơm ăn.

Giờ phút này Đường Nhược ngồi trong nước mà cảm giác máu trong người đều chảy ngược, lực lượng quen thuộc ập tới, cảm giác buồn nôn trong dạ dày nổi lên,bay thẳng tới nội tạng.

Cũng như lần trước, cô dùng tinh thần lực của mình chải chuốt khắp cơ thể lạnh buốt của mình cùng với cảm giác buồn nôn.

Không biết qua bao lâu, thật lâu, hay tựa hồ chỉ trong chốc lát mà thôi.

Khó chịu trong cơ thể giảm bớt chút ít, Đường Nhược chậm rãi mở mắt ra .

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Thất, khuôn mặt tiều tụy, mờ ảo …

Thời gian dần qua, mắt cô mới trở nên rõ ràng, cô mấp máy môi, trầm thấp kêu : “ Bạch Ngạn.”

Theo thời gian trôi qua, trên gương mặt hồng hào  trở lại.

Bạch Thất nhấc tay sờ lên mặt cô, đưa môi mình lên má cô rồi ngừng lại, cuối cùng mở miệng bình tĩnh đáp: “ Uh, anh đây.”

Đường Nhược nhắm mắt chốc lát, đợi mình có sức một ít rồi lại mở mắt ra cười rộ lên,  bắt trước anh : “ Ôm em một cái.”

Bạch Thất giang hai tay ôm cô vào lòng.

Tùy thời hòa tan tất cả.

Đường Nhược dựa vào lồng ngực rắn chắc của Bạch Thất, nghe tiếng tim phập phồng của anh thì cảm thấy sự sống thật mạnh mẽ.

Sự sống của mình, sự sống của Bạch Thất

Sao đó, BạchThất nâng mặt cô lên, nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên mặt của cô.

Đôi môi run rẩy hôn vào má cô.

Đường Nhược, khi  biển không hết nước, đá không vụn, nhất định em không thể, không thể bỏ lại anh.

Nụ hôn dài đến khi hít thở không thông, nụ hôn còn mang theo vị mặn của nước mắt.

Không biết nước mắt của ai, đau đớn hiện trên mặt lẫn trong trái tim của họ.

Giờ phút này Đường Nhược không nhìn thấy ánh mắt của Bạch Thất, cũng không thấy nét mặt của anh, nhưng lại đọc được suy nghĩ trong lòng anh.

Thời gian như nước chảy, chúng ta bên nhau mãi mãi.

Nước mắt dọc theo gương mặt hai người mà rơi xuống, cả hai đều không cảm nhận được, chỉ muốn càng thâm nhập sâu vào đối phương mang theo nhiệt độ nóng bỏng.

Muốn…

Cứ như vậy, ngọt chết mất …

Đường Nhược đã ngồi trong bồn tắm một ngày một đêm.

Hiện tại đang là buổi tối, Bạch Thất ôm Đường Nhược ra bồn tắm lớn, thay bộ quần áo mới cho cô, ôm lấy cô ngồi lên cái giường từ không gian lấy ra: “ Đói bụng không?”

Đường Nhược cũng không thấy đói bụng lắm, nhưng cô biết cả đêm Bạch Thất cũng chưa ăn cái gì, cũng chưa từng nhắm mắt nghỉ ngơi, cho nên trực tiếp lấy cái bàn và bày nhiều đồ ăn mà anh thích ra “ Có, thật đói.’

Bạch Thất cầm lấy cái bát và thìa.

Đường Nhược cũng cầm cái chén lên, bị Bạch Thất ngăn lại: “ Để anh.”

Đường Nhược nháy mắt xem bộ dạng của Bạch Thất, đã biết anh muốn làm gì : “  Em không cần anh đút cơm cho em đâu.”

Bạch Thất cũng không nói gì , trực tiếp gắp miếng cải trắng trong canh xương đưa đến miệng cô.

Đường Nhược ngoan ngoãn ăn canh, ăn hết những gì Bạch Thất đút.

Nhưng cô không muốn ăn cơm trong cảm giác áp lực này, cảm thấy Bạch Thất sau khi cô tỉnh dậy  thì chăm sóc cô như bệnh nhân vậy.

Vì vậy Đường Nhược vươn tay, trong tay ngưng tụ một ánh sáng màu xanh hình dạng giống như giọt nước: “ anh xem tinh thần lực em lên cấp 3 rồi, có thê ngưng tụ lại rồi …” Nói xong cô bắn một phát lên bức tường, ánh sáng màu xanh xuyên vào bức tường.