Mục đích Sở Du Ninh vào núi chính là vì cái này, chỉ cần làm Lôi Dịch dính một chút……
Thế nhưng mà lần này vận khí của cô không được tốt lắm, mãi cho tới khi quay lại đội rồi mà vẫn chưa tìm được cây bồ công anh kia.
Thấy Sở Du Ninh đi theo phía sau Lôi Dịch trở về, sắc mặt của mọi người đã thay đổi rõ rệt, đặc biệt là Triệu Tiêm Tiêm và Lâm Phong. Vì sao Lôi Dịch lại đột nhiên rời đi? Là cố ý đi tìm Sở Du Ninh sao? Núi này lớn như vậy sao hắn biết cô đang ở đâu?
Ánh mắt Lục Dĩ Minh sáng lên, sau đó không chút dấu vết hỏi “Có cần nghỉ ngơi một lát không?”
“Không cần, chúng ta phải xuống núi trước khi trời tối!” Lôi Dịch trầm giọng nói, giống như cũng không có ý muốn giải thích.
Lâm Phong nhìn Sở Du Ninh, đôi mắt mang theo nguy hiểm nheo lại, cô có ý gì đây? Nhìn trúng đội trưởng à?
Lâm Phong hiếm khi im lặng, tuy rằng gã đi phía sau Sở Du Ninh nhưng lại không nói một câu nào, như này lại dọa Sở Du Ninh, cô giống như một chú thỏ con bị kinh động luôn quay đầu lại nhìn, sợ hãi trong mắt càng ngày càng nhiều.
Bước chân Lôi Dịch hơi ngừng lại, im lặng một lúc lâu rồi mới gọi Lâm Phong qua một bên “Cô ấy nhát gan anh đừng dọa cô ấy, có người đoạt với anh hay không thì anh cũng không thể không kiên nhẫn một chút.”
Một câu nói của Lôi Dịch đã thể hiện rõ thái độ, ngay lập tức Lâm Phong lộ ra gương mặt tươi cười, gã còn tưởng rằng đội trưởng cũng phát hiện được bí mật của cô, như này có lẽ là vẫn chưa biết gì cả!
Khi trở lại đội trên mặt Lâm Phong đã nở nụ cười, gã cũng không cố ý tới gần Sở Du Ninh nữa, biết lời nói của Lôi Dịch đã có tác dụng rồi cho nên cuối cùng Sở Du Ninh cũng thở dài nhẹ nhõm.
Sau đó Lâm Phong và Sở Du Ninh đã yên tâm, nhưng Triệu Tiêm Tiêm lại cảm thấy không tốt, vốn dĩ ả chỉ là đang đơn phương chiến tranh lạnh với Lôi Dịch,
nhưng ả tức cả nửa ngày trời mà Lôi Dịch căn bản không phát hiện ra, Triệu Tiêm Tiêm nhìn về phía Sở Du Ninh, trong ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Tất nhiên Sở Du Ninh cũng cảm nhận được ác ý của Triệu Tiêm Tiêm, nhưng người phụ nữ này quá kiêu căng và cao ngạo cho nên cũng không thèm che giấu cảm xúc và suy nghĩ của bản thân mình, có lẽ ả cảm thấy cái dáng vẻ này của ả không kệch cỡm chút nào, nhưng mà thật ra…Haha!
Lúc mấy người đi được hơn nửa tiếng thì trước mặt hiện ra một khu rừng sâu rậm rạp, căn cứ vào phân tích trên bản đồ thì chỉ cần xuyên qua khu rừng này là có thể rời khỏi ngọn núi.
Sở Du Ninh đột nhiên dừng lại, có một loại dự cảm không lành.
“Làm sao vậy?” Lâm Phong thấy sắc mặt Sở Du Ninh không tốt vội vàng hỏi.
“Tôi…… Tôi cảm thấy hơi sợ hãi.” Sở Du Ninh chần chừ nói, cô sử dụng từ sợ hãi mà không phải là “Có dự cảm không lành”.
Quả nhiên một câu sợ hãi này đã chọc giận Triệu Tiêm Tiêm vốn đang nghẹn một bụng lửa giận. Người phụ nữ này thế mà lại làm ra vẻ, đúng là đạo đức giả! “Sợ hãi cơ đấy! Cũng chỉ là một khu rừng thôi, có cái gì mà phải sợ hãi chứ!” Giọng điệu của Triệu Tiêm Tiêm thật không tốt, thật sự ả đã chướng mắt cái dáng vẻ giả tạo của Sở Du Ninh rồi.
Nhìn thấy Triệu Tiêm Tiêm tức giận, Sở Du Ninh vội vàng hoảng loạn giải thích: “Là tôi nói sai, do tôi có dự cảm không lành!”
“Chỉ bằng một câu dự cảm không lành của cô mà chúng tôi phải quay về rồi đi đường vòng xa hơn à? Đừng quên chúng tôi vốn không định đi con đường này đâu, nếu không phải do cô gây rắc rối thì chúng tôi sao phải đi đến nơi này!” Triệu Tiêm Tiêm cũng không ngu, biết đẩy tất cả sai lầm lên người Sở Du Ninh. Hơn nữa ả nói cũng không sai, đã đi đến đây rồi chẳng lẽ còn quay về đi đường vòng sao?
“Tôi……” Sở Du Ninh có chút lo lắng, cô hít một hơi thật sâu để trong lòng bình tĩnh lại “Bởi vì dị năng của tôi khá yếu cho nên khả năng nhận thức được nguy hiểm có lẽ sẽ mạnh hơn so với người bình thường một ít, cũng nhờ vậy mà rất nhiều lần tôi đã tìm được đường sống trong chỗ chết.”
Đây là một cách nói chuyện nghệ thuật, nếu Sở Du Ninh đem trình tự của ba câu này đảo lại thì tất nhiên sáu người luôn cẩn thận này cũng sẽ không làm bậy, nhưng mà cô lại cố tình nói kiểu khác……