Tận Thế Tông Sư

Chương 25



Thuốc đặc hiệu không phải vạn năng.
Mấy ngày nay Yến Thừa Cựu không ở đây, nhà an toàn đã chịu một cuộc tập kích xưa nay chưa từng có.
Đầu tiên, tất cả tài liệu còn thừa lại của viện Khoa Học đều bị cướp sạch. Tiếp theo, phòng an toàn được quét mấy tầng phòng ngự chống ánh mặt trời đều bị thủng mấy lỗ to, chỉ cần mặt trời vừa ra tới thì người ở những căn phòng bị phá hư đều sẽ rời đi.
Tiếp đến bọn Dương Tuyển giả đánh lén rất am hiểu đạo lý đánh một thương rồi chạy, sau khi bọn họ phá hủy bốn phía, xác định người của căn cứ không có khả năng phục hồi lại nhà an toàn trong thời gian ngắn liền nghênh ngang rời đi. Vật liệu thiếu hụt, nhưng địa phương yêu cầu tu bổ lại nhiều không kể xiết, cho dù có thể cố gắng hết sức chịu được ngày đầu tiên, nhưng cũng không chịu nổi ngày thứ hai, ngày thứ ba.
Nhà an toàn vừa bị phá hoại, uy lực của ánh mặt trời hoàn toàn hiện ra.
Người phát bệnh chen nhau trong bệnh viện, cảm xúc bi quan lan tràn trên diện rộng, đối mặt với tình hình như vậy, chỉ sợ người cầm quyền có thủ đoạn cao siêu cũng không thể nề hà. Thời điểm ngay cả quyền sống sót cũng không thể bảo đảm thì hết thảy những thứ khác đều không tính là gì.
Thời điểm quân đội kêu gọi mọi người bổ túc nhà an toàn là lúc đại đa số người đều bảo trì trầm mặc, không còn ít nhiều nhiệt tình. Bọn họ cực cực khổ khổ xây lại cũng không bằng Dương Tuyển giả ngẫu nhiên đánh lén một lần, lại nói ánh mặt trời trong nhà an toàn đã đến cường độ nhất định, nếu tiếp tục đi ra ngoài tu bổ thì người tiếp theo nằm ở bệnh viện chính là bọn họ. Nếu có thể chết đi ngay thì tốt, nhưng một khi bị bỏng, bọn họ phải sống chung với cơn đau này một ngày một đêm, chết rồi cũng không thể duy trì hình dạng con người.
Tạ Tư Hàm đã đứng ra dưới tình huống như thế.
Bởi vì nhà an toàn tổn hại, bọn họ đều phải tập trung ở giữa, tựa như mấy con chuột cống già tụ tập với nhau, xung quanh đều là một đám người cực kỳ bi quan, trong ánh mắt họ không có nửa điểm thần trí. Rõ ràng xung quanh có nhiều người như vậy, nhưng Tạ Tư Hàm lại cảm thấy mình đang rơi vào tủ đông, giống như cảm giác âm lãnh khi đi vào mộ người chết giữa đêm khuya.
Tôi không thể tiếp tục ở đây.
Cảm xúc tiêu cực có thể lây lan, Tạ Tư Hàm nhận thấy được thái độ của những người xung quanh, khi nhóm quân nhân đến đây kêu gọi mọi người thì quyết đoán đứng lên.
Trong lòng Tạ Tư Hàm cũng tồn tại một ít tâm tư may mắn, hắn vẫn luôn dùng thuốc đặc hiệu theo lời Yến Thừa Cựu, hơn nữa cũng không ngừng kiên trì luyện tập võ thuật, tố chất thân thể đã cao hơn người khác một chút, so với ngây ngốc chết ở chỗ này thì không bằng đi thử một lần!
Mấy ngày nay Tạ Tư Hàm phát hiện Yến Thừa Cựu mất tích, trong lòng cũng có chút phỏng đoán, đáng tiếc hắn còn không mang nổi cái vỏ ốc trên người bản thân, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Yến Thừa Cựu.
Người tình nguyện không nhiều lắm, bất quá cũng chỉ có một trăm người. Nhưng có người là tốt rồi, vật liệu của viện Khoa Học đã không còn, nhưng hai con Dương Tuyển thú luôn được nuôi dưỡng kia vẫn còn sống. Đã đến nước này rồi chỉ có thể mổ gà lấy trứng, tăng ca thêm giờ cuối cùng cũng làm ra một chút vật liệu, chỉ chờ tu bổ lại nhà an toàn là được. Nhưng vừa mới khởi công được nửa ngày thì đã có người ngã xuống.
