Tận Thế Vui Vẻ

Chương 35: 35




Trí nhớ của Nguyễn Nhàn được tạo ra từ vô số căn phòng.
Bắt đầu từ căn phòng chăm sóc đặc biệt hồi nhỏ, sau đó là toa xe bịt kín rồi nhà trọ giá rẻ chật hẹp dơ dáy bẩn thỉu.

Đa số thời gian mẹ đều bôn ba kiếm tiền bên ngoài, cửa sổ vĩnh viễn bị khóa chặt.

Lúc đầu còn có thể nhờ họ hàng đến giúp đỡ, về sau trong căn nhà càng thêm dơ dáy bẩn thỉu chỉ còn lại một mình anh.
Sau khi mẹ qua đời, mẹ nuôi Mạnh Vân đến nhận nuôi anh.

Căn phòng của anh đã lớn hơn nhưng vẫn là bốn bức tường vây quanh.

Thậm chí sau khi anh trưởng thành cũng chỉ có thể ở trong sân nhìn lên bầu trời.

Không nói đến thân thể của anh quá mức yếu ớt với bên ngoài, chỉ riêng việc bảo mật nghiên cứu thôi, Nguyễn Nhàn cũng không thể rời đi quá xa.
[Kỹ thuật thực tế ảo] phát triển đã từng cho phép anh trải nghiệm một số hoạt động tự nhiên, nhưng cho dù nó thật đến mức nào thì giả vẫn là giả.
Bây giờ nhìn về phía hài cốt nền văn minh đang xẹt qua cửa sổ tàu, máu của anh như đang chậm rãi thiêu đốt.
"Nổi lên tầng trên." Nguyễn Nhàn tiếp tục nói với Đường Diệc Bộ, "Đồng hồ có đánh dấu "thuốc xuyên qua" sắp cạn rồi, phải tiết kiệm một chút."
Giọng điệu của anh không còn ôn hòa, từng câu từng chữ đều vô cùng chắc chắn.
Mỗi khi bọn họ xuyên qua một tầng có độ dày cố định, trị số của một đồng hồ nào đó sẽ hạ xuống rất rõ.

Số năng lượng ở một bên đang giảm đi rất nhanh, những cái đồng hồ kỳ quái khắp tường đang hạ xuống từng chút một cũng không làm người khác chú ý, nhưng Nguyễn Nhàn lại không bỏ qua điều dị thường này.
Thuốc xuyên qua, cái tên trên mặt đồng hồ khá đơn giản dễ hiểu.
"Tầng thấp?" Tưởng Lâm lập tức gào lên, "Không có thuốc xuyên qua, tầng thấp toàn là chướng ngại!"
Nguyễn Nhàn chỉ nhìn cô ta một chút rồi lại tiếp tục nghiên cứu đồng hồ phức tạp trước mặt.
"Nghe anh, thuyền trưởng Nguyễn." Đường Diệc Bộ cong mắt lên.

Hắn không hề giảm tốc độ mà phóng thẳng lên trên.

Châu Sắt đang lộn nhào trong thuyền, lăn qua lăn lại khắp nơi như bóng bowling.
Trong nháy mắt du thuyền nhỏ đã chìm vào ánh nắng.

Ánh nắng gắt buổi trưa lập tức đổ đầy phòng lái, những bức tường đổ nát trước mặt đều thành chướng ngại trí mạng.
Đường Diệc Bộ thành thạo điều khiển con thuyền xuyên qua những cây sắt thép, khung sắt và góc kiến trúc nghiêng lệch như lá rụng.

Bọn chúng giống như từng tảng đá ngầm sừng sững, mà đằng sau con thuyền đi sát mặt Biển phế tích của bọn họ còn có hai người đuổi theo-
"Xem ra có thêm nhiều bạn bè tham gia rồi." Nguyễn Nhàn thở hắt ra.
Hai người đàn ông giống như bóng ma kia còn đang đuổi theo đằng sau, cắn chặt không thả giống cá mập ngửi được mùi máu.

Dưới ánh mặt trời, da của bọn họ phát ra màu xanh thẫm chẳng lành.

Mạch máu trên da trở nên đen nhánh, nhìn từ xa giống như vết rạn nhỏ bé.
Mà đằng sau hai người kia là khoảng mười con Phúc Hành Liêm đuổi theo vèo vèo.


