Sau khi Hồ Hạo Thiên đưa ra các ý kiến của mình, quay đầu liếc sang chỗ Bạch Thất, thấy anh từ đầu đến giờ không có phát biểu ý kiến không khỏi hỏi một câu: “Tiểu Bạch, ý của cậu thế nào?”
Bạch Thất gật đầu đồng ý: “Rất tốt, rất tốt, đội trưởng Hồ, sẽ làm theo ý kiến của anh.”
Lời này nghe ra… giống như có chút không đúng?
Hồ Hạo Thiên cẩn thận nghĩ ý tứ trong đó, nghĩ nghĩ thói quen bình thường của Bạch Thất, lại nghĩ nghĩa đen của hai chữ này.
Linh quang chợt lóe lên, anh lập tức tỉnh ngộ rồi.
Đậu xanh rau má, cảm thấy tiểu Bạch chỉ là ngồi ghế này, tất cả công việc hao tốn thể lực và trí óc là phần mình?
Ngồi mát ăn bát vàng à?
Vẫn là câu nói đó, tiện nhân thật sự là một loại gián, đã không có người nào tiện hơn cậu ta rồi.
Ánh mắt Hồ Hạo Thiên sáng quoắc liếc Bạch Thất, tốn hơi thừa lời, không biết xấu hổ ah, không biết xấu hổ.
Hai người nhìn nhau thật sâu, làm mọi người sau khi thảo luận một lúc mới trở lại vấn đề chính.
Sau khi chiến lược giải quyết Zombie triều đặt ra, Tiền tướng đặt ra một vấn đề: “Hiện tại Zombie đã thăng lên cấp ba, dùng viên đạn bình thường đã không giết được, khẳng định về sau phải nghiên cứu ra vũ khí chống lại được Zombie cấp ba.”
“Đúng vậy, dị năng giả tuy có thể sử dụng dị năng công kích Zombie, nhưng trong căn cứ có binh lính bình thường và dân chúng,… hay là muốn nghiên cứu chế tạo ra vũ khí người bình thường có thể giết chết Zombie.”
“Vũ khí trong căn cứ tiêu hao cũng tương đối rồi, sau lần Zombie triều này chỉ sợ cũng không còn bao nhiêu.”
“Xem ra phải đi thành phố N thu thập vũ khí.”
“Vú khí thật sự là quan trọng nhất.”
Các lãnh đạo nhao nhao lên tiếng nói tình hình thực tế.
Bạch Thất nói: “Trước đó căn cứ luôn nghiên cứu súng I-on, chúng tôi cũng được dùng qua mấy cái súng I-on, lực sát thương không nhỏ, hiện nay có thể sản xuất số lượng lớn súng I-on không?”
Nhưng anh biết rõ căn cứ đời trước có tung ra loại dúng I-on cỡ lớn này đấy.
Loại này là công cụ đánh Zombie cấp ba rất tốt, chỉ là hiện tại trong căn cứ giá đổi mua rất cao.
Tất cả mọi người đều nhìn sang một người trung niên.
Người phụ trách hạng mục này chính là Hoa thiếu, ông thấy mọi người đều nhìn mình, trầm ngâm một tiếng cũng không dấu giếm nữa nói: “Trước tận thế đều thấy duy nhất một lần, hiện tại ngược lại có thể mang súng ống để làm to hơn, nhưng lực sát thương yếu hơn một chút. Nhưng có thể bắn ra không phải một lần là tiêu hao hết năng lượng I-on, có thể dùng nhiều lần, chỉ là nếu sản xuất quy mô lớn thì chỉ là…”
Ông ta nói chậm chạp, rất nhiều người cũng không chờ được mà hỏi: “Chỉ là cái gì, ông nói nhanh lên một chút ah.”
Súng I-on thì tất cả mọi người đã được dùng qua, lực sát thương của nó tất cả đã biết, nếu như súng này không phải chỉ dùng được một lần, còn có thể sản xuất quy mô lớn, thì có thể gia tăng không biết bao nhiêu uy lực cho căn cứ.
Thực lực của căn cứ tăng, thu phục Việt Quốc hoặc bảo vệ căn cứ càng có phần thắng lớn hơn.
Hoa thiếu thở dài nói: “Chỉ là cần dùng một lượng lớn vàng và bạc, vàng kim tính ổn định rất cao nhưng thứ này vốn đắt đỏ, trước tận thế cho dù tồn trong nhà mỗi người cũng không có nhiều. Sau khi Virus phát tán rất nhiều người chạy trốn không mang theo, trước đó khi xây dựng căn cứ cũng không chuyển tới đây. Hôm nay thật sự rất khan hiếm… Đúng là thiếu vàng kim làm nguyên liệu thì dẫn đến không thể tiếp tục sản xuất súng.”