Tạ Tư Hàm phát hiện thân thể có điểm không thích hợp vào ngày thứ ba.
Hẳn thuốc đặc hiệu đã phát huy tác dụng nên tốc độ phát bệnh chậm hơn nhiều so với những người khác. Nhưng trạng thái này của Tạ Tư Hàm cũng không có khả năng tiếp tục công tác, hắn không có biện pháp giải thích vì sao mình phát bệnh chậm hơn người ta, càng không có khả năng lấy thuốc đặc hiệu ra. Dưới tình huống như vậy, chỉ cần hắn có một chút khác biệt với người khác thì kết cục cũng là cái chết mà thôi.
Tạ Tư Hàm phảng phất như gặp lại đoạn thời gian hốt hoảng khi tận thế vừa bắt đầu, mỗi ngày đều có vô số người lựa chọn tự sát, lại có vô số người vì một ít đồ, vì một câu khắc khẩu mà ngươi chết ta sống, ngược lại thời gian một năm nay giống như một giấc mơ.
Quen biết được Yến Thừa Cựu trong tận thế là điều khiến hắn vô cùng cao hứng.
Trước tận thế hắn là con một, cha mẹ là mẫu người cuồng công việc điển hình, cảm tình với hắn tuy không tốt lắm nhưng cũng không tệ, hắn vẫn luôn có một cô em gái hoặc một cậu em trai đáng yêu biết nghe lời. Nhưng bạn bè lại cảm thấy suy nghĩ này của hắn ngu ngốc, nếu có em thì phải rầu lo bố mẹ phân chia gia sản, làm con một không tốt sao?
Yến Thừa Cựu đã thỏa mãn hết những chờ mong tốt đẹp của Tạ Tư Hàm về một cậu em trai.
Ngoan ngoãn, bản lĩnh, thiện lương nhưng không mất đi nguyên tắc của mình. Tuy rằng Yến Thừa Cựu có đôi lần ngây ngốc khiến Tạ Tư Hàm phải phiền não, nhưng bất quá vẫn làm cho Tạ Tư Hàm thỏa mãn cảm giác thành tựu của "anh trai". Rốt cuộc trừ bỏ đối nhân xử thế có chút khiếm khuyết ra thì mặt nào của Yến Thừa Cựu cũng mạnh hơn hắn.
Chỉ là nếu Yến Thừa Cựu trở về thấy tình trạng này của nhà an toàn, lại phát hiện mình phụ ý tốt của cậu, chỉ sợ...
Dù sao đều phải chết, có thể khiến bạn tốt không thương tâm cũng coi như là đang tích công đức.
Những người tình nguyện từng người ngã xuống khiến cho người ở nhà an toàn mất đi tin tưởng. Nghiên cứu viên và quân nhân căn cứ quốc gia phái tới đều đã lục tục lui lại, viện Khoa Học và lãnh đạo nhà an toàn dùng nước sơn còn dư lại làm thành lều trại dùng một lần phân phát cho người còn sống, còn phát một ít lương thực và nhu yếu phẩm cần thiết, đi đầu trong việc di chuyển đến căn cứ khác.
Người rời đi chiếm một nửa, một nửa lựa chọn lưu lại ở bên cạnh người thân vượt qua nhật tử. Cho dù rời khỏi cái căn cứ nhỏ này đến đại căn cứ thì có thể sống sót được bao lâu? Không phải ai cũng có thể Đông Sơn tái khởi, bọn họ đã trả giá rất nhiều tâm huyết cho nhà an toàn này, nhưng sau một đêm lại biến mất sạch sẽ, ai có thể thừa nhận? Trước tận thế thị trường chứng khoán phát sinh rắc rối, hàng ngày có bao nhiêu người táng gia bại sản bỏ mình từ trên lầu cao, hiện giờ họ mà thừa nhận thì không phải còn bí bách hơn những người kia sao?
Thời gian bảy ngày ngắn ngủi, tồn tại của nhà an toàn đã trở thành một trò cười.
Sau khi Tạ Tư Hàm phát hiện thân thể mình xảy ra vấn đề vẫn ở lại trong phòng, cũng không có ai tới làm phiền hắn. Lương thực của hắn vẫn còn rất sung túc, an an tĩnh tĩnh ở đây ngược lại sẽ khiến hắn nhớ lại mấy chuyện vui vẻ, tựa hồ chết đi cũng không còn gì đáng sợ.
Không nghĩ tới nhật tử mới qua không đến hai ngày, Yến Thừa Cựu đã trở lại.