Tốc độ của bọn nó không nhanh nhưng lại quen thuộc địa thế, linh hoạt hơn hai bóng ma cần thời gian cẩn thận phá hủy du thuyền nhiều.
"Ai, ai tắt máy kêu vù vù đi rồi!" Tưởng Lâm bò về hướng buồng nhỏ trên tàu muốn tìm ra chốt mở.
Đáng tiếc con thuyền không lớn lắm đã bị Đường Diệc Bộ lái như máy bay chiến đấu, chỉ thiếu nước xoay tròn 360 độ trên không trung.

Tưởng Lâm xanh cả mặt, ngã trái ngã phải trên sàn nhà với một đống đồ linh tinh khác.
"Tôi." Đường Diệc Bộ vươn chân dài ra ra chặt vào ghế lái.

Hắn vòng qua một ngọn tháp sắt nửa sập, giọng điệu đầy vẻ đương nhiên.

"Nó quá tốn điện."
Điểm chôn vùi đang ở phía trước bọn họ.

Ở khoảng cách này, trong tầm mắt chỉ còn bóng đen sâu không thấy đáy.

Cảm giác khoảng cách và cảm giác chân thực đều đã mất, cho dù có phế tích ở dưới đáy thuyền cũng rất khó phán đoán khoảng cách chân thực giữa nó và du thuyền.

Chỉ khi nào tốc độ tiến lên chậm lại, đại quân quái vật phía sau có thể bao phủ lấy bọn họ chỉ trong nháy mắt.
"Còn cần bao lâu?" Nhờ khu tránh nạn huấn luyện, Nguyễn Nhàn miễn cưỡng duy trì lại cân bằng.

Anh thuận sờ soạng một vòng trên trần thuyền, không để ý đến Tưởng Lâm đang ôm máy ôm lớn tiếng nức nở.
"Còn 14 phút 40 giây sẽ va phải." Sau một trận xóc nảy kịch liệt, Đường Diệc Bộ cất cao giọng trong tiếng kêu inh ỏi của Châu Sắt.
"Được." Nguyễn Nhàn ấn cái nút trên trần thuyền.
Sau một tiếng tích tích gần như bị trận xóc nảy che mất, toàn bộ trần thuyền chậm rãi trượt ra.

Nguyễn Nhàn lấy súng máu, thò nửa người ra trần thuyền, quay lưng ngược lại hướng du thuyền tiến lên: "...Tôi sẽ giảm bớt cho cậu một chút độ khó phán đoán."
Ánh nắng tươi đẹp, bầu trời xanh lam như tẩy.

Gió đang lướt qua vù vù bên tai, tất cả mọi thứ trong tầm mắt đều đang nhanh chóng rời xa.

Chỉ có đám săn mồi không có ý tốt đang tới gần, phát ra tiếng gào thét khó nghe.
Máu nóng càng thêm sôi trào.

Giữa trời đất rộng lớn không có một bức tường ngăn cản nào, Nguyễn Nhàn chỉ cảm thấy lần đầu tiên mình được hô hấp từ khi sinh ra đến nay.

Dường như anh đã kết thúc một giấc ngủ đông dài dằng dặc, mỗi một bộ phận trên người đều đang thong thả khôi phục lại sức sống.
Từ khi mình nhô ra khỏi thuyền, dường như Đường Diệc Bộ đang có ý thức tránh việc xuyên qua quá nhiều kết cấu dạng hang động để đảm bảo anh sẽ không bị chướng ngại vật trên đầu đánh bay.

Nguyễn Nhàn cong khóe miệng, giơ súng máu lên.
Vì để đảm bảo tốc độ bắn, lần này Nguyễn Nhàn không có ý định dựa vào băng đạn kích thích máu trong cơ thể chống đỡ nữa.

Anh bắn thiết bị rút máu trong súng ra, để những cái ống kia luồn vào cổ tay thỏa thích hút máu.
Cho dù không thể xóa bỏ được hai bóng ma màu anh vẫn đuổi theo bọn họ thì những viên đạn này vẫn có thể giết chết đám Phúc Hành Liêm.
[Giảm tốc 12%!] Anh truyền đạt mệnh lệnh đơn giản thông qua bông tai.

Phúc Hành Liêm lại càng thêm sát.

Nguyễn Nhàn dứt khoát bóp cò, viên đạn đỏ thẫm trút xuống những sinh vật xấu xí đang giương nanh múa vuốt kia.
[Giảm tốc 8%, xoay trái 17°.]
Một con Phúc Hành Liêm bị Nguyễn Nhàn bắn trúng.

Nó chưa kịp phanh lại xe, cả người sượt qua một đoạn sắt lồi ra.

Phần bụng cồng kềnh vỡ tan trong nháy mắt, nội tạng nổ ướt một mảng lớn phế tích.

