Dư Nhạc dừng xe sau một tảng đá cao gần bằng người.
Nguyễn Nhàn tùy tiện cầm lấy hai khẩu súng lục làm ra vẻ, nhảy xuống xe theo Đường Diệc Bộ. Người sau ước lượng khẩu súng trường trong tay, múa may hai cái như gậy gộc.
"Đối với nhà nghiên cứu không có quá nhiều kinh nghiệm thực chiến, có lẽ sẽ hơi khó." Bọn họ lặng lẽ vòng qua tảng đá, sau khi xác định Dư Nhạc không nghe được, Đường Diệc Bộ mới mở miệng. "Cho dù là máy sơ cấp loại S cũng chưa chắc có thể lập tức thích ứng với việc cận chiến nhiều người — Đối phương sẽ không lần lượt đi lên, chỉ biết tấn công loạn xạ không có kết cấu."
"Hiểu rồi." Nguyễn Nhàn thất thần gật đầu.
Đường Diệc Bộ nhìn anh trong chốc lát: "Tôi sẽ phụ trách đón đầu, nhưng có Dư Nhạc nhìn chằm chằm..."
"Nơi này không có quần áo để thay, cho dù sau khi bị thương có thể chữa khỏi, nhưng vẫn sẽ còn vết máu và miệng vết thương. Không bị đánh trúng là tốt nhất." Nguyễn Nhàn tiếp nhận nửa câu sau của Đường Diệc Bộ. Anh còn đang tự hỏi về câu nói của Quan Hải Minh.
"Ừm, cẩn thận đạn lạc." Đường Diệc Bộ nhô đầu ra quan sát đối diện. "Nhưng mà chúng ta có ưu thế về trinh sát, kẻ địch phía trước đến hết rồi sao?"
"Đúng vậy. Bọn họ đang bàn bạc trong xe sẽ có bao nhiêu vật tư, bao nhiêu người, có cần giết sạch hay không. Tạm thời không có ý tấn công."
"Còn kịp." Đường Diệc Bộ lắc mình một cái, vọt đến phía sau Nguyễn Nhàn. Không khí hơi lạnh sau lưng trở nên ấm áp, cả người Nguyễn Nhàn cứng đờ.
"Cho dù là tấn công hay là phòng ngự, thật ra đều không khác với khiêu vũ lắm." Đường Diệc Bộ từ phía sau nâng cánh tay vòng qua anh, bàn tay trượt từ cánh tay đến khuỷu tay cách một lớp vải áo, hướng dẫn Nguyễn Nhàn di chuyển họng súng. "Lúc trước tôi đã quan sát, khi anh tấn công có không ít động tác dư thừa... Đầu tiên anh phải suy nghĩ để tạo ra kế hoạch hành động, rồi mới chỉ huy tay chân cử động, là như thế đúng không?"
Khớp xương của Nguyễn Nhàn như bị gỉ sắt, động tác cứng đờ. Anh dùng câu hỏi để trả lời vấn đề này: "Có vấn đề sao?"
Có vẻ Đường Diệc Bộ phát hiện anh đang khẩn trương, động tác nhẹ hơn một chút.
"Nếu anh không cảm thấy tội lỗi quá mức thì đó là ưu thế. Anh sẽ không thương hại hay do dự không cần thiết vào những lúc quan trọng, mà chỉ quan tâm đến hành động — Giống như thế này, bằng trực giác. Bất kì một động tác nào đều có tiết tấu, anh cần bắt lấy nó, sau đó bóp cò súng là được. Suy nghĩ quá nhiều sẽ quấy nhiễu tiết tấu này."
Đường Diệc Bộ cao hơn anh một chút, lại còn mặc đồ bó, nhiệt độ đang không ngừng ập đến sau lưng anh. Nguyễn Nhàn thở ra một hơi thật dài, chỉ cảm thấy khóe miệng mình cương cứng.
"AI không có tập tính của loài người nói cho tôi phải hành động dựa theo "trực giác"." Sau khi thử hai ba lần, anh đã thành công lộ ra một nụ cười khổ.
