Tận Thế Song Sủng

Chương 355: Cái kia nên như thế nào…



Edit: Trang Hồng Beta: Sakura Hồ Hạo Thiên vừa nói xong cũng “xây dựng” phòng ở ngay bên cạnh, vốn tất cả đều là bùn đất nên anh càng thêm thuận tay hoàn thành. Chưa đầy hai phút, một bức tường lấp kín cao hai mét sừng sững trước mặt mọi người.

– “Muốn phát nổ muốn phát nổ…” người đàn ông ba mươi tuổi lại giống như đứa trẻ ba tuổi không ngừng kêu gào nhảy loạn, khiến cho Dương Lê lo lắng không ngớt.

Bạch Thất không nói hai lời, rút một thanh trường kiếm từ trong không trung ra, vung đến anh: – “Mọi người tránh ra hết!”

Hồ Hạo Thiên thấy thế, cũng lôi ra từ trong không trung một thanh kiếm bùn, cười nói: – “Việc rút kiếm này, tôi đã nghiên cứu rất lâu, hôm nay tôi đã làm được rồi!”

Giương cung bạt kiếm như vậy, mọi người dồn dập thối lui tạo thành một vòng tròn lớn cho hai người tiến hành thi đấu. Băng chế tạo thành trường kiếm, kiếm quang như tuyết, bùn chế tạo thành trường kiếm, kiếm quang tung hoành ngang dọc, hai luồng kiếm khí va chạm vào nhau, đồng thời hai người vung nắm đấm như mưa, băng tinh mang theo gạch rơi ra vèo vèo…

Hai đại cao thủ trong căn cứ quần đấu, mọi người xem hoa cả mắt không phân biệt được ai với ai, hận không thể tiến lên thoái mái cùng đại chiến một trận.

– “Thật là lợi hại!”

– “Hai người đều quá mạnh!”

– “Đến khi nào chúng ta mới có thể đạt tới trình độ như Bạch thiếu và Hồ đội nhỉ!”

Có vài người lấy máy quay phim của mình đứng một bên quay lại. Ở chỗ này quan sát còn nhiệt huyết sôi trào hơn đấu kỹ trường nhiều, còn có thêm thu hoạch nữa đây. Xem như bản thân khổ luyện ba tháng cũng không có nhiều giác ngộ bằng xem một trận quyết đấu của hai cao thủ. Mặc dù chuyến đi phía tây lần này không đào được bao nhiêu tinh hạch, nhưng dù sao cũng phải nói chuyến đi này không phí công rồi!

Bạch Thất đánh nhau với Hồ Hạo Thiên khiến cho bụi bay mịt mù, băng khí vờn quanh. Nhưng đến cùng Bạch Thất chỉ vì để Hồ Hạo Thiên phóng thích hết dị năng trên người nên khi xong việc liền ngừng lại, bởi vậy trên người hai người cơ bản không có bất kỳ vết thương ngoài da hay nội thương gì.

Hồ Hạo Thiên tiêu hao hết dị năng, ngã ngồi dưới đất, mặc kệ cát vàng bao phủ toàn thân: – “Mệt mỏi quá.”

Dị năng của anh cần tiến cấp, nhưng giờ phút này lại không phải hoàn cảnh thích hợp để tiến cấp. Trên mặt Đường Nhược hiện lên vẻ ngưng trọng, nhìn thấy như thế, đề nghị nói:

– “Không bằng chúng ta trở về căn cứ, để cho Hồ đội tẩy rửa rồi lại tiến cấp?”

Tất cả mọi người trong đoàn đội Tùy Tiện đã hiểu ý Đường Nhược: để cho Hồ Hạo Thiên ngâm mình trong bồn tắm rồi tiến cấp.

– “Trở về đi, ở chỗ này đợi lâu như vậy cũng không gặp một con zombie nào đến, vẫn nên trở về thôi.” Phan Đại Vĩ nói ra.