Một con khác bị bắn gãy chân, rơi xuống lưới sắt không thể động đậy.
[Lại giảm tốc 5%, 10 giây sau tăng tốc 20%.]
Hai bóng ma màu xanh kia suýt nữa sờ vào nòng súng của anh.

Nguyễn Nhàn dựa vào hỏa lực thô bạo để đánh lui ba con Phúc Hành Liêm, khó khăn lắm mới tránh thoát.

Giảm tốc khiến cho mấy con Phúc Hành Liêm còn lại nhào tới, Nguyễn Nhàn ngửa về sau một cái, biển quảng cáo đổ sụp nhanh chóng lướt qua trước mặt anh, trực tiếp chẻ ba con kia thành hai đoạn.

Nội tạng và chất nhầy làm bẩn phần đuôi du thuyền.
Không còn lại nhiều thời gian lắm, Nguyễn Nhàn nghĩ.

Anh duy trì tư thế ngã ngửa, bình tĩnh nhìn về phía bầu trời vô tận.
[Tiếp theo tùy cậu, Đường Diệc Bộ.]
Du thuyền đã sắp chạm vào Điểm chôn vùi, trong tiếng gió mơ hồ vang lên tiếng hét hoảng sợ của Tưởng Lâm.

Anh không có thời gian phát bất cứ chỉ lệnh nào cho Đường Diệc Bộ, chắc hẳn robot hình người kia có kế hoạch của mình.
Trong mấy giây đó, thậm chí Nguyễn Nhàn còn cố ý ngăn cản mình suy nghĩ.
Khác với lúc ở khu tránh nạn, giờ phút này bầu trời rộng lớn đang đè xuống, Nguyễn Nhàn chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú nó, trong nháy mắt không có cảm xúc gì.
Trong tiếng động cơ không chịu nổi gánh nặng mà gào thét, Nguyễn Nhàn đột nhiên trôi nổi.
Lực hút của Điểm chôn vùi đối với du thuyền càng ngày càng mạnh, hiển nhiên Đường Diệc Bộ đã mở tốc độ đến mức lớn nhất, robot hình người điên cuồng kia phóng về phướng bầu trời sát Điểm chôn vùi, sau đó xoay một cái xinh đẹp trên không trung.

Du thuyền kề sát Điểm chôn vùi đen nhánh, vẽ ra một vòng tròn.

Giờ phút này nó lơ lửng trên không trung, đáy thuyền hướng lên bầu trời, thuyền đỉnh bay thẳng về phía Biển phế tích.
Trong một chớp mắt mất trọng lực, Nguyễn Nhàn không có chút phòng bị nào bắt đầu rơi xuống Biển phế tích.
Anh chỉ tới kịp dán nòng súng nóng rực lên bên môi, trong lòng vô cùng yên tĩnh.
Nháy mắt sau, anh va vào một thứ ấm áp.
"Ha ha, Nguyễn tiên sinh." Một tay Đường Diệc Bộ bắt lấy tay lái, một tay khác đẩy cần gạt phun khí.

Sau khi xoay một vòng, du thuyền lưu loát trôi đến phía dưới Nguyễn Nhàn, đỉnh thuyền rộng mở vừa vặn tiếp được Nguyễn Nhàn từ không trung rơi xuống.


Anh rơi thẳng vào trong lòng robot hình người kia.
"Tôi đón được anh rồi." Đường Diệc Bộ lộ ra một nụ cười thả lỏng.
Ngay sau đó là va chạm cực lớn.
Du thuyền rơi xuống mặt đất, vừa vặn kẹt giữa hai khối phế tích to lớn, không đến mức bị Điểm chôn vùi hút vào.

Nguyễn Nhàn nửa ngồi nửa nằm trong lòng Đường Diệc Bộ, không thể nói mình có tâm trạng gì.
Hiển nhiên hai bóng ma màu xanh kia không có tốc độ phản ứng như Đường Diệc Bộ.

Bọn họ không kịp giảm tốc, bị quán tính đẩy vào Điểm chôn vùi.

Một người lọt thỏm nửa người vào trong, một người lọt nửa đầu và cánh tay phải, cùng nhau phát ra tiếng xèo xèo như thịt tươi tiếp xúc với bàn nướng.
Đến khi bọn họ điều chỉnh được phương hướng chậm chạp rút lui, những bộ phận bị lọt vào đã không thể khôi phục được nữa.
Hai người không trọn vẹn lắc lư đi về phía du thuyền.

Mặt cắt vốn nên trào máu không hề có một giọt máu nào, mà lại mọc ra những mầm xanh mơn mởn giống tình huống ở trong phế tích bệnh viện.

