Hiển nhiên loại dị năng râu ria này mà ngốn của cô một đống tinh hạch mới lên được cấp 3 thì quá vô lý. Trước kia Sở Du Ninh không hiểu, giờ có tϊиɦ kϊƈh͙ của thây ma rồi cô mới vỡ lẽ, e rằng việc thăng cấp dị năng của con người phải có một điều kiện. Đó chính là số lượng, kiểu như có người chỉ cần số lượng
bằng chai nước, có người lại cần cả thùng, còn Sở Du Ninh thì cần nhiều hơn cả thế.
Chuyện này làm cô nghĩ tới một lý luận, nếu như tăng từ cấp 0 lên 1 cần một chai nước vậy tăng từ cấp 1 lên 2 phải cần mười chai, từ cấp 2 lên cấp 3 cần một trăm chai, từ cấp 3 lên cấp 4 cần một nghìn chai, cứ thế dần dần suy ra. Hơn nữa mỗi một cấp bậc cần dùng tinh hạch tương ứng với số cấp, cũng có nghĩa là cấp 3 phải dùng tinh hạch cấp 3…
Nhớ tới hồi mình tăng từ cấp 0 lên cấp 1 tốn tận hơn bốn mươi viên tinh hạch cấp 0, Sở Du Ninh không muốn nghĩ nữa. Cũng may cô lanh lợi thay đổi phương thức sinh tồn, so với việc trở nên mạnh hơn thì việc mở rộng hai chân dựa vào đàn ông có lẽ hợp với cô hơn.
Tϊиɦ kϊƈh͙ của thây ma rất hữu dụng, vừa ấm vừa mạnh, tuy mỗi lần hấp thụ xong vẫn có cảm giác tuyệt vọng một đi không trở lại, nhưng dù sao cũng hiệu quả hơn hấp thụ tinh hạch.
Chỉ có điều con thây ma này bắn chậm quá, mỗi lần hắn làm cô phải chết đi sống lại vài lần thì mới ki bo b.ắn ra được một chút. Nhưng nghĩ tới việc hấp thụ được năng lượng khiến Sở Du Ninh vẫn phải nhẫn nhịn.
Trong thời gian sống vất vưởng với thây ma, chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra tốc độ phát triển dị năng của Sở Du Ninh, điều này khiến cô nuốt xuống toàn bộ bất mãn. Nhưng mà…
Sở Du Ninh phát hiện ra con thây ma cấp cao này càng ngày càng bất thường. Cơ thể cứng đờ của hắn càng ngày càng yếu, sắc mặt trắng xanh cũng dần dần biến thành tái nhợt, các khớp xương vốn không linh hoạt tự dưng cũng nhanh nhẹn hẳn lên. Nếu không nhìn kỹ thì người ta dễ lầm tưởng hắn là một con người ốm yếu lâu năm.
Điều kỳ quái nhất chính là không biết từ bao giờ mà hắn cứ suốt ngày ôm chặt lấy sợi dây chuyền trước ngực rồi bắt đầu ngồi ngây ra.
Thật ra ngay từ hôm đầu tiên Sở Du Ninh đã phát hiện ra sợi dây chuyền này rồi, bên trên sợi dây có buộc thêm một cái nhẫn cho nữ, vừa nhìn là biết hồi còn sống thây ma này cũng có một câu chuyện tình yêu.
Nhưng Sở Du Ninh cũng chẳng quan tâm, giờ hắn đã biến thành thây ma rồi, nhưng kể cả vẫn là người sống thì cũng có khác gì đâu? Bây giờ là mạt thế đó, tình yêu trong lòng chỉ có thể là thứ mình từng sở hữu, trước kia muốn tìm một người cũng vất vả, nói gì cái thời mạt thế khi mà công nghệ đã rời xa thế này.
Vào một ngày kia thây ma đột nhiên mất tích, hắn đi từ lúc sáng sớm, đến tối mới về, cái dáng vẻ phong trần mệt mỏi kia trông có hơi mất mát, nhưng hôm sau hắn vẫn đi từ sáng sớm rồi tối mới về.
Sở Du Ninh ban ngày nghỉ ngơi còn ban đêm làm việc. Có thể vì ban ngày phải ra ngoài, nên thây ma cuối cùng cũng chịu bắn sớm. Giờ Sở Du Ninh mới phát hiện trước kia thây ma khó bắn là vì hắn chó quá.
Dần dần hắn thay đổi từ đi một ngày thành hai ngày… ba ngày… Lúc về cũng chẳng làm gì mà ấn cô lên giường ngay. Làm xong cũng không nghỉ ngơi mà lại rời đi, điều này làm cô trông không khác gì một gái đi*m thương mại.
Đương nhiên cô cũng không để ý chuyện này cho lắm, thay vào đó cô có thể biến thành hình người và thư giãn sau khi hắn đi.
Khi Sở Du Ninh đi qua một tấm gương vỡ, cô không khỏi ngây người. Làn da của cô mềm giống như có thể bóp ra nước, đôi mắt vừa đen vừa sáng như những ngôi sao trên bầu trời đêm, mái tóc đen dài mềm mại óng ả giống như người mẫu trong quảng cáo dầu gội. Đặc biệt là đôi môi của cô đỏ tươi như vừa tô son vậy.