"Não người cũng coi như não máy tính, không khác nhau nhiều lắm." Đường Diệc Bộ hơi dùng sức vào tay, điều chỉnh tư thế cầm súng của Nguyễn Nhàn. "Đa số người đều không biết gì về hành động theo ý thức. Theo tôi quan sát, tiềm thức là nguyên nhân, suy nghĩ và cảm xúc xem như là kết quả sau khi phối hợp tính toán, hành vi là kết quả thứ hai. Bây giờ anh phải thuận theo hướng dẫn của nguyên nhân, bỏ đi bước trung gian, như thế hiệu suất mới cao."
Hắn dừng một chút: "Dùng cách nói của con người thì đó gọi là làm theo trực giác. Anh cần vứt bỏ thói quen suy nghĩ của con người."
Nguyễn Nhàn không tỏ ý kiến ừm một tiếng.
"Vừa lúc bọn họ tấn công lại đây, tôi sẽ làm mẫu một lần." Đường Diệc Bộ cong mắt, "Lần này không cần cho tôi bất kỳ chỉ dẫn phụ trợ nào, chỉ cần nhìn thôi."
Đợt sóng tấn công đầu tiên có bốn người, bọn họ mặc hộ giáp rách rưới bẩn thỉu, nhưng cũng được gọi là vũ trang đầy đủ. Bọn họ nhanh chóng phóng về phía chiếc xe, mà Dư Nhạc vẫn luôn duy trì xe ở trạng thái khởi động, cứ như lúc nào cũng có thể chạy tóe khói vậy.
Đám cướp này rất có kinh nghiệm, một tên trong đó ném mạnh một quả bom EMP(*) vào đầu xe việt dã, muốn khiến chiếc xe tê liệt.
(*) Bom xung điện từ (ElectroMagnetic Pulse – EMP)
Đường Diệc Bộ ra tay.
Hắn bắn một phát súng phá hủy quả bom, một mình xuất hiện trước mặt bốn người. Không có giao lưu, không có đe dọa. Đám cướp với kinh nghiệm phong phú trực tiếp dùng hỏa lực đánh phủ đầu, những viên đạn giá rẻ vọt tới chỗ Đường Diệc Bộ.
Người sau ưu nhã tránh né, thời gian dường như trở nên thong thả. Đường Diệc Bộ hoạt động tự nhiên, từng dòng khí lướt qua robot hình người, cùng lắm chỉ khiến bộ đồ của hắn dính thêm mùi khói thuốc súng. Bọn cướp không ngây người quá lâu, bắt đầu tập trung hỏa lực đến dưới chân Đường Diệc Bộ. Mặt đất khô nứt bị đánh đến tràn ngập bụi mù, nhưng những viên đạn đó lại không xuyên qua mu bàn chân của Đường Diệc Bộ như chủ nhân mong muốn.
"Quan sát từng động tác nhỏ của kẻ địch." Đường Diệc Bộ vọt đến phía sau một tên trong đó, biến súng trường trong tay thành gậy, trực tiếp đánh gục một tên. Giọng nói không cao không thấp, Nguyễn Nhàn vừa vặn có thể nghe rõ. "Đọc phản ứng của bọn họ, không cần suy nghĩ, không cần định ra kế hoạch trong đầu — Quan sát, sau đó hành động."
Ba tên còn lại không hề bi thương bởi vì đồng bạn ngã xuống. Bọn họ an tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi, chỉ tranh thủ thời gian tấn công Đường Diệc Bộ, giống như hai con linh cẩu đói khát. Bọn họ đồng thời đánh về phía Đường Diệc Bộ, một tên trong đó ôm chặt hai chân hắn, muốn túm hắn ngã xuống đất. Một tên khác có ý đồ khống chế súng trong tay hắn, người thứ ba nắm chặt dao găm đâm mạnh về phía trái tim Đường Diệc Bộ.
"Đây là tình huống bị bao vây." Đường Diệc Bộ thuận thế nghiêng người xuống, một chân đá vào cổ họng tên đang ôm mình.
Còn một người phía sau, robot hình người kia buông súng trong tay ra, xoay nửa vòng tại chỗ khiến người thứ hai hướng mất đi thăng bằng, sau đó trực tiếp dùng gã làm lá chắn thịt cho mình — Dao găm đâm vào ngực người nọ, lún sâu xuống phổi.
