Tận Thế Song Sủng

Chương 305: Tất cả đều giết không tha



Edit: Trang Hồng Beta: Sakura Nhưng số người quá đông, chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, cho dù sách lược giống như thùng sắt không hề có chỗ sơ hở, dần dần vẫn có người bị thương vong.

Vào giữa trưa, lúc Bạch Thất nghe đồng đội báo chiếc xe cuối cùng chở dị năng giả bị đại quân Zombie nuốt hết. Bạch Thất quyết định rất nhanh, yêu cầu dùng hỏa lực mở đường!

Cơ bản anh không cần tiết kiệm đạn dược, có người mới có khoa học kỹ thuật, còn sống mới có đồ ăn. Anh đưa ra sách lược tốc chiến tốc thắng, quan trọng nhất phải bảo vệ được người. Nhưng đoàn trưởng nhà họ Chu vừa nghe lệnh của anh thì vô cùng phản đối. Nói nhảm, tất cả đạn dược đều là của nhà họ Chu, nếu như dùng hoang phí như thế, hắn cũng không cần trở về, trực tiếp lấy thân hy sinh cho tổ quốc còn được tiếng thơm cho đời. Bằng không khi dùng hết đạn dược hoặc đạn dược đã tiêu hao gần hết, chờ đợi hắn trở về chính là hình phạt lóc da xẻ thịt mà thôi!

Không chỉ có đoàn trưởng nhà họ Chu phản đối, đoàn trưởng của những nhà khác cũng đều phản đối dùng ống phóng rốc-két mở đường.

Những thứ này đều dùng để phòng ngừa trường hợp xấu nhất xảy ra. Nếu như hiện tại dùng hết rồi, ngày sau gặp phải thế lực mạnh hơn thì phải làm sao?

Bạch Thất không nói nhiều thêm, trực tiếp vung tay ra, sau đó mấy đoàn trưởng kia chỉ cảm thấy quanh người rét lạnh, trên người mình xuất hiện dấu ấn băng tuyết hình bàn tay! Trên mặt những đoàn trưởng không khỏi rúng động toàn thân! Đúng là dị năng mạnh mẽ!

Thì ra lần trước ở cửa Tây băng tuyết phủ ngàn dặm là không phải tin đồn nhảm!

Dị năng, mọi người trong cùng một thời gian biến dị, lại cùng khởi đầu xuất phát, thế mà chàng trai trẻ tuổi này lại có thể vượt mặt nhiều người dẫn đầu như thế… Như vậy đủ để thấy, thiên phú của anh kinh người đến thế nào!

– “Lần này tôi là Trưởng quan chấp hành, quân lệnh như núi, người nào có dị nghị khiến lòng người dao động, tất cả đều giết không tha.” Giọng nói Bạch Thất không lớn, từng chữ vô cùng rõ ràng, thực tế lúc từ “Giết” kia được nói ra bình thản vô cùng, thế nhưng lại mang theo uy nghiêm khó có thể bỏ qua.

Đợi lúc anh thu tay lại, thần thái vẫn bình thản như trước, nhìn lại trên mặt, vừa rồi sử dụng dị năng chỉ là chút tài mọn mà thôi.

Lúc này Bạch Thất dùng tư thế cường giả chứng minh thực lực cao hơn tất cả mọi người.

Trong lòng Đường Nhược trào dâng sự kích động hào hùng đầy ngưỡng mộ: không hổ là Bạch Ngạn!

Trong mắt đội Tùy Tiện đều xuất hiện sự tán thưởng: không hổ là vua ‘thích làm màu’!

Nhóm dị năng giả: trên mặt đám bọn họ biểu lộ sự cuồng nhiệt sùng bái: không hổ là người chúng ta tình nguyện đi theo làm lính: Bạch đại ca!

Đoàn đội khác liếc mắt nhìn nhau, không tự chủ lui một bước, vội vàng mở miệng: – “Tôi cảm thấy đề nghị của cậu Bạch… có thể áp dụng đấy.”