Động tác của hai "người" cũng càng ngày càng chậm chạp.
Bọn họ giống như đã đánh mất dục vọng tấn công.

Một người chỉ còn lại nửa bên cơ thể vòng quanh bên dưới, chui vào trong phế tích với một người khác cũng có cơ thể không trọn vẹn, không biết đi nơi nào.

Nguyễn Nhàn có thể nghe được bọn họ đang rời xa Điểm chôn vùi, cách du thuyền càng ngày càng xa.
"Nguồn năng lượng còn lại 45%!" Đường Diệc Bộ thỏa mãn chọc chọc mặt đồng hồ, hơi thở ấm áp phun lên xương quai xanh của Nguyễn Nhàn: "Nguyễn tiên sinh, bây giờ chúng ta..."
Nguyễn Nhàn không hề tự tại động đậy cơ thể muốn đứng lên.

Kết quả bị Châu Sắt trực tiếp nhảy tới đánh lên đỉnh đầu choáng đầu ù tai.
Lần này anh nhịn rất lâu mới không đưa tay cho thứ này hai cái tát.
"Két!" Châu Sắt sốt ruột thét lên, không ngừng run rẩy.

Nó dùng cái miệng rộng cắn tóc Đường Diệc Bộ kéo hắn về phía sau buồng nhỏ.
"...Chúng ta rời khỏi đây thôi." Đường Diệc Bộ ấn Châu Sắt đang vô cùng lo lắng xuống, quét mắt nhìn Nguyễn Nhàn xanh cả mặt.
"Năng lượng còn lại đủ để chạy về bệnh viện." Nguyễn Nhàn âm trầm vuốt cái đầu bị nện đau, đứng lên khỏi người Đường Diệc Bộ: "Có chiếc thuyền này, chúng ta có thể chứa được càng nhiều-"
"Không, không!" Tưởng Lâm vừa bị dọa đến mức không thốt lên lời cuối cùng đã tìm được lưỡi của mình: "Tôi muốn về thuyền Cực Lạc, tôi nhất định phải về thuyền Cực Lạc."
"Đó là chuyện của cô.

Thuận tay cứu mạng không bao gồm việc đưa đến cổng nhà." Nguyễn Nhàn nhô nửa người ra khỏi đỉnh thuyền lần, ngơ ngác nhìn về phía Điểm chôn vùi đen nhánh.
Phế tích dưới chân bọn họ đang chậm rãi tràn vào vùng hư không kia, sau đó gọn gàng biến mất.

Toàn bộ quá trình lộ ra một vẻ đẹp quỷ dị mà thê lương.
"Cái này, thuyền này là của chúng tôi." Tưởng Lâm lắp bắp nói.
"Cái cưa xương cũng là đồ của chúng tôi." Đường Diệc Bộ vô cùng thẳng thắn đáp lại.
"Tôi cũng không cố ý, chỉ là thuận tay.

Tôi đã cho hai người bản đồ, đúng không?" Thậm chí nghe giọng Tưởng Lâm còn có chút uất ức: "Lại nói chúng tôi cũng không cứu được bạn mình, đây chính đồng đội của tôi! Bây giờ tôi còn đang khó chịu."
"Ừm." Nguyễn Nhàn lười đáp lời, anh có thể thăm dò được đại khái logic của người phụ nữ này rồi.

Tưởng Lâm hoàn toàn không cảm thấy mình làm cái gì không ổn, nếu là trước kia, có khi anh còn tận tình khuyên bảo cô ta.
Bây giờ anh lại chẳng muốn nói cái gì.
Điều khiến người ta bất ngờ là Tưởng Lâm cũng không tiếp tục ồn ào nữa.


Người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề chậm rãi cong người lên giống như bị ai đó đấm một cú vào bụng vậy.

Hốc mắt cô ta đỏ như máu, đáy mắt xanh lè.

Nước mắt nước mũi và nước bọt chảy xuống, trong miệng phát ra những tiếng khó nghe.
"Một loại phản ứng nghiện thuốc nào đó." Đường Diệc Bộ bình tĩnh thay đổi đầu thuyền.
"Tôi...! tôi sẽ nói lời hữu ích cho hai người...!trước mặt thuyền trưởng.

Nếu như hai người đồng ý tới, tôi...đặc biệt vì hai người nên mới..." Tưởng Lâm nghẹn ngào co quắp trên sàn nhà.
"Đúng vậy, chúng tôi thiếu nợ ân tình khó lường của cô." Thấy Đường Diệc Bộ chuẩn bị rời đi, Nguyễn Nhàn chui vào từ thuyền đỉnh, sửa sang lại áo khoác trắng trên người.

