Tận Thế Song Sủng

Chương 264: Chỉ sợ thiên hạ không loạn



Thẩm Bích Ngọc cũng là một người đẹp hiếm có, trước tận thế cô ả là một người mẫu. Mọi người đều biết, ngành giải trí xuất ra đều là người đẹp, cho dù không phải người đẹp bẩm sinh, vẫn còn có sự tồn tại của các công ty nổi tiếng xuất phẩm những sản phẩm đồng nhất như thế này.

Tốt xấu gì gương mặt của cô ả cũng tốn không ít tiền.

Đương nhiên, những người cô ả từng chạm mặt trước kia đều đã biến thành bộ mặt của zombie cả rồi. Cho nên hôm nay khuôn mặt của cô ả ở trong căn cứ cũng là có một không hai.

Trước tận thế, Thẩm Bích Ngọc xuất hiện trên các trang bìa tạp chí cũng không ít, loại khí thế này, trước tận thế cô ả có thể bày ra

Sau tận thế, sau khi cô ả thức tỉnh hệ Băng nên càng được người ta nâng lên, lúc trước cô ả không cần nhìn sắc mặt của mấy vị cấp cao. Bởi vậy ánh mắt càng ngày càng cao, khí chất ngày càng phóng khoáng.

Trong lòng cô ả không nhìn trúng Bạch Thất đâu đấy, cho dù Tô Vũ Vi đối với anh ta có lưu luyến cỡ nào, ở trong mắt Thẩm Bích Ngọc anh cũng chỉ là kẻ yếu mà thôi. Người đàn ông như vậy, cho dù có thức tỉnh hệ Băng, cũng có bao nhiêu năng lực đâu chứ? Còn không phải là đội trưởng nữa.

Cô ả nghĩ như vậy, nhẹ giọng cười cười, bước qua bên cạnh Bạch Thất, lộ ra khuôn mặt tươi cười tự cho là không chút sơ hở, nói: – “Anh chàng đẹp trai, trùng hợp vậy, vị trí của chúng ta gần như vậy, đợi lát nữa phát ra ít dị năng một chút nhường chút cho tôi nhé, đừng chiếm hết công lao đánh zombie là được.”

Khuôn mặt Bạch Thất không chút thay đổi đứng đấy, không có nhìn cô ả, bộ dáng dường như không có nghe được câu này.

Vẻ mặt nhìn người không ra gì như thế, Bạch Thất phát huy vô cùng xuất sắc.

Thẩm Bích Ngọc thấy anh không biết phải trái như thế, thoáng nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng, vạch mặt: – “Tên ẻo lả phụ thuộc vào người khác, cho chút mặt mũi còn không biết tốt xấu.”

Nhiều người sau tận thế, đều không có đủ kiên nhẫn.

Thế giới võ giả, tất cả đều dựa vào nắm đấm nói chuyện.

Bạch Thất không có quân đồng minh, hai đoàn nhà mình sát nhập lại cũng chỉ có mình anh là hệ Băng. Cách khoảng thời gian chạm trán chỉ còn vài phút nữa, hai đội dị năng giả hệ Băng khó có được một chút thời gian rảnh rỗi để xem một tuồng kịch hay như vậy. Một người đàn ông, còn là một dị năng giả, bị một người phụ nữ nói ngay trước mặt là tên ẻo lả, đây là sỉ nhục trần trụi rồi. Bọn hắn đều muốn xem người đàn ông này sẽ đáp trả như thế nào, đẩy trở về hay là đánh trả?

Lời nói của Bạch Thất rất ác độc, lời nói ác độc của anh ngay cả Hồ Hạo Thiên cũng đều thấy sợ, làm sao có thể chỉ vì vài câu nói mà bị rối loạn chút gì đó trong lòng. Nhưng… hiện tại khuôn mặt anh vẫn không thay đổi đứng đấy, ngay cả ánh mắt cũng không ngẩng lên. Dường như anh cảm thấy chỉ vì một người như Thẩm Bích Ngọc không đáng để anh lãng phí thời gian như vậy.