– “Đúng như thế, bây giờ cậu Bạch là Trường quan chấp hành, nên nghe lệnh cùng cách bày binh bố trận của cậu ấy.”

– “Tôi cũng hiểu, nên là như thế.”

Đạn dược của nhà họ Chu thôi, dùng thì dùng đi!

Dị năng giả cường đại như vậy, sau này tất nhiên không phải là người bình thường. Không công đắc tội chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao!

Đoàn trưởng nhà họ Chu gia tức đến thổ huyết: bọn người này đúng là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi người mạnh, đúng là gió chiều nào theo chiều nấy!

Vào thời gian lên đường buổi chiều.

Các quân sĩ bắn tỉa trực tiếp khiêng ống phóng rốc-két lên trên xe tải phóng ra ống phóng rốc-két. Dùng pháo kích tạo ra con đường, có tác dụng nhanh hơn hẳn.

Mọi người trong đội ngũ cảm thấy vô cùng phấn chấn khi con đường được mở rộng nhanh hơn, mà nhận thức về Bạch Thất tăng lên một tầng cao mới.

Trưởng quan chấp hành thế này mới vì bọn họ mà suy tính, lấy mạng sống của con người làm chủ, hơn hẳn những người khác.

Trưởng quan chấp hành thế này mới là người mà bọn họ muốn làm lính theo sau: Nhân giả Nghiêm Quân!

Tận thế trôi qua càng lâu, con đường ngày càng khó đi, bọn họ đi suốt mười hai ngày mới đi đến phạm vi căn cứ Biên Hòa.

Từ lúc căn cứ Biên Hòa nhận được tin tức từ thành phố A về Zombie cấp 3, chỉ cho một chiếc máy bay đi vào trong thành phố dò xét tình hình.

Cũng giống như thành phố A, máy bay cũng bị đánh rơi. Nhưng do sau đó, số người của bọn hắn không đủ nên không hề phái máy bay ra ngoài nửa, nhờ đó lại tránh khỏi hình thành một lần Zombie triều.

Cách căn cứ mười km, quanh đây Zombie cũng rất thưa thớt, nơi trụ sở không khí cũng tốt không kém thành phố A, điều này chứng tỏ năng lực dị năng giả nơi đây không tệ.

Bởi vậy, tốc độ của toàn bộ đội ngũ có thể nhanh hơn.

Đến cách căn cứ khoảng năm trăm mét, bọn họ dừng lại một chỗ xem xét, nhìn chung quanh đều là tường thành, cao hơn 10m: độ cao không thể bỏ qua.

Trước tận thế, Hồ Hạo Thiên là người đi khắp các nơi, sau khi xem xét địa thế trụ sở này, anh nói một câu: – “Không đúng.”

– “Không đúng thế nào?”

– “Sao thế, Hồ đội?”

– “Không đúng chỗ nào?”

Mọi người trong đội Tùy Tiện vội vàng hỏi qua bộ đàm.

Bốn căn cứ lớn của Việt Quốc, ngoại trừ khi đó anh chỉ ở quảng trường thành phố S chờ đợi một đêm, hai căn cứ khác cũng đều sinh sống một thời gian ngắn, duy chỉ có căn cứ Biên Hòa này nghe tên từ lâu nhưng không có đến.

Ngay cả kiếp trước, Bạch Thất cũng không có đến căn cứ Biên Hòa.

Tuy cửa ra vào nhìn có vẻ nhanh chóng nhưng thực ra đi 1 vòng mới vào trong căn cứ. Kiếp trước, mặc dù căn cứ Biên Hòa không phải là căn cứ tốt nhất nhưng lại căn cứ bắt nộp thuế cao nhất đấy.

Hồ Hạo Thiên mở ra bản đồ nói: – “Tại đây không có nhà ở đó a, căn cứ Biên Hòa như thế nào lại xây dựng ở chỗ này.”

– “Không có nhà ở?”

