Tận Thế Song Sủng

Chương 72: Sâu hiểu đạo này



“Sao thế, sao lại tụ tập ở đây thế.” Vệ Lam cũng thật sự không nghe nổi nữa, phần phía trước anh còn cảm thấy có thể nghe một chút, phần sau toàn bộ đều rất kích động, vì vậy trực tiếp ngắt lời Hồ Hạo Thiên đang thao thao bất tuyệt, “Mấy người có phải tuần tra viên không vậy, vẫn còn đứng đó nghe người khác diễn thuyết à, cần các người để làm gì, còn đứng ngốc ra đấy?”

Thực ra tuần tra binh rất oan uổng.

Bọn hắn cũng bị mấy lời này làm choáng váng mà!

Hồ Hạo Thiên không chỉ nói chuẩn tiếng phổ thông, phát âm rõ ràng, giọng nói còn có thể trầm bổng du dương, khiến cho người nghe vô cùng say mê.

Vệ Lam vừa lên tiếng, quần chúng vây xem ngược lại hướng Hồ Hạo Thiên vỗ tay.

Ai nói không phải đâu, đến căn cứ mọi người xác thực cũng muốn được bảo đảm an toàn, cho nên tận thế rồi vẫn nguyện ý nộp thuế lên chính phủ, nộp phí tổn cho căn cứ hiện tại.

Nhưng mà, nếu như căn cứ không thể cho mình bảo đảm, thì mình ở chỗ này khác gì lang thang bên ngoài.

Đối mặt với tiếng vỗ tay của mọi người, Hồ Hạo Thiên vẫn thản nhiên, vươn tay đi theo quần chúng quơ quơ, giống như là đang trên giảng đài đại học diễn thuyết.

Mọi người trong đoàn xe: “...”

Tuần tra binh: “...”

Da mặt của người này, có phải tùy thời đều có thể ném vào bồn cầu xối đi mất hay không?

Vệ Lam không thuộc về phái đội của Chu thiếu, nhưng đã từng cùng Chu thiếu có giao thiệp.

Tuần tra viên biết rằng không thể để những tên lưu manh này rơi vào trong tay Vệ Lam. Vì vậy cũng không dừng lại ở chỗ này nữa, trực tiếp kéo bọn họ lên: “Đi một chút, theo chúng tôi đến đại sảnh nhiệm vụ ghi chép đi.”

Hồ Hạo Thiên nhếch miệng, cũng không định truy cứu nữa.

Trong chữ ‘Quan’ có hai cái miệng, từ sớm anh đã biết được hàm nghĩa trong đó, hiện trong triều không có người cầm quyền, trước hết không được nông nổi.

Vệ Lam mặc kệ đám tuần tra trị an này, nhìn người bị mang đi, cũng không thể làm gì được. Hiện tại anh không thể chính diện chống lại Chu Thụ Quang, nhưng mà, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu diệt cái kẻ hung hăng càn quấy kia.

Trong đoàn xe xảy ra chuyện như vậy, mọi người cũng không có tâm tư đi làm nhiệm vụ nữa rồi, bọn họ cũng không thích bị ngược đãi.

Đuổi mọi người đi rồi đóng cửa lại, Hồ Hạo Thiên ngồi yên trong phòng khách ủ rũ: “Thực nghẹn uất. Ngày đầu tiên đã phải chịu ức hiếp như vậy, không biết về sau còn xuất hiện bao nhiêu loại người như thế này nữa.”

Dư Vạn Lý nói: “Bọn họ là thế, tự biên tự diễn tự diễn cả đấy, ai cũng nhìn ra đám người kia cùng cái đám tuần tra binh nhất định là cùng một giuộc.”

“Tôi cũng biết, nhưng mà còn có thể làm được gì, sao chúng ta sánh được với bọn họ người đông thế mạnh đây.”

Ông Tần nói: “Nhà họ Chu không có khả năng nắm giữ toàn bộ căn cứ, bọn họ làm ra chuyện vượt quá giới hạn, chắc chắn sẽ có người thấy bọn họ không vừa mắt...”

Lưu Binh nói: “Bọn họ đã thu mua mấy người kia cả rồi, sẽ không có ai nói gì đâu.”

Bạch Thất nói: “Vậy thì đem tấm màn che này vén lên.”

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Bạch Thất.

Hồ Hạo Thiên cũng già đời, nghe xong lời này, ngay lập tức hiểu ý trong đó: “Đúng vậy bọn họ che đuôi lại, chúng ta cũng có thể làm cho bọn họ lại lộ ra lần nữa, cho dù thật sự không có, chúng ta cũng sẽ bịa ra cho có.”