Vướng víu lập tức ít đi, Đường Diệc Bộ thành công đạt được tự do. Người thứ ba lộ ra vẻ phẫn nộ, đột nhiên rút dao găm trên ngực đồng bạn ra, lại vung về phía Đường Diệc Bộ lần nữa. Người sau hơi nghiêng đầu tránh thoát, bắt lấy tay người nọ rồi vặn gãy.
Cùng với tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, Đường Diệc Bộ lại xoay nửa vòng như đang khiêu vũ, chém mạnh cạnh bàn tay xuống cổ họng kẻ địch nhanh đến mức không thấy rõ.
Cộng cả việc giải thích, toàn bộ quá trình không đến nửa phút. Động tác của Đường Diệc Bộ giống như nước chảy hoặc là mãnh thú thuần thục vồ mồi — Tất cả động tác đều trôi chảy đẹp đẽ, không hề có chút khựng lại dư thừa nào. Cứ như hắn đã tiên đoán được quỹ đạo động tác của đối thủ, so với tấn công, kẻ địch giống như đang chủ động ôm lấy thần chết hơn.
"Suy nghĩ của người nghiên cứu ra anh rất điển hình, cộng thêm quá nhiều tin tức sẽ dễ khiến anh suy nghĩ quá nhiều." Đường Diệc Bộ tùy tiện lau máu trên mặt, vượt qua đám cướp đã tắt thở trở về bên cạnh Nguyễn Nhàn. "Vị trí xa còn đỡ, nhưng nếu bị tấn công ở khoảng cách gần, như vậy sẽ dễ gây hại cho mình."
Trong cơn hoảng hốt, Nguyễn Nhàn như có một loại ảo giác giống như thú dữ dày dặn kinh nghiệm đang dạy thú con đi săn... Chẳng qua đối tượng đi săn là con người.
Anh đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Ở nửa đời trước của hắn, những người biết rõ đều loáng thoáng sợ hãi anh sẽ biến thành tội phạm, sát thủ liên hoàn hoặc nhà khoa học tà ác muốn hủy diệt thế giới gì đó. Vì thế Nguyễn Nhàn đã bọc kín mình trong túi nilon, cố tỏ ra ôn hòa vô hại.
Trước khi mình thành công lừa gạt bọn họ, những cẩn thận và phòng bị kia vô cùng nặng nề, giống như là cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần có người chết trong tay anh thì cuộc đời của anh sẽ lập tức sụp đổ vậy.
Ví dụ như thế không hiếm thấy.
Cho dù là bởi vì du khách lỗ mãng tự đại, thú dữ biết được mùi thịt người cũng đã bị bắn chết — cho dù người nhốt chúng vào trong lồng sắt chính là con người. Nhưng mọi người vẫn cần phải bảo vệ du khách. Bọn họ không biết rõ thú dữ có thích mùi vị này không, bọn họ chỉ biết trên lý thuyết nó rất khát máu, hơn nữa con người còn không thể chống lại được sự tấn công của nó.
Mà bây giờ có người đang dạy anh cách dùng việc giết người để bảo vệ mình.
"Như thế không quan trọng sao?" Nguyễn Nhàn thấy lại có thêm một đám cướp nữa lao về phía mình, hỏi rất nhẹ. "Cậu muốn quan sát con người, hơn nữa như vậy tôi sẽ càng dễ..."
Càng dễ rời khỏi cậu.
Mình sẽ không chết vì chút vết thương đó, nếu mọi chuyện phiền toái hơn, bọn họ cũng có thể tìm cách khác để lừa Dư Nhạc. Nếu muốn khống chế anh từ cái cơ bản nhất, Đường Diệc Bộ không cần phải dạy anh phản kháng như thế nào.
Robot hình người kia nên đục rỗng anh, nhốt anh trong tòa tháp cao không có gì cả. Hắn nên giấu kỹ kỹ năng chiến đất, tốt nhất là đừng để anh thấy được cái gì. "Bảo vệ" là một cái cớ rất tốt, xưa nay đều như vậy.
"Một cái bông tai là đủ rồi." Đường Diệc Bộ hơi kinh ngạc nhướng mày, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của anh. "Chúng ta không phải cộng sự sao? Buộc xích cho anh đã không lợi cho việc hợp tác rồi, nếu cắt cả móng vuốt của anh đi nữa thì sao anh còn có thể chấp nhận tôi?"
"Có lