Thấy Sở Du Ninh nói như vậy Diệp Thần không khỏi sửng sốt, hắn đúng là đã quên mất chuyện bạn gái. Chỉ là… nhìn mặt Sở Du Ninh đầy nước mắt, trong lòng Diệp Thần vô cùng phức tạp. Nhưng hiện tại chỉ số thông minh của hắn căn bản không thể hiểu rõ được, hắn lo lắng cho bạn gái nhưng cũng không muốn phải xa cách với Sở Du Ninh.
Lúc này Sở Du Ninh cũng không dám lạt mềm buộc chặt đuổi Diệp Thần đi, quỷ biết con thây ma này có thể thật sự đi luôn không trở về hay không: “Nếu không…” Cô thử mở miệng “Mang theo cô ấy?”
Lúc trước Sở Du Ninh đã từng cẩn thận quan sát bạn gái thây ma, biết cô ta chính là loại thây ma bình thường cấp thấp nhất. Theo thống kê thì một trăm vạn thây ma cấp thấp thì có một con mới có thể thăng cấp, cơ hội thăng cấp và khôi phục của bạn gái thây ma cũng thấp tới mức gần như bằng không. Nhưng Sở Du Ninh vẫn luôn cẩn thận, sợ xui xẻo sẽ lật xe cho nên cô đã nghiên cứu rất kỹ vấn đề này.
Cái này giống như là trong một trăm vạn cá nhân thì chỉ có một nhà khoa học, không phải là cứ trăm vạn người thì sẽ có một người trở thành nhà khoa học, mà là một thiên tài ẩn giấu trong một trăm vạn người.
Nếu là như vậy thì tính ngẫu nhiên liền biến thành tính tất yếu, chỉ cần tư chất của bạn gái thây ma không đủ thì đời này của cô ta cũng không có khả năng thăng cấp. Nếu đã như vậy thì mang theo cô ta không những không thành trở ngại của Sở Du Ninh, mà còn rất có khả năng sẽ trở thành trợ lực của cô và Diệp Thần.
Ánh mắt của tên ngốc Diệp Thần sáng lên, cảm thấy đề nghị này của Sở Du Ninh quá tốt.
“Lần này chúng ta sẽ tới thủ đô, anh về trước đón cô ấy đi sau đó anh tới thủ đô tìm tôi.” Sở Du Ninh cẩn thận dặn dò, trong mắt còn mang theo quyến luyến mong chờ: “Tôi chờ anh.”
Diệp Thần giống như được tiêm máu gà gật đầu. Vì để có thể mau chóng trở lại bên người Sở Du Ninh, lần này hắn không chút do dự, trời còn chưa sáng đã rời đi.
Sở Du Ninh cũng không lo lắng, Diệp Thần biết thuấn di, tốc độ khẳng định không chậm. Hơn nữa thây ma cũng không cần ngủ, buổi tối lúc bọn họ nghỉ ngơi chính là lúc Diệp Thần đuổi kịp và vượt qua.
Ngày hôm sau rời giường, Sở Du Ninh khôi phục bình tĩnh nhưng không tỏ thái độ gì. Đối với việc Sở Du Ninh có thể khôi phục bình tĩnh nhanh như vậy Ngụy Tử Hân rất vừa lòng, cái này chứng minh rằng cô đúng là một người phụ nữ thông minh. Chỉ là…
Sở Du Ninh bị bảo vệ quá tốt, lúc mạt thế vừa mới bắt đầu cô đã đi theo Cao Dương, rời khỏi Cao Dương lại may mắn đụng phải Lôi Dịch. Mặc kệ là Cao Dương hay là Lôi Dịch thì cũng đều bảo vệ cô quá tốt, dẫn tới mạt thế đã gần ba năm nhưng những tàn khốc chân chính ở mạt thế cô còn chưa từng gặp.
Tuy trong tay Sở Du Ninh không có bản đồ nhưng đã sớm ghi nhớ bản đồ ở trong đầu, đi không được bao lâu cô đã phát hiện ra đi chệch lộ trình, có lẽ là nhóm của Ngụy Tử Hân có việc phải làm, Sở Du Ninh cũng không quá để ý. Mãi cho đến khi bọn họ lấy danh nghĩa tiếp viện đi tới một cái thôn nhỏ, Sở Du Ninh mới biết được chuyện bọn họ muốn làm chính là chuyện của mình.
Cái thôn này cũng không nhỏ, sau khi mạt thế buông xuống đã được gia cố thành một căn cứ loại nhỏ, nhưng lúc này trong căn cứ là một mảnh hỗn độn, vô số những đoạn cánh tay chân bị gãy, máu tươi nhiễm đỏ toàn bộ thôn.
“Đây là…” Sở Du Ninh đúng thật là rất tò mò, bởi vì những người đó nhìn cũng không giống như là bị thây ma cắn chết.
“Là dị thú triều!” Ngụy Tử Hân dẫn Sở Du Ninh đi vào căn cứ, vừa tránh máu thịt đầy trên đất vừa nói.
Dị thú? Cái từ này cô đã từng nghe ở chỗ giáo sư Lý, hắn đã từng đoán rằng sau thây ma thì dị thú sẽ trở thành hung thủ thứ hai uy hiếp đến sự tồn vong của nhân loại.
“Dị thú thường hành động đơn độc, có thể hình thành dị thú triều giống nhau đều là quần cư động vật, ví dụ như… sói!” Ngụy Tử Hân lạnh nhạt nói: “Nếu gặp dị thú đơn độc còn dễ nói, dị năng giả cùng cấp là đã có thể giải quyết, nhưng nếu như đụng phải dị thú triều vậy thì nhân loại chỉ có chờ chết!”
Lời nói này có chút giật gân, ví dụ như là căn cứ lớn của Cao Dương, cần phải có dị thú triều lớn như nào mới có thể hủy diệt được? Nói trắng ra là căn cứ này không đủ mạnh mà thôi.