Mọi người sau khi nghe xong chuyện này trong lòng liền trầm xuống.
Ngân hàng đều ở các thành phố trong vùng, hôm nay thành phố trong vùng có 500 vạn Zombie, hiện tại nếu đi vào trong thành phố cho dù có 10 vạn người xông vào thì một trăm người trở về đã gọi là may mắn lắm rồi.
Lần trước đi vào phát hiện có nhiều Zombie cấp ba như vậy, không chừng hiện tại Zombie cấp bốn cũng có.
“Không bằng nâng cao giá thu mua vàng bạc, để cho mọi người dân trong căn cứ bán ra vàng và bạc có trong tay. Có một cân tính một cân, có thể làm ra bao nhiêu liền làm bấy nhiêu.”
Mọi người có thể hiểu được đây là biện pháp duy nhất.
Hoa thiếu xoay người lại, từ trong túi lấy ra một tập tài liệu đưa cho một binh sĩ mang cho bạch thất nói: “Đây là tài liệu căn cứ thu mua vàng và bạc, hai nguyên liệu tổng cộng trên dưới được 60kg. Theo số lượng này để sản xuất súng I-on, đại khái có thể sản xuất được 2 vạn khẩu, trước đó vì thí nghiệm chúng ta đã tốn rất nhiều vàng bạc, hiện tại có thể làm ra khoảng trên dưới 1 vạn khẩu súng rồi.”
Đoàn Tùy Tiện mọi người ngược lại liếc mắt nhìn nhau ở trong phòng họp.
Vàng này bọn họ có rất nhiều đếm không được, nhiều đến nỗi chất đầy một tầng hầm, nhiều đến mức có thể xây tất cả các biệt thự trong đại viện của họ đều bằng gạch vàng.
Lập tức tất cả mọi người đều rung động đứng thẳng lên. Xem, ông đây cũng là thổ hào, cũng có hơi của người giàu.
Bạch Thất nhìn thóng qua những tài liệu mà Hoa thiếu đưa tới, nhìn thấy rõ lực sát thương của vũ khí và so sánh với kiếp trước, sau khi lật hết toàn bộ tư liệu bắt đầu chuyển tới chỗ Hồ Hạo Thiên, rồi quay sang Hoa thiếu hỏi: “Hoa thiếu nếu để cho nhân viên bình thường chế tạo đại khái mất bao lâu để chế tạo một lô súng I-on như vậy?”
Hoa thiếu nói: “Hiện nay đã thí nghiệm xong, dây chuyền sản xuất cũng đã được chuẩn bị tốt, nếu như đầu tư chế tạo ước chừng nửa tháng có thể cho ra nhóm súng I-on đầu tiên. Ước chừng khoảng trên dưới 2.000 chiếc, cần rất nhiều điện, có khả năng phải cắt điện đường cái số 1.
Bạch Thất nói: “Vàng không cần lo lắng, nhân lực vật lực cũng đều ưu tiên cho anh sản xuất.”
“Vàng không cần lo lắng?” Hoa thiếu giật mình, mặt khác các lãnh đạo trong phòng cũng chỉ sững sờ trong chốc lát.
Có ý gì…?”
Bạch Thất nhìn mọi người cười nói: “Đúng vậy, vấn đề vàng này toàn bộ đều để cho đội chúng tôi cung cấp.” Nói xong cúi đầu hỏi Đường Nhược bên cạnh “Trong kho chúng ta có bao nhiêu vàng?”
Đường Nhược nghĩ nghĩ trước đó lấy được trong ngân hàng, trong nội thành cũng lấy của nhiều cửa hàng, còn có sau khi phát hiện căn cứ có dị động thông qua đoàn Thiên Nhai mua của công dân cộng lại….
Có chừng trên dưới 2.000kg.” Số lượng cụ thể là bao nhiêu thì cô không nhớ được, những cũng ước chừng khoảng tầm này.
“Cái gì?”
“Khoảng 2.000kg?”
“Vàng?”
Tất cả các lãnh đạo ở đây đều không khỏi hít sâu một hơi lại mau chóng run rẩy.
Không trách phản ứng của tất các mọi người lại như vậy, thật sự quá khiếp sợ, quá ngạc nhiên rồi.