Anh không hề có ý dao động, thậm chí còn không che giấu sự trào phóng trong giọng nói.
"Hai người không thể thế được...!không thể thế được, tôi muốn trở về..."
"Dư Nhạc nhận người phụ nữ tới từ phía tây kia thì sẽ không quá khó tính với người này.

Đến lúc đó đưa cô ta về khu tập trung, đợi cô ta tỉnh thì tự tìm cách trở về." Nguyễn Nhàn không nhìn người phụ nữ dưới đất nữa.
"Nhưng phải xem địa vị của cô ta nữa.

Nếu cô ta là nhân vật quan trọng của thuyền Cực Lạc thì vấn đề này sẽ khác." Đường Diệc Bộ vỗ vỗ Châu Sắt, nhàn nhã đánh tay lái, đôi mắt vàng lập loè tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
"Thuyền này là của chúng tôi.

Dư Nhạc sẽ không bỏ qua cho tôi, ông ta là một tên tội phạm giết người vô sỉ..." Tưởng Lâm vẫn còn run rẩy trên mặt đất.

Cô ta tuyệt vọng cào lên sàn tầu để lại từng vết máu, suýt nữa làm bật cả móng tay: "Hai người...!không biết lòng tốt...!A!"
Nguyễn Nhàn lấy ống tiêm tìm được ở bệnh viện từ trong bọc túi ra, lưu loát lấy máu ở cổ cô ta rồi bỏ vào thùng bảo quản: "Tôi nhìn thấy một cái máy ly tâm(*) không tệ trong bệnh viện.

Mang nó về, nói không chừng có thể tìm được cơ hội mượn dùng phòng thí nghiệm của thuyền Tẩu Thạch.

Hiệu quả của quả cỏ sáng tắt rất đặc biệt."
(*) Ly tâm là một quá trình tách, dựa trên kích thước các hạt và mật độ khác nhau giữa pha lỏng và pha rắn.
"Tôi cũng cảm thấy rất hứng thú." Sự nhiệt tình của Đường Diệc Bộ tăng vọt, "Tôi chưa từng thấy loại sinh vật này ở những Khay nuôi cấy khác.

Trước cuộc phản loạn thế kỷ 22 cũng không có ghi chép về loại thực vật này."
Phát hiện hai thanh niên căn bản không có ý định để ý đến mình, trong tiếng nghẹn ngào của Tưởng Lâm có thêm mấy phần tuyệt vọng.
"Thành Thành, Thành Thành." Cô ta không còn thét lên nữa, bắt đầu buồn bã nói, "Mẹ không trở về được, Thành Thành..."
Nguyễn Nhàn dừng lại động tác sắp xếp túi chữa bệnh, đôi mắt đen nhanh không kém Điểm chôn vùi chuyển tới: "Cô có con?"
Nhưng có vẻ Tưởng Lâm đã mất đi hơn nửa ý thức, cô ta chỉ húc đầu vào sàn tàu, rất nhanh trên trán đã tím xanh: "Thành Thành, Thành Thành."
Nguyễn Nhàn rơi vào trầm mặc.
"Đổi ý rồi?" Đường Diệc Bộ tò mò giảm bớt tốc độ, "Rất có thể là cô ta nói lung tung.

Anh không giống người sẽ mềm lòng vì loại chuyện này."
Thật sự là anh không phải, Nguyễn Nhàn nghĩ.

Nhưng cảnh tượng này khiến trong lòng anh rất khó chịu.
"Chúng ta còn ba ngày rưỡi nữa, đi thăm dò thuyền Cực Lạc cũng không tệ." Nguyễn Nhàn lấy bình nước ra chậm rãi nhấp một hớp, nhìn đám dây thường xuân xanh biếc ngoài cửa sổ du thuyền: "Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân tôi."
"So với việc moi móc ba tầng phế tích, tôi cũng muốn đến nơi có nhiều con người hơn." Đường Diệc Bộ nghiêng đầu, "Nhưng mà Nguyễn tiên sinh, phản ứng của anh hơi kỳ quái, nhìn anh có vẻ khổ sở - trong trí nhớ có bi kịch liên quan đến gia đình?"
"Tạm thời coi như thế đi."
"Thật là kỳ quái, tôi càng ngày càng không thể hiểu được mục đích Nguyễn Nhàn chế tạo ra anh." Đường Diệc Bộ quay đầu nhìn anh một chút: "Dù sao ai cũng biết tuổi thơ của Nguyễn Nhàn không thể bắt bẻ, vô cùng hạnh phúc.".