Bạch Thất gật đầu nói: – “Được, chúng ta trở về.”

Cũng không phải không thể ở trong xe tiến cấp, nhưng vốn dị năng là chuyện vô cùng quan trọng, từ cấp hai lên cấp ba chỉ có một lần cơ hội, nếu như có chút sơ sẩy nào sẽ khiến dị năng bạo động lưu lại mầm mống tai hoạ. Đến lúc đó lại tốn công sức giải quyết mầm mống tai hoạ này… như vậy còn không bằng ngay từ đầu ngăn chặn vấn đề dị năng bạo động này. Bọn họ đều tán thành trở về, tự nhiên cũng có những người khác có điều lo ngại. Dư Vạn Lý cau đôi chân mày nghĩ đến mối họa sau khi trở về: – “Bây giờ chỉ mới một giờ chiều, trở về như thế này có bị người có ý nắm đuôi không? Nhà họ Chu kia… nhất định sẽ không buông tha cơ hội này.”

– “Không riêng gì nhà họ Chu, còn có nhà họ Diệp, sau khi Diệp Thánh Luân trở về, tự cho mình cao hơn người, gần đây cũng đối chọi với Tướng Tiền rồi.” ngay cả Hồ Hạo Thiên cũng có chút băn khoăn: – “Hơn nữa căn cứ chắc chắn sẽ không để cho chúng ta tiến vào lúc này.”

Tình huống bây giờ, có lợi ích lớn hơn tất cả, nhiệm vụ mỗi ngày như vậy, khẳng định không thể để cho mỗi người trong căn cứ muốn làm gì thì làm, nói không đánh thì không đánh nữa. Mọi người nhìn lẫn nhau, Phan Đại Vĩ khẽ ho khan một tiếng, khoát tay nói: – “Đã như vầy, hai người các người đưa Hồ đội – người không còn dùng được này mang đi đi, anh già này sẽ mang theo bọn họ đi mười km bên kia trấn thủ lấy kết quả báo cáo công tác cho căn cứ là được.”

Bạch Thất nghe xong cũng đồng ý chia quân làm hai đường. Đối với chuyện họp hành, hai người bọn họ lo lắng Phan Đại Vĩ nói bốc nói phét còn chuyện đánh zombie, mọi người rất yên tâm giao cho Phan Đại Vĩ. Vì vậy Bạch Thất bàn giao mọi chuyện cho Phan Đại Vĩ, rồi cùng Hồ Hạo Thiên, Dương Lê, hai chiếc xe đi sâu về phía tây.

Phan Đại Vĩ vung vẩy dây leo, cầm loa, phô bày phong phạm giáo dục lao động của chính mình cho các công nhân viên chức: – “Này, các đội hữu, sắp đến chúng ta sẽ cùng một chỗ trở lại sườn núi cách đây mười dặm đánh zombie. Hắc, phía dưới chúng ta sẽ chia tổ, đầu tiên là dị năng giả tốc độ, tất cả đều đứng ra cho tôi, tôi có nhiệm vụ đầu tiên vô cùng quang vinh muốn giao cho các anh!”

Lưu Binh nhìn Phan Đại Vĩ, kéo kéo ống tay áo của Điền Hải, nhỏ giọng nói: – “A Hải, cậu đi theo chú Phan nói một tiếng, chúng ta cũng đi theo Tiểu Bạch cùng Hồ đội rời khỏi đây có được không?” Anh đã đoán được toàn bộ kế hoạch kế tiếp đánh zombie của Phan Đại Vĩ rồi!

Cùng lúc trước trong miệng của chú ấy “Một lớp di chuyển dụ quái lại đánh” toàn bộ đều giống như đúc đấy!

Bánh xe bên kia mang theo bùn đất, sương mù cuồn cuộn.

Bên này đồng đội hiện ra đau thương, hai mắt đẫm lệ mông lung.

