Tận Thế Song Sủng

Chương 126: Thu đàn em



Bên ngoài, ở chính giữa tụ tập một đám người hừng hực khí thế thảo luận.

“Anh Lực, bọn họ là người nào?”

” Vì sao bọn họ muốn qua đêm ở chỗ chúng ta?”

” Đúng vậy, anh Lực, các anh không phải nói muốn đi ra ngoài làm một chuyến trở về sao?” Tại sao trở về lại trở thành bộ dáng này…

Thời điểm này anh Lực đã tỉnh, đang bưng lấy đầu cho một cô gái trong khu phong cảnh băng bó trước. Hắn trầm mặc không nói gì.

Anh Liêu nhìn anh Lực một cái: “Các cậu đều đừng hỏi nữa, để cho bọn họ ở lại một đêm, rồi mau tiễn bọn họ đi thôi.”

Có người thấy anh Liêu  sợ hãi như vậy, kỳ quái: “Bọn họ rất lợi hại sao? Nhìn cũng không giống, xem bọn họ đều là bộ dáng đại thiếu gia đại tiểu thư, loại người này không phải đều nói bên ngoài hào nhoáng thôi sao?”

Anh Lực trên đầu băng bó xiết chặt, hít khà một tiếng, rốt cuộc nói: “Các cậu hãy mở to hai mắt của mình, tay chân cũng giám sát chặt chẽ một chút, đừng nghĩ đến tối trêu chọc bọn họ, bọn họ không có trực tiếp giết sạch chúng ta cướp địa bàn, chúng ta nên cám ơn trời đất rồi.”

Mọi người vẫn không tin. Tới đây, anh Liêu đem tất cả chuyện vừa rồi những người đó dùng mấy khối gạch trực tiếp giải quyết đám người anh Lực đều nói ra.

” Cái gì, bọn họ ngay cả súng cũng không trúng?

“Vẫn là người sao?”

Người bên trong căn cứ rối rít kêu.

Mặc dù sắc mặt anh Lực khó coi,, vẫn trầm mặt gật đầu một cái, chứng minh tính chân thật của chuyện này. Hắn ở khu phong cảnh đã lâu, rất sớm học được năng lực quan sát sắc mặt mà nói chuyện như thế, hơn nữa hắn cũng không phải cái loại chết sĩ diện khổ thân mình.

Những người đó cường hãn là sự thật, mình thấy rõ sớm một chút cũng có thể sớm chút bứt ra.

Người ah tự tìm đường chết, tuy hắn muốn làm cường đạo cũng không muốn tùy tiện tìm đường chết đấy.

Mọi người nghe anh Lực nói xong trầm mặc. Bọn hắn cũng biết tính tình anh Lực, hắn cũng chứng minh sự cường đại của người ta rồi, khẳng định mình không thể bằng vào tưởng tượng, liền kết luận bọn họ.

Anh Hạn nhìn căn phòng đoàn xe đang ở, đột nhiên linh quang chợt lóe: “Anh Lực, bọn họ lợi hại như vậy, hay là chúng ta theo bọn họ đi, hoặc để cho bọn họ ở lại, chúng ta nhường lại chỗ này cho bọn họ…”

Anh Lực trợn mắt nhìn anh Hạn một cái: “Để cho bọn họ ở lại làm gì, làm đầu lĩnh cường đạo?”

Anh Hạn nói: “Bọn họ từ bên ngoài tới, khẳng định không có nơi đặt chân, chắc đang muốn tìm nơi đặt chân đấy.”

Anh Lực nói: “Cậu cảm thấy những người đó sẽ nhìn trúng nơi này của chúng ta?”

Anh Liêu tiếp nối nói: “Những người đó mới vừa nói chỉ ở chỗ này một đêm.”

Trong đó còn có một cánh tay yếu ớt giơ lên nói: “Em còn bắn đội trưởng bọn họ một phát súng, tuy nhiên anh ta không có trúng đạn, nhưng chắc thấy nhìn ra sự khốn nạn của em rồi.”

Mọi người lại trầm mặc.

Trong phòng, mọi người ăn cơm tối xong, rửa qua mặt một chút, rồi từng người đi ngủ.

Bởi vì tất cả mọi người đều đã biết Đường Nhược có tinh thần lực, nửa đêm có người đánh lén cô cũng sẽ phát hiện, nên cũng an tâm nằm ngủ một giấc.

Đôi vợ chồng nhỏ Bạch Thất -Đường Nhược cùng yên tĩnh ngủ cả đêm.

Một đêm này yên lặng tường hòa, người trong khu phong cảnh cũng chưa có tới quấy rầy.

Tất nhiên là không dám tới quấy rầy, kỳ thật bọn hắn cũng cả đêm không ngủ, tụ tập tại một cái phòng run lẩy bẩy thương lượng.

Thương lượng đoàn xe bọn họ có thể nửa đêm tới giải quyết nhóm người mình hay không!

Ngày hôm sau trời vừa sáng, đoàn xe thần thái phấn chấn ra ngoài chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Anh Liêu nhìn thấy Hồ Hạo Thiên bước ra ngoài phòng, xa xa liền chạy tới: “Tiên sinh, các anh ăn sáng rồi sao, ở đây chúng ta có nấu cho mọi người, cùng đi ăn đi.”

Hồ Hạo Thiên nói: “Không cần, chúng tôi ăn rồi, cảm ơn.”

Đoàn xe từng người từ trong nhà đi ra. Bọn họ ngừng lại, thấy bên ngoài xe đã được mấy người trong khu phong cảnh lau bóng nhoáng toả sáng.

