Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 150



Có lẽ bởi vì nguyên nhân Cố Đông là GAY cho nên trong đầu hắn hoàn toàn không có khái niệm thương hoa tiếc ngọc, nhưng muốn xe có thể di chuyển thì không thể không giải quyết vấn đề của người ta.

“Cảm ơn, tôi muốn đi tới căn cứ Chiến Lôi ở ngay phía trước, cũng không xa đâu, sẽ đến rất nhanh.” Người phụ nữ quyến rũ nói.

Thật đúng là rất tiện đường… Cuối cùng Sở Du Ninh vẫn phải căng da đầu mời người phụ nữ này lên xe, nhưng khiến Sở Du Ninh không ngờ chính là ả lại hồn nhiên mở cánh cửa chỗ phó lái ra. Cho nên… con ả này không biết cái gì gọi

là khách khí sao?

Sở Du Ninh có thể cảm giác được có lẽ người phụ nữ này là dị năng giả cấp 4 đỉnh hệ mộc, giống với cấp bậc của Triệu Tiêm Tiêm, cấp bậc như vậy ở trong mạt thế cũng đã là không tệ rồi cho nên cô ta đúng là tư cách cuồng vọng.

Nhưng mà… tiền đề là Sở Du Ninh chưa trải sự đời ở chợ đen cơ… nhưng mà chính vì cô đã trải rồi cho nên lúc nhìn cái bộ dáng không ai sánh nổi của con ả này mà Sở Du Ninh cảm thấy trường hợp này có chút buồn cười.

Người phụ nữ này mở cửa xe rồi nhìn về phía ghế lái, vừa nhìn đã lập tức kinh vi thiên nhân*, còn chưa có mở miệng nói chuyện thì cơ thể của ả đã mềm.

(Kinh thiên nhân: ý là vô cùng kinh ngạc vì nhìn thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế)

Sở Du Ninh kịp thời giữ chặt tay của ả: “Người đẹp à, chỗ phía sau rộng lắm, chị ra phía sau ngồi đi!”

Người phụ nữ này nhìn Cố Đông không chớp mắt một cái, hất tay Sở Du Ninh ra: “Không cần! Tôi muốn ngồi ở đằng trước.”

Lúc này Cố Đông vẫn luôn nhìn phía trước đã quay đầu nhìn ả một cái, cả người ả lập tức cứng ngắc, giống như bị một con dã thú khổng lồ đe doạ.

Sở Du Ninh nhân cơ hội nhét người phụ nữ đang thất thần vào ghế sau, còn mình thì vội vàng ngồi lên ghế phó lái. Xe khởi động lần nữa, lúc này cũng

không gặp ai hay phải làm cái gì, chiếc xe ở trên cầu xe hoá thành một bãi nước thép trong nháy mắt, khi xe bọn họ tới gần nó liền rắn lại ngay lập tức.

Sở Du Ninh đã kịp để ý tới dấu vết nhiệt khí chưa kịp tan đi, vậy thì thứ khiến cái xe bị hóa thành nước chính là dị năng hệ hỏa sao?

Không nhìn thấy một ngọn lửa nào, nhiệt độ trong không khí trực tiếp tăng lên… lực khống chế hệ hoả quá lợi hại rồi! Theo bản năng Sở Du Ninh liếc mắt nhìn Cố Đông một cái, cảm giác theo như cái tính trạng B* của Cố Đông như vậy thì có lẽ sẽ không phải là hắn ra tay, vậy có lẽ chính là bảo tiêu phía sau…

(*Trang B= trang bức: là một thuật ngữ hán việt chỉ một loại phong cách giả dạng, giả dạng như mình không có gì để phơi bày ra nhưng thực sự thì lại rất có năng lực, rất khủng bố, đây là kiểu trang bức có thực lực.)

Lúc này người phụ nữ có vẻ như đã hoàn hồn, nhưng ả bày ra bộ dáng hoa si hưng phấn nhìn chằm chằm Cố Đông:

“Chào anh, tên tôi là Lôi Nguyệt, là con gái của thủ lĩnh căn cứ Chiến Lôi!”