Thế nhưng nói thì nói vậy, kế hoạch còn phải bàn bạc kĩ lưỡng đã. Hồ Hạo Thiên lại đưa mắt về hướng Bạch Thất.

Hiện tại anh có cảm giác bản thân đã dưỡng thành một thói quen, có việc gì đều xem thử ý kiến Bạch Thất trước tiên.

Bạch Thất nói: “Dư luận mạnh như hổ.”

“Cậu nói là...”

Bạch Thất gật đầu: “Như suy nghĩ của anh.”

Trong lòng Hồ Hạo Thiên đã định: “Tốt, cứ làm như thế đi.”

Mọi người ở một bên ngồi nghe nhìn nhau, trong lòng thầm mắng câu “Oh~ Shit”.

Hai người này lại chơi trò bí hiểm, khinh thường chúng tôi ít học!

Đường Nhược cũng không hiểu ý nghĩ của bọn họ, dưới ánh mắt của của mọi người trong đoàn xe, đành phải thay mọi người hỏi: “Các anh đang bàn bạc kế hoạch gì?”

Bạch Thất sờ sờ mặt cô: “Tìm người chế tạo dư luận nhằm vào nhà họ Chu.”

Đường Nhược: “Nói như vậy, có phải nhà họ Chu sẽ biết chúng ta đối phó bọn họ?”

Lưu Binh nói: “Đúng vậy, bọn họ là người lòng dạ hẹp hòi, nếu biết rõ việc này là chúng ta làm, về sau không phải sẽ tiêu diệt hết chúng ta à?”

Tuy nói dị năng của mọi người không kém, nhưng nếu gặp phải súng pháo các loại thì phải chết là điều chắc chắn.

Hồ Hạo Thiên nói: “Cho nên, chúng ta cũng phải tìm một thế lực trong triều đình.”

Phan Đại Vĩ nói: “Cậu muốn tìm ai, không lẽ là chú Hồ?”

Hồ Hạo Thiên lườm Phan Đại Vĩ một cái, ánh mắt kia giống như đang nói: làm phiền chú xem lại tuổi tác của mình, gần bằng tuổi ba tôi rồi còn không biết xấu hổ gọi ba của tôi một tiếng ” chú “?

Có điều Phan Đại Vĩ không thể đọc được ý tứ trong mắt Hồ Hạo thiên, chỉ thấy anh nhìn mình trầm ngâm một phen, phân tích quan hệ trong đó: “Chú Hồ không có nắm giữ quân quyền trong tay, sợ rằng không phải thế lực mạnh, không đủ làm hậu phương cho chúng ta.”

Hồ Hạo Thiên buông tha lại để cho Phan Đại Vĩ biết số tuổi của mình: “Không, còn có một người, chúng ta có thể bảo ba tôi tiến cử.”

Mọi người tự nhiên nhao nhao muốn hỏi: Ai?.

Hồ Hạo Thiên nhìn xem Bạch Thất nói: “Tiền Kim Hâm.”

Mọi người lẩm bẩm cái tên này, đưa ra kết luận người này là một người không thiếu tiền thiếu vàng.

Hồ Hạo Thiên nói tiếp: ” Ông ta đảm nhiệm chức trưởng đoàn trong quân đoàn số 3, quân đoàn 3 là quân đoàn tồn tại độc lập, ông ta ở bên ngoài không phụ thuộc vào bất kì kẻ nào, mà trước kia ông ta là học sinh đắc ý của Thi Cố vấn, ba tôi nói ông ấy coi Thi Cố vấn như cha mình.”

Nhắc tới ông ngoại mình, Bạch Thất giương mắt, từ từ nói: “Cần tôi làm cái gì.”

Người quang minh chính đại không nói vòng vo.

Hồ Hạo Thiên rất ưa thích tính cách này của Bạch Thất, đối với người tín nhiệm cũng không làm làm bộ làm tịch, thẳng thắn vô cùng.

Cho dù là đối xử với Đường Nhược, trước mặt mọi người trong đoàn xe, anh muốn ân ái thế nào thì ân ái.

Hồ Hạo Thiên nói: “Hôm nay tôi liên hệ với ba tôi thử xem có thể mang người tới đây cho các anh gặp mặt một lần hay không.”

Đương nhiên, gặp mặt một chút, cũng không phải chỉ là gặp mặt một lần không thôi.

Bạch Thất cũng là người hiểu chuyện, vì vậy nhẹ gật đầu.

