Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 169



Cũng may Thẩm Hạo Nam lớn lên không tồi, cũng không bị người khác chạm qua, dị năng cũng có điểm đáng để đánh giá thưởng thức, xem như một tấm cổ phiếu tiềm năng, bằng không lúc này cô sẽ mệt đến chết.

Xung quanh không khí bỗng nhiên đọng lại, sau đó nhìn thấy một quả cầu không khí đem Sở Du Ninh bao bọc lại, Sở Du Ninh hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó vậy mà cô cũng giống như Cố Đông bay tới lơ lửng giữa không trung. Chẳng lẽ… đây là tác dụng của dị năng không khí?

Đương nhiên, Sở Du Ninh cũng chỉ trôi một đoạn này, trở lại mặt đất liền thấy được chiếc xe bị hỏng của Cố Đông. Lúc sau Cố Đông ném cho Sở Du Ninh một hộp hạt pha lê, như hắn nói thì đây là kiểu đạn chớp mới, vừa lúc có thể dùng để đối phó với Thẩm Hạo Nam, đạn chớp chỉ có thể liên tục năm giây, nhưng có thời gian năm giây này cũng đủ để Sở Du Ninh biến hình ẩn nấp rồi.

Sở Du Ninh thật muốn cảm thán một tiếng, Cố Đông thật sự là đưa than ngày tuyết, là ông chủ tốt. Cho nên, cô nhất định sẽ giúp hắn tìm ra Cố Nam. Còn không nói đến, Cố Nam thật sự phối hợp, không tới mấy ngày đã tìm tới căn cứ Chiến Lôi rồi. Đương nhiên, trong lúc này Thẩm Hạo Nam tìm tới cửa rất nhiều lần, đều bị Sở Du Ninh dùng đạn chớp tránh thoát, Thẩm Hạo Nam lại không dám có hành động quá lớn, sợ bị Lôi Dịch phát hiện.

Bộ dạng biến đổi Cố Nam của Ngụy Tử Hân vẫn có chút khác nhau, dù sao thì thời điểm bắt đầu tận thế Cố Nam mới 19 tuổi, hiện giờ đã ba năm trôi qua, hắn đã 22.

Sở Du Ninh dự đoán Ngụy Tử Hân cũng đã biến hóa thành bộ dạng của Cố Nam trước lúc chụp ảnh.

Cố Nam đã cao lớn hơn, trong ảnh chụp tối tăm cũng làm nhạt đi không ít, thoạt nhìn tựa như một thiếu niên bình thường. Đúng vậy, thiếu niên, bởi vì mặt Cố Nam như đứa trẻ, mặc dù đã trải qua phong sương của tận thế nhưng thoạt nhìn vẫn có chút non nớt.

Thời điểm Cố Nam nhìn thấy Cố Đông có chút lặng người, nhưng trầm mặc một lát liền cúi đầu kêu một tiếng: “Anh…” Trong âm thanh dường như mang theo chút áy náy…

Áy náy? Đây là một cảm xúc kỳ quái cỡ nào, một người em trai trong lòng mang áy náy đối với người anh trai thèm muốn hắn. Chẳng lẽ bọn họ đã từng là người yêu?

“Vì sao không trở về nhà?” Lúc này Cố Đông đang trầm mặt mới mở miệng. gữ khí này… thực sự phù hợp với cốt truyện một người anh trai tốt đang ở răn dạy việc em trai trốn nhà đi chơi.

Sở Du Ninh nhìn Cố Đông, nhìn việc ngoài mặt hắn bình tĩnh, trong mắt lại ẩn chứa sóng gió mãnh liệt. Mà Cố Nam… giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn đứng ở chỗ đó chờ Cố Đông dạy bảo.

Ánh mắt Sở Du Ninh hơi hơi lóe lên, xem ra… Cố Đông cũng không có xuống tay với Cố Nam, là bởi vì chưa kịp, hay là… vốn không dự tính làm chút gì đó đối với Cố Nam? Sau đó…

Tận thế, tìm không thấy Cố Nam theo thời gian trôi đi càng ngày càng lo lắng, dần dần thay đổi hương vị, sau đó đã có một màn như Ngụy Tử Hân sao?

Vậy hiện tại… Cố Đông sẽ tiếp tục làm tốt bổn phận của anh trai tốt sao? Nhìn ánh mắt Cố Đông càng thêm thâm thúy, Sở Du Ninh âm thầm thở dài, em trai nhỏ Cố Nam vẫn nên tự cầu nhiều phúc đi.

Thời điểm khi Cố Đông đưa Cố Nam về nhà, Cố Nam cũng không có kháng cự như Sở Du Ninh suy nghĩ, chỉ là lo lắng nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh.

Cô gái nhỏ lớn lên rất đáng yêu, đôi mắt to với khuôn mặt tròn, mặc dù là tận thế, vẫn mang theo tươi cười tràn ngập sức sống như cũ, cô sảng khoái vỗ vỗ bả vai Cố Nam: “Anh đi đi, bên này giao cho chúng ta là được, đi sớm về sớm!”

Sở Du Ninh có chút ngoài ý muốn, cô gái nhỏ này cười rộ lên giống như mặt trời nhỏ đầy sức sống b.ắn ra bốn phía, nhưng cử chỉ lại có chút sảng khoái của đứa con trai, ánh mắt của cô dường như không giống đang nhìn bạn trai, mà giống như là đang nhìn anh em…

Cho nên… Cố Nam chạy tới chạy lui giống như một con chó đi theo bên người cô gái nhỏ tận ba năm, mà đến bây giờ cũng chỉ là anh em?