Vừa lên tiếng đã tự báo tên tuổi và cả gia đình… Lòng Tư Mã Chiêu đến người qua đường cũng biết* nha…

(*Ý là tâm tư con mụ này trưng rõ quá rồi nhìn phát là hiểu)

Từ từ đã… Lôi Nguyệt? Là chị gái của Lôi Dịch! Lúc Sở Du Ninh còn đang ngạc nhiên thì cảm giác được ông chủ đang nhìn mình chăm chú, theo bản năng cô quay đầu nhìn về phía hắn nhưng ông chủ đã dời ánh mắt đi.

Cả chặng đường ông chủ cũng chẳng thèm để ý tới Lôi Nguyệt, nhưng cũng chẳng làm ảnh hướng tới việc ả thể hiện đủ kiểu quyến rũ của mình, thậm chí Sở Du Ninh còn ngửi thấy một mùi hương kỳ quái. Con ả này… như này thôi mà cũng chảy nước? Cảm giác được nhiệt độ trong xe càng ngày càng lạnh, Sở Du Ninh tốt tính nhắc nhở một câu: “Chị gái xinh đẹp, chị đừng làm ghế ướt nha… nếu không thì chị sẽ phải hối hận đó!”

Ai ngờ căn bản Lôi Nguyệt không thèm nghe, thậm chí vẫn lộ vẻ mặt quyến rũ với kính chiếu hậu, chậm rãi kéo váy lên…

Bỗng nhiên không khí xung quanh chỗ ả lại ngưng tụ thành hình dạng của một con dao, sắc mặt Lôi Nguyệt lập tức thay đổi ngoan ngoãn buông váy xuống rồi ngồi ngay ngắn hơn, nhưng ánh mắt của ả nhìn về phía ông chủ lại càng thêm nóng bỏng.

Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên lóe lên, đây là… dị năng không khí!

Dị năng không khí chỉ tồn tại trên lý thuyết, Sở Du Ninh chưa từng nghe nói tới thật sự có người sở hữu dị năng không khí. Chẳng lẽ… Cố Đông chính là có…?

Thấy Lôi Nguyệt cuối cùng cũng đã biết điều, Sở Du Ninh khẽ nhẹ nhàng thở ra. Căn cứ Chiến Lôi đúng là không xa, rất nhanh đã đến.

Có Lôi Nguyệt ở trên xe nên không có người không có mắt mà yêu cầu phải kiểm tra, hai chiếc xe đi thẳng vào trong căn cứ, Lôi Nguyệt hớn hở mời bọn họ tới nghỉ lại trong biệt thự của thủ lĩnh nhưng mà Sở Du Ninh rất có ánh mắt đã từ chối lời mời của ả.

Từ thủ đô đi về hướng Đông Bắc thì căn cứ Chiến Lôi là nơi nhất định phải đi qua, mà căn cứ Chiến Lôi đã có từ thời kỳ đầu của mạt thế, nếu như Cố Nam đi về hướng Đông Bắc chắc chắn sẽ phải đi qua nơi này.

Sở Du Ninh cũng không chờ ông chủ phải nhắc nhở, cô xuống xe cầm ảnh Cố Nam chụp với cô gái nhỏ hỏi thăm những người ở trên đường, bởi vì Cố Nam và cô gái nhỏ này rất xinh đẹp, ngoại hình này mà không cẩn thận một chút là sẽ gây ra chuyện cho nên chỉ cần bọn họ đã từng đi qua căn cứ Chiến Lôi thì nhất định sẽ để lại manh mối.

Mạt thế đã trải qua gần ba năm, ngay cả nhóm lính canh ở cửa căn cứ cũng đã chết vài lượt rồi, nhưng không quan trọng, dù chết bao nhiêu thì cũng sẽ có người sống sót, cuối cùng cô đã tìm được một ông già chỉ cần dùng một cái bánh mì quá hạn để trả thù lao thì đã nhận được tin tức mà cô muốn.

Sở Du Ninh cười, phương hướng của cô quả nhiên là đúng! Cố Nam thật sự còn sống, không những vậy còn thức tỉnh dị năng hệ băng. Mà cô gái nhỏ kia cũng đã thức tỉnh dị năng hệ hoả. Sở dĩ ông lão có ấn tượng sâu là bởi vì cô gái nhỏ này bị một đám đàn ông nhắm tới, cuối cùng Cố Nam và cô gái này đã dùng di năng băng hoả để tạo thành một vụ nổ cực mạnh thổi bay đám người kia thành từng mảnh.

Tuy nhiên chỉ mấy ngày sau họ đã rời đi rồi, trước khi đi có dùng tinh hạch để đổi một chút thức ăn.