Thẩm Bích Ngọc thấy anh như thế, càng so đo tính toán hơn, tiến lên hai bước, Băng Cốt phiến (quạt xương băng) trong tay đánh đến, ngoài miệng cũng không hề khoan dung cho người: – “Móa, bà đây nói chuyện với anh, gà mờ mà giả trang trâu bò cái quỷ gì!”

Thẩm Bích Ngọc đến từ căn cứ thành phố H, Việt Quốc là nơi biết sớm nhất tác dụng của tinh hạch nên dị năng giả trong căn cứ đều không kém. Huống chi, ngày hôm qua cô ả vừa mới lên cấp hai, giờ phút này cũng rất muốn tìm người luyện tay đấy!

Hình dáng của hệ Băng có thể biến hóa thành nhiều loại, dựa theo sở thích cá nhân mà tạo thành. Hoa sen băng của Bạch Thất có thể phân thành phi đao, quạt xương băng của Thẩm Bích Ngọc cũng có thể phân thành kiếm ngắn.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, tốc độ của quạt xương băng rất nhanh, thời điểm bắn ra đã biến thành kiếm ngắn bắn xuyên qua mặt Bạch Thất. Thế kiếm độc ác không chừa đường lui!

Bạch Thất thật sự có chút không kiên nhẫn được nữa, mắt anh nhíu lại, tay vừa nhấc, từ trên không xuất hiện một thanh đao băng bay qua. Đao băng (*lưỡi trượt) dùng một tốc độ kỳ dị không thể tưởng tượng nổi đánh bay kiếm băng, đồng thời xuyên qua mũi của cô ả, từ mặt cô ả bay qua bên cạnh. Không đánh phụ nữ, lời này ở tận thế đã không thể thực hiện được. Cho dù có, Bạch Thất cũng sẽ không cho là đúng! Anh không chút nào che dấu vẻ ghét bỏ của chính mình: – “Cô từ đầu đến chân đều rất bẩn, cách xa tôi một chút.”

Tất cả dị năng giả hệ Băng trông thấy đao băng (*lưỡi trượt) xuyên thấu qua nhiều kiếm băng như vậy, ánh mắt đều co rụt lại. Từ lúc quạt xương băng bắn ra, trong đầu những dị năng giả hệ Băng đó đều suy nghĩ dùng cách nào giải quyết hết chỉ trong một chiêu. Có vài người nghĩ ra rất nhiều cách. Nhưng nhìn dị năng cường đại như thế, lại bị đao băng của người đàn ông này nhẹ nhàng đánh bay đi mất! Dị năng gì mà cường đại đến thế!

Mỗi người đều giống như không tin nhìn chằm chằm Bạch Thất.

Nên nói gì đây… Quả nhiên giang sơn sinh ra nhân tài a?!

Thiên ngoại hữu thiên, quả nhiên bên ngoài còn có người hơn mình mà mình vĩnh viễn không biết?!

Đao băng trượt quá nhanh, lúc vừa xẹt qua mũi của Thẩm Bích Ngọc, cô ả chỉ cảm thấy hơi lạnh mà thôi, chờ đến khi cảm nhận được sâu sắc, lúc che lên mũi, cùng lúc chạm vào ấy lại phát hiện máu chảy đầm đìa, rõ ràng còn sờ được silicon chôn ở xương mũi trước tận thế!

Kinh hãi, buồn bực, phẫn nộ, xấu hổ, nôn nóng, đau nhức… tất cả đều xông lên trong lòng, trái tim cô ả run rẩy vừa bị khí lạnh làm rung sợ nhưng lại không làm được cái gì!

Vừa rồi, dị năng của cô ả cũng không dùng ít sức lực, nhưng… kết quả đã rõ.