"Còn phải cảm ơn cậu lúc trước đã cho tôi thuốc, bằng không sợ là lúc này tôi đang nằm trong bệnh viện rồi." Tạ Tư Hàm thấy vẻ mặt khó có thể tin được của Yến Thừa Cựu nhẹ nhàng nói, thậm chí còn trả lại cho cậu một cái mỉm cười "So với những người khác thì tôi đã may mắn lắm rồi."
Yến Thừa Cựu ngây ngốc nhìn hắn, phảng phất như nhớ tới cái gì đó, vội vàng ra khỏi cửa tìm Lâm Ẩm Vô "Anh... anh có biện pháp cứu anh ấy không?"
Lâm Ẩm Vô chậm rãi lắc đầu "Đối với bệnh trạng của anh ta thì hơi khó."
"Anh là Lâm Ẩm Vô sao?" Tạ Tư Hàm đi theo ra đến cửa, thấy Lâm Ẩm Vô thì dừng lại một chút "Nghe danh đã lâu, bất quá nhìn anh có chút quen mắt."
"Tôi đã từng gặp anh một lần trong tiệc rượu, anh hẳn là người Tạ gia." Lâm Ẩm Vô trả lời.
Tạ Tư Hàm gật gật đầu, cười nói "Để Lâm tiên sinh chê cười rồi, tôi muốn nói vài câu với Thừa Cựu, mong anh hiểu cho." Nói xong, Tạ Tư Hàm lại tiếp tục bổ sung "Gần đây thái độ của mọi người trong nhà an toàn với Dương Tuyển giả không tốt lắm, tốt nhất Lâm tiên sinh không nên tùy tiện xuất hiện trước mặt họ."
"Tôi hiểu." Lâm Ẩm Vô lên tiếng, cúi đầu liếc nhìn Yến Thừa Cựu, không chút do dự rời đi, một lần nữa trả lại sân nhà cho Yến Thừa Cựu và Tạ Tư Hàm.
Hắn đã xem qua, Tạ Tư Hàm này chỉ còn năm sáu ngày để sống, không thể nhiều hơn.
Lâm Ẩm Vô cảm thấy có chút đáng tiếc.
Bởi vì hắn biết, Tạ Tư Hàm này chết rồi, sợ là về sau Yến Thừa Cựu không có ngây ngốc như bây giờ nữa.
Nghĩ nghĩ một chút, cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Một đứa trẻ rồi cũng sẽ lớn lên. Lúc nó còn nhỏ bạn luôn hận nó không thể lớn nhanh hơn một chút, chờ đến thời điểm nó đã trưởng thành rồi lại không tự chủ hoài niệm lại lúc nó còn bé.
Cho dù là Lâm Ẩm Vô cũng không ngoại lệ.
"Khụ, tôi cũng không sống được mấy ngày nữa, cậu nhất quyết không cho tôi một gương mặt tươi cười sao?" Tạ Tư Hàm che tay lên miệng ho một tiếng "Nếu tạm thời cậu không muốn đi thì chúng ta tiếp tục buổi học đi."
"Buổi học?" Yến Thừa Cựu có chút nghi hoặc.
"Nhìn cái bộ dạng hiện tại của cậu là tôi biết cậu cần học bù rồi." Tạ Tư Hàm nhịn không được cười nói "Đương nhiên là dạy cậu làm sao để khống chế biểu tình, che giấu cảm xúc rồi, không lẽ cậu cho rằng chỉ cần học một ngày là đã tốt nghiệp rồi."
Hắn quen tai cái tên Lâm Ẩm Vô này đã lâu, hiện giờ nhìn thấy người thật trong lòng lại càng thêm không yên tâm.
Nếu Thừa Cựu thật sự hợp tác với Lâm Ẩm Vô, cho dù có thể kiếm lời trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thì lâu dài cũng sẽ lòi ra chuyện. Lúc trước Lâm Ẩm Vô không đề cập tới hắn còn nghĩ không ra, hiện giờ nghĩ lại, Lâm Ẩm Vô còn không phải là "con người ta" trong miệng cha mẹ hắn hay sao? Chỉ là thủ đoạn trên thương trường của Lâm Ẩm Vô quá mức lợi hại, mọi người đều không hẹn mà gọi hắn là Lâm gia, còn ai treo tên của hắn bên miệng nữa? May mắn duy nhất là Lâm Ẩm Vô từ trước tới nay luôn giữ chữ tín, hiện giờ tuy hắn đã thức tỉnh trở thành Dương Tuyển giả, nhưng... đại khái cũng có thể giữ chữ tín đi.
Ai, hợp tác với người như vậy, Tạ Tư Hàm quả thật muốn bội phục Yến Thừa Cựu.
