Bạch Lạc tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng không phải đồ ngu, rất nhanh hắn đã hiểu được hắn đã bị Sở Du Ninh lợi dụng!
Bạch Lạc sinh ra ở Bạch gia, có thể nói là sinh ra đã được ngậm thìa vàng, nên tất nhiên trên người cũng mang theo một tia kiêu ngạo, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.
Hôm nay Bạch Lạc lạnh lùng nhìn Ngụy Tử Vi bị mấy người đàn ông làm cho tới mức chỉ còn hơi thở thoi thóp: “Sở Du Ninh có quan hệ như nào với cô?”
Ngụy Tử Vi đột nhiên ngồi dậy: “Anh hỏi cô ta làm cái gì?”
Bạch Lạc ngắm nghía tinh hạch cao cấp trong tay: “Nghe nói cô ta rất xinh đẹp, cô hãy đưa cô ta về cho tôi chơi!”
“Không có chuyện đó!” Ngụy Tử Vi gào to.
Bạch Lạc suy nghĩ liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Quan hệ giữa hai người chúng ta thì cô cũng rõ ràng, muốn để tôi chỉ có một mình cô thì không có chuyện đấy đâu, nếu như cô nghe lời thì ngoại trừ cô tôi sẽ không cưới thêm một ai khác, còn nếu như cô nghe lời…” Bạch Lạc lạnh lùng cười: “Tôi đã có thể để cho cô vào Bạch gia thì tất nhiên cũng có thể đá cô khỏi Bạch gia. Cô suy nghĩ lại cho tốt đi!” Dứt lời Bạch Lạc cười rồi rời khỏi phòng.
Nhìn cửa phòng đóng lại, Ngụy Tử Vi ác độc nheo mắt: “Sở Du Ninh, con tiện nhân này! Dám quyến rũ người đàn ông của tao!”
Tất nhiên Bạch Lạc cũng không thật sự muốn Sở Du Ninh, đến ngoại hình của cô như nào hắn cũng không biết, hắn chỉ là dùng cái lý do này để kích thích Ngụy Tử Vi. Sở Du Ninh có thể nhét cái con chó điên Ngụy Tử Vi này vào Bạch gia thì tất nhiên hắn cũng có thể lợi dụng Ngụy Tử Vi đem cho cô một ít phiền phức.
Cùng ngày đó Ngụy Tử Vi trở về Tiêu Hồn Động, Bạch Lạc còn đặc biệt phái lái xe chuyên dụng đưa cô ta về. Ngụy Tử Hân không nghĩ Ngụy Tử Vi sẽ trở về, từ sau khi gả cho Bạch Lạc cô ta chưa từng liên lạc với Ngụy Tử Hân. “Sở Du Ninh đâu!” Sắc mặt của Ngụy Tử Vi có chút điên khùng: “Mau bảo con tiện nhân kia lăn ra đây!”
Ai… Bạn nói xem có trùng hợp không, lúc Ngụy Tử Vi tru lên thì Sở Du Nhàn vừa vặn đi qua, nghe thấy có người mắng Sở Du Ninh là tiện nhân, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn về phía Ngụy Tử Vi. “Hân tỷ, đây là ai vậy?” Ngụy Tử Hân cau mày trước lời nói của Ngụy Tử Vi: “Em gái của tôi.” Cô ấy lạnh nhạt nói, cô ấy có thể để cho Ngụy Tử Vi hồ nháo, nhưng tiền đề là không liên quan đến Sở Du Ninh.
“Hân tỷ, vì chị có quan hệ với chị của tôi cho nên tôi kính chị ba phần, nhưng còn em gái của chị…” Sở Du Nhàn thu hồi nụ cười cợt nhả bình thường, lạnh lùng nhìn Ngụy Tử Vi.
Ngụy Tử Hân vừa định nói chuyện lại bị Ngụy Tử Vi đánh gãy: “Tôi nói tôi muốn gặp Sở Du Ninh chị không nghe thấy à, con tiện nhân kia thế mà lại dám quyến rũ chồng của tôi, tôi muốn giết ch*t cô ta!”
“Tôi nói bậy chỗ nào! Bạch Lạc chính miệng nói với tôi như vậy sao có thể là giả!” Ngụy Tử Vi gào to.
“Bốp!” Sở Du Nhàn bóp cổ Ngụy Tử Vi.
“Sở Du Nhàn!” Ngụy Tử Hân cả kinh hô to một tiếng, duỗi tay muốn kéo Sở Du Nhàn nhưng lại bị một cỗ tinh quang cản lại.
Sở Du Nhàn không nhìn Ngụy Tử Hân mà cười tủm tỉm bóp cổ Ngụy Tử Vi, ngón tay chậm rãi siết chặt: “Mạt thế rồi, muốn giết một người không thể đơn giản hơn…”
Ngụy Tử Vi đột nhiên trừng lớn mắt, cô ta liều mạng xâu xé tay của Sở Du Nhàn nhưng Sở Du Nhàn lại không chút ảnh hưởng nào, giờ khắc này cô ta như thật sự đã thấy cái chết.
“Buông cô ta ra đi.” Sở Du Ninh lười biếng dựa vào tường trầm giọng nói. Vừa nghe thấy giọng của Sở Du Ninh, Sở Du Nhàn ném Ngụy Tử Vi xuống:
“Chị…” Hắn bước vài bước đến trước mặt Sở Du Ninh ủy khuất chu miệng, đôi
mắt đỏ lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt giống như vừa bị người ta véo một cái:
“Vài ngày rồi chúng ta chưa gặp rồi, em nhớ chị lắm… chị mau ôm em một cái đi…” Dứt lời, giơ hai tay lên định đi tới ôm Sở Du Ninh.
Sở Du Ninh lười phản ứng lại hắn, vòng qua Sở Du Nhàn đi đến bên người Ngụy Tử Vi. Ngụy Tử Hân đỡ Ngụy Tử Vi cau mày, rất rõ ràng cô ấy cũng hoàn toàn không thích Ngụy Tử Vi, nhưng mà… cô ấy không thể cô phụ lời dặn dò của mẹ.
Sở Du Ninh nhìn Ngụy Tử Vi lạnh lùng cười: “Trở về nói cho Bạch Lạc, ít tới đây làm trò trước mặt tôi đi, lúc chị đây còn đang làm trà xanh thì hắn vẫn còn đang nằm trong lòng mẹ bú ti đấy!”