Hồ Hạo Thiên phụ trách bắc cầu, Bạch Thất phụ trách giật dây.

Trợ giúp lẫn nhau để cho đoàn xe có hậu phương che chở, cũng giúp cho nhóm người mình có thể ngẩng cao đầu mà làm việc ở nơi này.

Có thể bàn bạc tốt chuyện hậu phương, còn có một kiện chuyện quan trọng hơn.

Hồ Hạo Thiên nói: “Tìm ai tản dư luận, chúng ta ở chỗ này cũng chưa quen lắm.”

Bạch Thất nghĩ lại nghĩ đến một người.

Người này chính là nhà văn mạng ở khu bình dân trong căn cứ- Phương Thanh Lam.

Trước kia anh ta là đại thần sáng tác, fans hâm mộ vô số, còn xuất bản ra rất nhiều cuốn tiểu thuyết. Đương nhiên, những cuốn tiểu thuyết này, Bạch Thất chưa từng tiếp xúc qua, là sau tận thế ở trong căn cứ nghe chính miệng anh ta nói.

Sau tận thế, Phương Thanh Lam đã thức tỉnh dị năng Tốc độ, nhưng dị năng này tại trong đoàn đội làm tác dụng bia đỡ đạn, vì vậy anh ta vứt bỏ nghề thợ săn, từ đó phát huy trí thông minh hơn người của mình, dùng dị năng tốc độ thăm dò một ít tin bát quái, tăng thêm thu nhập của mình, cứ như vậy trở thành một tay thuyết giảng ở tận thế, dựa vào mồm miệng kiếm tiền.

Mà người này lại khéo léo đưa đẩy lõi đời, tận thế lâu như thế anh ta luôn ở trong căn cứ truyền bá cái gì bát quái, vậy mà lông tóc không hao tổn gì thì chứng tỏ cũng rất có năng lực.

Bạch Thất biết mặt Phương Thanh Lam nhưng lại không biết người này, bây giờ chắc là đã chuyển đến căn cứ thành phố A rồi, anh chỉ nhớ lúc ấy Phương Thanh Lam địa ở phòng 802 cao ốc khu 2.

Bạch Thất nói: “Cái này giao cho tôi đi trước tìm kiếm thử xem, đương nhiên, không bảo đảm nhất định sẽ thành công.”

“Đã như vậy...” Phan Đại Vĩ nói: “Chúng ta cũng đều thử đi ra ngoài tìm thử xem, nhưng cũng không thể ở trước mặt người ngoài tách ra, mặc dù tôi cũng có năng lực, nhưng không đành lòng tranh công lao với các cháu, dù sao... danh nhân như tôi đây, cũng rất tôn trọng danh dự của người khác...”

Mọi người: “...”

Chú Phan, chú đừng ngừng uống thuốc!!!

Đã thống nhất muốn thông qua dư luận loan truyền tin tức, đương nhiên phải có mẫu.

Đối với việc ghi lại mặt xấu xa của chính quyền, người chuyên môn như Dư Vạn Lý cũng hiểu khá rõ, cho dù anh không viết ra được, bên cạnh vẫn còn có Phan Đại Vĩ cùng với Hồ Hạo Thiên đây.

Cho nên mẫu rất dễ dàng đã viết xong.

Chủ yếu là viết cụ thể sinh động về hình tượng một kẻ hung ác tay ôm quyền hành, chiếm đoạt thành quả của người lao động, rồi sau đó ham hưởng lạc làm cho nhân dân kêu thán, cuối cùng muốn diệt trừ hắn ta.

La Tự Cường cầm bản mẫu, nhìn từ đầu tới cuối: “Quả nhiên là phong cách văn học mạng, thực cẩu huyết!”

Dư Vạn Lý run rẩy nhìn thành phẩm của mình, lơ đễnh: “Đời người cẩu huyết khắp nơi, chân trời góc bể đều có, nếu như không có áp bức đâu có chiến tranh, thì lấy đâu ra tiếng bom đạn. Cho nên những điều này đều là vỏ bọc bên ngoài, vỏ bọc bên ngoài, hiều hay không?”

Mọi người: “...”

Thật tình nhìn không ra người chính trực như Dư Vạn Lý vậy mà cũng am hiểu đạo lý này!

Nhóm người đang bàn bạc, bỗng nhìn thấy Vệ Lam từ bên ngoài viện lớn đi vào, đứng cạnh cửa sổ thủy tinh trước biệt thự, lấy ngón tay gõ gõ vão cửa.