Quả nhiên là một người vô tri không lo không sợ.
Tạ Tư Hàm tức khắc cảm thấy đoạn nhân sinh ngắn ngủi kế tiếp của mình có chút động lực.
Cái tên ngốc này, nếu sau này hắn chết rồi thì cậu sẽ không tới mức bị bắt cóc mà còn giúp đối phương đếm tiền đi?
"Đương nhiên không quên." Yến Thừa Cựu nhanh chóng thu liễm cảm xúc trên mặt, nghiêm túc nhìn Tạ Tư Hàm nói.
"Đúng, nhưng mà duy trì mãi một biểu tình cũng vô dụng, cậu còn phải học được tiếu lí tàng đao, cười bí ẩn ác ý, mặt mày châm biếm, cười lạnh từ từ, còn thời điểm có người muốn khiêu khích cậu thì phải..." Tạ Tư Hàm vội vàng kéo Yến Thừa Cựu ngồi xuống, hận không thể đem những thứ mình biết một hơi nhét vào trong đầu Yến Thừa Cựu.
Lâm Ẩm Vô "ngẫu nhiên" đứng trước cửa phòng, nghe thấy âm thanh truyền ra từ bên trong nhịn không được cảm thán vận khí của Yến Thừa Cựu.
Mấy thứ này học một lần được lợi cả đời, từ trình độ nào đó mà nói, vận khí của Yến Thừa Cựu cũng không tồi. Không phải ai ở thời điểm trưởng thành cũng có thể kiếm được người dạy dỗ mấy cái này cho mình. Lâm Ẩm Vô cũng biết rất rõ, nhưng hắn sẽ không dạy ai.
Năm ngày sau.
Nhà an toàn đã không còn một bóng người.
Người bệnh chết ba ngày trước ở bệnh viện đã thiêu sạch khẩu khí của đám người chứng kiến, chôn rất sâu dưới nền đất nhà an toàn. Cuối cùng, một chiếc xe tải đặc thù đã chở hết người đi, nhà an toàn đã đi vào trong dĩ vãng, ánh mặt trời rơi xuống trong thành phố, phảng phất có chút âm u.
Tạ Tư Hàm an an tĩnh tĩnh nằm trên giường, làn da khô héo giống như cụ già 78 tuổi, gần đất xa trời.
"Thừa Cựu, về sau chỉ được tin tưởng bản thân cậu, tận thế hoàn toàn khác với thế giới trong ký ức của cậu." Tạ Tư Hàm trịnh trọng dặn dò, hắn còn muốn nói với Yến Thừa Cựu thêm vài lời, nhưng cổ họng hắn như bị thiêu đốt, mỗi chữ thoát ra đều giống như bị dao cứa ngang.
So với những người chết đi ở tận thế khác thì hắn đã xem như may mắn, chết đi ở nơi mình quen thuộc, có bằng hữu ngồi trước giường bồi hắn, thân thể vẫn còn duy trì hình người, vẫn duy trì tôn nghiêm cuối cùng.
Người sau khi chết, chiếm bất quá một thước, chỗ hắn muốn cũng không quá to.
"Tôi biết, tôi sẽ nhớ kỹ lời của anh." Yến Thừa Cựu gắt gao nắm chặt tay Tạ Tư Hàm.
"Khụ... khụ khụ, mấy cái chậu hoa đó, sau khi tôi chết rồi, chôn tro cốt của tôi trong chậu hoa... tôi..." Tạ Tư Hàm duỗi tay chỉ một cái chậu hoa, Yến Thừa Cựu đem chậu hoa đó đến đây.
"Là chậu này sao?" Yến Thừa Cựu đem chậu hoa tới trước mặt hắn.
Chậu hoa này rất xấu, nhưng là chậu đầu tiên hắn tự mình trồng sau khi chuyển đến nhà an toàn, phía trên kết ra một loại quả nào đó.
Tuy rằng chậu hoa kia đã gần héo, vừa nhỏ vừa khô.
"Hẹn gặp lại." Tạ Tư Hàm chậm rãi nhắm mắt, phảng phất như trước tận thế, khi hắn mua xe mới, chở cha mẹ và bạn bè theo cùng đua xe trên quốc lộ dài nhất, khoe kỹ thuật lái xe vô cùng đỉnh cao.
Ánh mặt trời sáng lạn, hoa thơm chim hót.
"Hẹn gặp lại." Hốc mắt Yến Thừa Cựu ửng đỏ, nhưng vẫn nỗ lực đè nén cảm xúc của bản thân.
Hắn đã ra đi vào ngày tốt nghiệp chương trình học.