– “Anh… Anh..” trên mặt Thẩm Bích Ngọc xuất hiện vẻ dữ tợn, anh anh hồi lâu, cuối cùng nước mắt nặng nề rơi xuống rồi  bụm lấy mũi chạy mất.

– “Ai ôi!!! Cứ như vậy mất đi một người đẹp rồi sao.”

– “Đúng vậy a, đáng tiếc, làm sao người đẹp lại nghĩ ra một chiêu như vậy để tự rước lấy khổ a.”

Ở bên cạnh có giọng nói của đàn ông thổn thức, cũng có tiếng nói cười nhạo của nữ dị năng giả.

– “Mũi giả cũng bị đánh rơi, tận thế rồi, cũng không còn phẩu thuật chỉnh hình để đem silicon gắn vào cho cô ta nữa…”

– “Đúng vậy, về sau chỉ sợ rằng phải mang theo mũi hèm rượu đi ra.”

Bên cạnh có hai cô gái chỉ sợ thiên hạ không loạn, cùng ngồi một chỗ cười ha ha.

Đánh lên mặt thế này đem đến cảm giác thật tốt!

Cho dù tiếng bàn luận có thế nào, Bạch Thất: một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác ngoài màu đen đứng trong đội ngũ có chất lượng như thế, để lại một ấn tượng không thể xóa nhòa.   Người chỉ huy hệ Băng nhìn thấy một màn này, giật giật khóe miệng, đến cùng cũng không nói gì thêm.

Tính ra, Bạch Thất cũng chỉ coi như tự vệ, trước tận thế tự vệ đúng lúc cũng không chịu trách nhiệm trước pháp luật, huống chi là thế đạo như hiện nay.

Không có một đao băng nào đâm vào người cô ả, thật sự đã hạ thủ lưu tình rồi. Chính vì nguyên nhân này, quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt nhìn Bạch Thất cũng đều là nghiêm nghị bắt đầu kính nể mà không phải chỉ trích anh không biết thương hương tiếc ngọc.

Thoáng chốc, đã đến giờ chiến đấu. Tất cả mọi người đều có vị trí và cương vị riêng, bắt đầu đứng trên cương vị đối kháng với zombie.

Bên kia, khoảng cách tiếp xúc chính thức với dị năng giả hệ Thủy gần như vậy, Đường Nhược cũng âm thầm quan sát.

Dị năng hệ Thủy nào có hình dạng, còn có phóng thích phòng thủ, năng lượng của hệ Thủy cấp một là bao nhiêu, hệ Thủy cấp hai có bao nhiêu uy lực… Từng chút chuyện Đường Nhược đều chú tâm quan sát.

Tuy nhiên, loại chuyện này đều dựa vào thói quen của dị năng giả. Cô vẫn duy trì tư thế giống người khác bằng không một con chim đầu đàn, không có đồng đội ở đây, gây sự chú ý tìm tòi nghiên cứu của người khác cũng không tốt.

Ngày hôm qua Đường Nhược phóng thích dị năng, chỉ có vài người bên cạnh nhìn thấy cô một đòn đánh vào điểm trí mạng của zombie. Khi đó mọi người giống như tụ hợp trong cùng một chảo nhuộm lớn ở cùng một chỗ. Hiện tại phân ra, thật sự ít người quen biết.

Ngẫu nhiên cũng có vài nam dị năng giả trông thấy Đường Nhược, muốn đến gần một chút, đều bị cậu em nhỏ của đoàn đội Thiên Nhai cách ly.

Buồn cười, nữ thần của đoàn đội mình, khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp xúc gần với cô ấy như thế, sao có thể để cho người ngoài tiến đến quấy rầy được chứ?!

Hơn nữa bên kia còn có Bạch Thất luôn nhìn chằm chằm đấy nhé. Cho người khác cơ hội, đợi lát nữa chắc chắn bọn họ sẽ bị ánh mắt của Bạch Thất giết chết đấy!