– “Chẳng lẽ trước kia ở đây toàn bộ đều là đất bằng?”

– “Chiếm diện tích mấy vạn mẫu đất bằng, đây là nơi quỷ quái gì, trong Mông Cổ sao?!” Bạch Thất cũng mở bản đồ ra, so sánh vị trí của Biên Hòa cẩn thận một lần: – “Ở đây trước kia là khu du lịch thắng cảnh, Biên Hòa xây dựng căn cứ ở chỗ này, nói chung cũng là vì bảo hộ di tích.”

– “Ừm.” Hồ Hạo Thiên đáp lời.

Ặc, trong lòng mọi người thi nhau ân cần hỏi thăm tổ tông hai người họ đang ở thiên đàng hoặc ở địa ngục! Rõ ràng là hai người họ phối hợp đáp lời!

Hai người có biết đừng nên dùng cách đối thoại bí hiểm như thế được không hả? Phương thức biểu hiện chỉ số thông minh cao vút của chính mình hơn hẳn người khác là hành vi đáng xấu hổ như thế nào không!

Mọi người xem một đám người ở đây đang đánh Zombie, bọn họ đều cảm thấy có chút quái dị, nhưng lại nói không nên lời quái dị ở chỗ nào. Sau tận thế, mọi người cảm giác thế giới quan của mình toàn bộ đều không còn giống với trước tận thế nữa.

May mà cửa lớn đã mở ra, khoảng cách 500m cũng đến rất nhanh. Mọi người cùng thống nhất suy nghĩ, thấy cửa ra vào nào ít người thì biết rõ cánh cửa kia là con đường dành riêng cho quân đội. Nên tất cả đều đi cánh cửa kia.

Đội ngũ có đặc quyền không ai có thể trêu vào.

Đứa trẻ có đặc quyền cũng có thể leo lên trời.

Đưa công văn quân đội của thành phố A cho người gác cổng, vẻ mặt vị thiếu úy kia cung kính cúi chào nghênh đón mọi người: – “Ba vị thị trưởng của chúng tôi đã ở bên trong chờ đợi các vị từ lâu, mời vào bên trong, sẽ có người đưa mọi người đến bãi đỗ xe riêng của các vị.”

Trừ độc, kiểm tra đo lường, vào cửa. Đi vào cánh cửa cổng, nhìn bên trong quan sát, mọi người liền hiểu rõ Hồ Hạo Thiên nói không đúng, cùng Bạch Thất nói bảo hộ di tích rốt cuộc là thế nào.

Thì ra, căn cứ Biên Hòa trực tiếp xây dựng trên thành Ảnh Thị!

– “Rất được **.” Phan Đại Vĩ nói liên thanh: – “Đúng là một dân tộc trong truyền thuyết ah!”

Đường Nhược mở to mắt nhìn công trình kiến trúc cùng đám người ăn mặc cổ xưa đầy mới lạ: – “Bọn họ ăn mặc thế này có thể thuận lợi đánh Zombie không?”

Khó trách vừa nãy ở bên ngoài cô thấy nhiều dị năng giả ăn mặc như vậy còn cảm thấy vô cùng quái dị, thì ra đều do trang phục của bọn họ!

Người ở phía bên ngoài còn có rất nhiều người mặc áo lông hiện đại, mà bên trong căn cứ đa phần đều trở thành người “cổ” cả rồi.

– “Trong phim kiếm hiệp đều ăn mặc thế này, không phải lúc đánh nhau còn bay vèo vèo trên không trung sao. ” Phan Hiểu Huyên nói.

– “Chúng ta đã xuyên không rồi phải không?” Lưu Binh cũng rất ngạc nhiên: – “Lần này chắc chắn không thể nào sai được!”

Hồ Hạo Thiên mắng: – “Cậu nhanh chóng đi tìm cái giếng rồi nhảy xuống xuyên việt ði, suy nghĩ ba lần bốn lượt làm gì, không mặc như thế đều có lỗi với cậu rồi sao!”