Trần Dật nhíu mày nhìn Lôi Dịch, chẳng lẽ cô ta nhìn lầm rồi sao, Lôi Dịch rất yêu thương người vợ của hắn? Trong mắt Trần Dật hiện lên một tia nghi hoặc, không đúng… phản ứng đầu tiên của một người chắc chắn không thể nào sai được. Bỗng nhiên… Trần Dật quay đầu nhìn Sở Du Ninh, chỉ thấy khóe miệng cô vẫn đang ngậm một nụ cười trào phúng, trong lòng Trần Dật liền hiểu rõ.
“Tôi còn tưởng rằng Lôi tiên sinh rất yêu thương vợ của anh cơ đấy, thì ra… anh cũng bò lên giường của người phụ nữ kia rồi!” Trần Dật cười như không cười liếc mắt nhìn Lôi Dịch một cái, sau đó kéo ghế ra lại ngồi xuống một lần nữa.
“Được rồi, chúng ta nói trắng ra đi, sự sống chết của Ngô gia tôi mặc kệ, nhưng Viên Viên là em gái của tôi, chuyện của cô ấy chắc chắn tôi sẽ nhúng tay vào.”
Trần Dật trầm mặt nhìn về phía Cố Đông: “Đông Tử, chuyện này cậu thấy sao?” Trần Dật không tin, Cố Đông có thể vì một người phụ nữ hầu hạ dưới háng của hắn mà đánh vào mặt cô ta.
Cố Đông mỉm cười khi bị điểm danh, nhưng nụ cười cũng chẳng đọng tới đáy mắt: “Dật tỷ…” Cố Đông trầm giọng mở miệng: “Nếu như là những người phụ nữ khác ở trong Tiêu Hồn Động thì đừng nói là một dị năng, cho dù muốn mạng của những người đó tôi cũng đều có thể tự tay đưa tới trước mặt chị, nhưng mà… Ninh Ninh thì không giống như vậy…” Cố Đông nói xong lời này mới ngẩng đầu nhìn về phía Trần Dật: “Cô ấy là người phụ nữ tôi yêu!” Người phụ nữ tôi yêu… Mấy chữ này đã làm rất nhiều người phải thay đổi sắc mặt. Đây là trường hợp gì thế? Gần như các thế lực ở trong thủ đô đều đang ngồi ở đây, một câu “người phụ nữ tôi yêu” của Cố Đông vừa thốt ra chính là đã
cho Sở Du Ninh một danh tính.
Vấn đề là Sở Du Ninh không chỉ là một người phụ nữ đơn giản như vậy, cô còn là vị hôn thê của Thẩm Hạo Nam, là em dâu tương lai của Tưởng Thanh Vũ, đường đường là ông chủ của Tiêu Hồn Động nhưng lại nói ra câu, đó chính là người phụ nữ anh ấy yêu? Anh có biết ý nghĩa của câu này là gì không?
Ánh mắt Trần Dật đột nhiên chợt lóe, cô ta không ngờ được là Cố Đông sẽ nói như vậy, anh thế mà lại nói một con đàn bà sống sót dựa vào việc bán thịt là người anh yêu!
Khuôn mặt Trần Dật chậm rãi trầm xuống: “Tưởng Thanh Vũ, không phải anh nói người phụ nữ này là vị hôn thê của em trai anh sao?”
Còn chưa đợi Tưởng Thanh Vũ nói gì thì Thẩm Hạo Nam đã mở miệng: “Thì ra là Dật tỷ còn biết cô ấy là vị hôn thê của tôi cơ đấy!” Hắn lạnh lùng cười.
“Anh rể, Dật tỷ như này là đang cố ý khiêu khích Tưởng gia, hay là từ đầu tới cuối căn bản là không để Tưởng gia chúng ta vào trong mắt?”
“Thẩm Hạo Nam!” Trần Dật quát chói tai một tiếng: “Tại sao cậu lại nói chuyện với chị như thế!”
“Sao? Làm mặt Dật tỷ đau à? Đây không phải là điều chị muốn sao?” Ánh mắt âm lãnh của Thẩm Hạo Nam dừng lại ở trên mặt Trần Dật. Cô ta không tôn trọng Sở Du Ninh, không tôn trọng hắn, còn muốn hắn giữ mặt mũi cho cô ta à?
“Rầm!” Trần Dật đột nhiên đập mạnh vào bàn: “Tôi nhìn cậu từ nhỏ đến lớn, thế mà cậu lại có thể vì một con kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng chống đối với tôi?”
“Cái gì gọi là khiếu nhân tẫn khả phu*?” Cao Dương lười biếng mở miệng, tầm mắt quét một lười ở trên người Trần Dật: “Vị nữ sĩ này đã sớm không phải chỗ đi? Nhìn tư thế đi đường kia của cô chắc là tiểu huy*t cũng bị thao lỏng rồi đúng không, cô CMN nói ai là khiếu nhân tẫn khả phu thế?”
(*khiếu nhân nhẫn khả phu: HAFEJX: thành ngữ của TQ, ám chỉ một người phụ nữ không còn sự trong trắng hoặc là ám chỉ gái mại d*m)
Trần Dật đã bao giờ từng bị nhục nhã như vậy, cô ta đột nhiên đứng dậy, giơ tay, một con rắn lửa đột nhiên bay về phía Cao Dương.
Cao Dương nhướng mày, chậm chạp giơ tay, cũng chẳng cần chạm tới đã có thể bóp nát con rắn lửa kia. “Nếu như Trần nữ sĩ chỉ có một chút bản lĩnh này thì tôi khuyên cô vẫn nên thành thật một chút đi, dị năng cấp 7 không đỡ nổi chút khí thế kiêu ngạo này của cô đâu!”
Ánh mắt Trần Dật đột nhiên lóe lên, hành động của Cao Dương giống như đã hắt cho cô ta một gáo nước lạnh, khí thế trong lòng Trần Dật bị dập tắt trong nháy mắt. Cũng đáng nói, Trần Dật này cũng là một nhân vật, náo loạn tới mức như này rồi nhưng thế mà lại có thể bình tĩnh lại một cách nhanh chóng.
Trần Dật im lặng một lát, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào Sở Du Ninh: “Nói đi, muốn như thế nào thì mới đồng ý trả lại dị năng cho Viên Viên.”