Nhìn ánh sáng dần tiêu tan phía chân trời và nghe thấy âm thanh chiến đấu kịch liệt ở trong căn cứ, cuối cùng Ngô gia đã cảm thấy đứng ngồi không yên, đúng vậy, lần dị thú triều này là bọn họ tính kế, nhưng cũng không phải chỉ cần mỗi một dị năng giả khống chế dị thú là đã có thể làm được.
Trước đó bọn họ đã liều chết để bắt một con của một con dị thú cấp cao, sau đó chém con non dị thú đó thành từng mảnh nhỏ, mỗi mảnh đều chôn một góc ở căn cứ Tự Do, cuối cùng dùng dị năng khống chế dị thú để xúi giục cho nên mới thành công tạo ra dị thú triều.
Trong quá trình bắt con non mà người Ngô gia bọn họ còn chết mất hai dị năng giả cao cấp, mắt thấy thắng lợi đến gần rồi mà biến cố thi nhau xảy ra, cuối cùng lại rơi vào loại tình trạng này.
Cuối cùng Ngô gia không có cách nào cũng đành căng da đầu giết vào, nhưng lúc bọn họ đi vào thì chiến đấu đã gần kết thúc rồi.
Nói thật, đám người Ngô gia đứng ở cửa căn cứ nhìn có chút ngu ngốc, mà tầm mắt của Sở Du Ninh lại dừng ở một cô gái trông rất xinh đẹp.
Cô gái này có một đôi mắt to, khuôn mặt trái xoan, nhìn qua vừa dịu dàng vừa đáng yêu, là dung mạo tương đối hợp với sở thích của đàn ông.
Nhìn bộ dáng sợ hãi rụt rè cẩn thận tránh ở phía sau người khác của cô ta liền biết cô ta không phải là một dị năng giả dạng tấn công, một dị năng giả dạng hỗ trợ lại xuất hiện ở nơi nguy hiểm như này thì chỉ có thể là người khống chế dị thú kia.
Cô gái nhận ra được ánh mắt của Sở Du Ninh, theo bản năng trốn ra phía sau người thân, bộ dáng vừa đáng thương vừa đáng yêu kia đúng là có thể kích thích ý muốn bảo vệ của đàn ông. Sở Du Ninh nhìn chung quanh một vòng, chậc… nơi này ngoại trừ cô và hai bé gái nhỏ ở phía sau thì đều là đàn ông…
Thẩm Hạo Nam đi tới trước mặt Sở Du Ninh, bắt lấy cổ tay của cô: “Cô không sao chứ?”
Sở Du Ninh nở một nụ cười lễ phép trả lại hắn hồi: “Nếu như chờ cậu tới cứu thì thi thể của tôi đã sớm lạnh rồi!” Thật ra ngoại trừ Diệp Thần thì tất cả người khác đều đã tới chậm, càng không cần bàn tới Thẩm Hạo Nam là người xuất hiện cuối cùng.
Trong mắt Thẩm Hạo Nam hiện lên áy náy: “Nhận được tin tức thì chúng tôi đã chạy không dừng tới đây…” Cảm thấy lời giải thích này có chút không được, Thẩm Hạo Nam dừng lại đúng lúc: “Cô không có việc gì là tốt rồi.”
Lúc này Lôi Dịch cũng đi tới, ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe lên lạnh nhạt nói: “Lý Nhiên đã chết rồi.”
Bước chân Lôi Dịch hơi khựng lại, thực ra lúc sáng sớm Lý Nhiên đã nói muốn đi tới căn cứ Tự Do để nhìn xem, hắn đã từng ngăn cản, hắn cũng biết căn cứ
Tự Do là cái dạng gì, mà Lý Nhiên chỉ là dị năng giả hệ thủy cấp 3 lại còn có dung mạo không tồi, tới căn cứ Tự Do thì có kết cục gì chẳng cần nghĩ cũng biết, nhưng mà căn bản Lý Nhiên không nghe, nhân lúc hắn không chú ý đã lẻn chạy đi.
Nói thật, lúc ấy nội tâm của hắn rất bình tĩnh, nếu như cô ta tự tìm chết thì hắn ngăn cản cũng vô dụng, một người có thể ngu nhưng ngu tới mức không nhận thức được giống như Lý Nhiên thì bây giờ không chết thì sau cũng sẽ chết. Khi Lôi Dịch nhận được tin tức từ Lý Nhiên vốn cũng chẳng để tâm, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, không có thời gian đề hồ nháo với cô ta, nhưng lúc đó hắn lại vô tình nhìn thấy tên của Sở Du Ninh, lúc đó mới biết Sở Du Ninh cũng tới căn cứ Tự Do.
Hai người phụ nữ cùng tới căn cứ Tự do nhưng thái độ nhận được lại khác nhau hoàn toàn, Lôi Dịch vội vàng hỏi thăm phương hướng của Sở Du Ninh, lại nghe nói Sở Du Ninh mất tích, là bị Cố Nam em trai của Cố Đông bắt đi, cho nên ngay lập tức chuẩn bị xuất phát đi cứu Sở Du Ninh.
Tin tức này của Lý Nhiên rất có khả năng là sự thật. Lôi Dịch không đợi nổi dù chỉ một phút, vội vàng xin phép Tưởng Thanh Vũ rời đi, vừa đúng lúc Thẩm Hạo Nam cũng ở đó nghe thấy tin tức này chắc chắn cũng muốn đi theo, Tưởng Thanh Vũ im lặng một lát, cuối cùng cũng đi theo, nên có chuyện xảy ra sau đó.