Lưu Binh nhìn một chút, lại đi tới sờ một cái, tán thưởng nói: “Không tệ lắm, có mắt nhìn!”

Mấy người lau xe đứng ở bên cạnh thể hiên ra nụ cười chuyên nghiệp: “Phải, phải… ”

Đám người Hồ Hạo Thiên định lên xe rời đi, anh Lực băng bó đầu bước nhanh tới: “Vị này… Vị tiên sinh này, chúng tôi đối với chuyện ngày hôm qua cảm thấy thật vô cùng có lỗi, chúng tôi có mắt không biết thái sơn, không bằng heo chó, các vị đại nhân không chấp tiểu nhân chúng tôi…”

Hồ Hạo Thiên không đợi hắn nói xong, khoát tay nói: “Không có việc gì, chúng tôi cũng đã ở nơi đây qua một đêm, coi như hòa rồi.” Nói xong, xem đầu anh Lực một chút, lấy balo của mình tháo một cái túi xuống, “Cái này coi như phí qua đêm cùng tiền thuốc thang đi. ”

Anh Lực thấy Hồ Hạo Thiên cởi xuống cả một túi lớn balo đồ vật, trên mặt cũng không có lộ ra biểu tình đau lòng nào, lập tức trong lòng đã quyết định, liền tiến lên một bước, thành khẩn nói: “Tiên sinh, các vị muốn đi đâu, mặc dù anh em tiểu đội chúng tôi không có cái dị năng gì, nhưng chúng tôi thắng ở chỗ không sợ chết, có thể để cho chúng tôi đi cùng các vị hay không?”

Ngày hôm qua bọn hắn đã thương lượng một đêm, cảm thấy đoàn xe này mặc quần áo cùng với khí độ, nhóm mình theo chân bọn họ, khẳng định sẽ không kém làm thổ phỉ ở chỗ này.

Bọn hắn đánh cướp người khác, nói trắng ra cũng thật sự là một loại hành động bất đắc dĩ, nếu mỗi bữa đều có thể được ăn uống tốt, ai điên phải đi ra ngoài đánh cướp người khác, cũng không phải thật sự yêu thích loại cuộc sống kích thích này.

Đã nói xong không nhìn tới Bạch Thất, Hồ Hạo Thiên lại đem ánh mắt của mình chuyển hướng về phía Bạch Thất.

Trong lòng anh không muốn mang theo những người này đấy, Đường Nhược quá nhiều bí mật, chắc chắn sẽ không để cho càng nhiều người biết rõ hơn. Còn có quá nhiều người lên đường cũng là một loại phiền toái, ăn mặc dùng không cần nói, làm thế nào để thống nhất chung một ý kiến cũng là một vấn đề đau đầu đấy.

Bạch Thất thấy Hồ Hạo Thiên nhìn mình, có trưng cầu ý kiến ở bên trong, mang Đường Nhược đi tới.

Anh Lực nhìn Bạch Thất, cảm thấy thiếu niên giống nam sinh trắng nõn này  khẳng định là chỉ tới khích lệ Hồ Hạo Thiên thôi, vì vậy chỉ quay đầu nhìn anh một cái, càng thêm nóng bỏng nhìn về phía Hồ Hạo Thiên.

Bạch Thất nói: “Các anh tại đây có bao nhiêu người?”

Đương nhiên, ngày hôm qua tại tinh thần lực Đường Nhược đã dò xét xuống, đã biết rõ tại đây tổng cộng có 57 người rồi, hỏi như vậy cũng là theo thói quen che giấu một chút dị năng Đường Nhược mà thôi.

Anh Lực nói: “57.”

” Có bao nhiêu người có dị năng?”

” 5 người, tôi hệ Hỏa, còn có một người hệ Thổ, hệ Thủy cùng hai người Lực lượng đấy.”

Bạch Thất gật đầu: “Nếu như các anh có thể thuận lợi đi căn cứ thành phố A, thì chúng tôi sẽ cân nhắc để cho các anh gia nhập đoàn đội chúng tôi.”

Hồ Hạo Thiên thấy Bạch Thất nói như vậy, cũng liền không có ý kiến, từ trong túi móc ra một cái thẻ căn cứ: “Đến thành phố A, cầm cái này có thể giao nộp ít một ít vật tư, mang cái này hỏi một chút, cũng có thể hỏi địa chỉ chúng tôi.”

Không chỉ anh Lực, ngay cả người phía sau hắn cũng mở to mắt.

Thì ra cái đoàn xe này làm chủ đội là chàng thiếu niên tuổi trẻ như vậy! Quả nhiên là người không thể xem vẻ bề ngoài mà.

Sợ hãi than phục thì sợ hãi thán phục, còn có một việc anh Lực vẫn phải hỏi thăm: “Các anh là từ thành phố A tới chỗ này sao?”

Hồ Hạo Thiên gật đầu: “Đúng vậy, tới nơi này làm nhiệm vụ.”

Trong căn cứ còn có nhiệm vụ có thể làm?

Anh Lực cũng không quanh co lòng vòng: “Kỳ thật ban đầu chúng tôi cũng nghĩ tới đi ra ngoài tìm một ít tổ chức căn cứ chính phủ, nhưng trên tay chúng tôi cũng không có lộ tuyến quy hoạch, cũng không biết căn cứ ở nơi nào, cho nên luôn trốn ở chỗ này không có đi ra ngoài qua.”