Có người đứng ở chỗ này nghe Phan Đại Vĩ dõng dạc, trông thấy bọn Bạch Thất rời khỏi, cảm thấy kỳ quái cũng thoáng thảo luận.

– “Vì sao Hồ đội tiến cấp cần phải rời xa đám người?”

– “Thế trước kia cậu tùy tiện ngồi trong đống xác chết tiến cấp sao?”

– “Đây cũng không phải vậy, cũng có thể vào trong phòng không có người tiến cấp mà.”

– “Ô hay, chuyện này cũng không sai, Hồ đội rời xa đám người đi tiến cấp lại có chút gì đó kỳ quái.”



Những lời này, người nói thì vô tình, người nghe lại cố ý. Tào Mẫn đứng ở nơi đó, nghe nhóm dị năng giả nói, nhìn chiếc xe đã đi xa kia, nét mặt thoáng thay đổi. Hồ Hạo Thiên tiến cấp, muốn dẫn theo cũng không phải dị năng giả không gian Phan Hiểu Huyên, mà là hệ Thủy giả mạo Đường Nhược, cô ta đánh không lại Đường Nhược, bên người lúc nào cũng có một Bạch Thất, cô ta cũng không xuống tay được.

Chuyện này là thế nào… Tào Mẫn nhìn Điền Hải mặt mày ủ ê nói cùng Lưu Binh, quay người dẫn đầu đi lên xe thí nghiệm của căn cứ vẫn đang mở cửa xe.

Khoảng cách ba mươi km, thoáng chốc đã đến nơi, chỉ dùng nửa giờ thời gian. Rất nhanh, mấy ngàn nhân viên đã trở lại nơi mười km. Bản lĩnh chỉ huy người của Phan Đại Vĩ đạt được rèn luyện, trấn định tự nhiên chỉ huy dị năng giả tốc độ phân tán từ bốn phương tám hướng đi “dụ quái.” Nhân viên công tác phòng thí nghiệm quan sát tình hình bên này một lúc, cảm thấy không có đồ vật gì để nhóm mình có thể thu thập rồi, nên đề nghị với Tào Mẫn nói: – “Tiến sĩ Tào, không bằng chúng ta quay trở về căn cứ?”

Trong tay đã có một miếng thịt con rết, còn có một lượng lớn châu chấu biến dị, bọn hắn thân là những người cuồng nghiên cứu cũng không thể chờ đợi muốn nhanh chóng trở về tìm tòi nghiên cứu một phen. Tào Mẫn nói: – “Các người về trước đi, tôi đợi lát nữa sẽ về.” Xe có hai chiếc, một chiếc là xe loại nhỏ trong xe cũng có súng để cho Tào Mẫn trở về cũng không có bao nhiêu nguy hiểm, nhân viên công tác khác không có gì ngăn trở, nhóm người mình lái xe trở về căn cứ. Bọn hắn vừa đi, Tào Mẫn nhìn thoáng qua, cũng leo lên xe ngồi, hướng phía trước mà đi.

Nhóm dị năng giả: nhìn thấy bọn họ xe trước xe sau rời đi, cũng không nói gì thêm. Căn cứ không có yêu cầu bọn họ bảo hộ những nhân viên nghiên cứu khoa học này. Bởi vậy bọn họ cũng không xen vào việc của người khác.

Tào Mẫn đợi cách đó một km, dừng xe, lẳng lặng cùng chờ đợi.

Chỉ chốc lát sau, Lưu Binh kéo qua mấy lần zombie quả nhiên hướng về phía cô chạy đến. Phía sau anh cũng có mấy con zombie bám theo sau. Tào Mẫn quay kiếng xe xuống, cầm lấy khẩu súng trường trên ghế, ngắm trúng, bắn, ngắm trúng rồi lại bắn… Động tác thành thạo vô cùng giải quyết hết mấy con zombie bám theo sau lưng Lưu Binh.