Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 147



“Chợ đen của chúng ta có số lượng khách hàng vô cùng khả quan, trừ bỏ khách cố định tại thành phố này, còn có cả những người từ các nơi nghe danh mà đến, chỉ cần người tới, sẽ lưu lại thông tin, chúng ta có thể đem những thông tin đó thu thập sửa sang lại, đến thời điểm cần có thể đi đến đó chứng thực, là có thể đạt được những thứ mà chúng ta cần một cách lớn nhất. Đây là tư liệu của thông tin căn cứ hiện có mà em sửa sang lại, đại khái có thể xác định được em gái của

chị nếu còn sống thì khả năng tồn tại duy nhất xuất hiện ở địa điểm chính là vùng duyên hải phía nam.”

Ánh mắt Sở Du Ninh loé lên đen láy sáng quắc nhìn Ngụy Tử Hân, Ngụy Tử Hân nhìn cô một cái, vội vàng đem tư liệu cầm lại đây, đặc biệt cẩn thận lật từng trang một, càng xem đôi mắt càng đỏ lên.

Sở Du Ninh biết cô ấy tin tưởng lời cô nói, chỉ cần có thể tìm được em gái của cô ấy, đã nói lên biện pháp này của Sở Du Ninh dùng thật tốt, kể từ đó… Sở Du Ninh có thể lợi dụng chợ đen xây lên một mạng lưới thông tin khổng lồ, chỉ cần kế hoạch này thành công… Mà Sở Du Ninh cô lớn lên lại càng đẹp, cũng không còn ai dám biến cô trở thành đồ chơi nữa.

Sở Du Ninh biết ưu thế của chính mình, năng lực lớn nhất của cô chính là lấy những thông tin rải rác khâu thành toàn cảnh, chính là ếch ngồi đáy giếng trong truyền thuyết, có thể nhìn được một chút. Sở Du Ninh vẫn luôn không chịu chấp nhận số mệnh chính bởi vì điểm này, cô biết mình thật sự thông minh, cũng lợi dụng sự thông minh mà cô đi tới một bước như hiện giờ. Như vậy… dựa lưng vào chỗ dựa là chợ đen lớn như vậy, cô vì lý do gì mà không chơi lớn một chút chứ!

Ngụy Tử Hân thực sự kích động, kích động đến mức tay chân đều run rẩy, nhưng cô cũng không quản chuyện riêng của mình, bắt lấy Sở Du Ninh đưa tới nơi đó của ông chủ.

ông chủ nghe thấy Ngụy Tử Hân nói ánh mắt đột nhiên loé lên, đôi mắt thâm thúy rơi xuống người Sở Du Ninh: “Em xác định có thể?”

Tuy rằng hắn không có biểu tình gì như cũ, nhưng Sở Du Ninh biết, hắn đang khẩn trương… Lúc này Sở Du Ninh mới nghĩ đến em trai cùng cha khác mẹ của hắn. Trên thực tế chính bản thân Sở Du Ninh cũng thật sự kinh ngạc. Như cô nếu không có lợi thì không có thói quen dậy sớm, trước tiên cô nghĩ đến chắc hẳn là em trai của ông chủ, nhưng mà cô không có, dường như là theo bản năng, cô sắp xếp lại thông tin em gái Ngụy Tử Hân mà tới.

Tốt thôi… cũng không có gì ghê gớm, rốt cuộc thì Ngụy Tử Hân cũng không có tìm em gái của cô ấy trước, mà trước tiên đem cô tiến cứ cho ông chủ. Nghĩ đến đây trong lòng Sở Du Ninh ấm áp, bởi vì tâm trạng tốt, sắc mặt đối với ông chủ cũng tốt lên không ít: “Có 70% xác suất sẽ thành công.”

Vậy là đủ rồi, tính toán chỉ có một tia cơ hội hắn cũng muốn thử một lần: “Cứ theo em nói mà làm.”

“Em cần thông tin của anh ấy, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt.” Sở Du Ninh trầm giọng nói. Ông chủ tên là Cố Đông, em trai hắn tên là Cố Nam, Cố Nam là đứa con ngoài giá thú, là ba Cố ở bên ngoài nuôi dưỡng vợ bé mà sinh ra.

Cố Nam sau khi thành niên mới được mang về Cố gia, nhìn dáng vẻ hắn là biết ở Cố gia chịu không ít sự khinh bỉ.

“Sau khi tận thế toàn bộ Cố gia vẫn đứng sừng sừng không ngã ở thành phố, Cố Nam nếu muốn trở về cũng không khó, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.” Sở Du Ninh nhìn tư liệu lẳng lặng phân tích: “Nhưng tận thế sắp 3 năm, Cố Nam vẫn không trở về như cũ, vậy chỉ có thể chứng minh… anh ấy cũng không có suy nghĩ muốn trở lại Cố gia.”

Cố Đông nghe thấy Sở Du Ninh phân tích sắc mặt trầm xuống, không khí rõ ràng có chút đọng lại, nhưng Sở Du Ninh cũng không để ý: “Em nhìn được… mẹ của Cố Nam từ khi theo bố anh đã bị người trong nhà đuổi ra ngoài, cho nên khả năng Cố Nam trở lại nhà mẹ tính ra cũng không lớn.”

Nói xong cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Đông một cái: “Nếu em đoán không sai, tính cách Cố Nam cũng không tốt, có chút không hợp với số đông, người như vậy mà lại tham gia tổ chức cắm trại của lớp…”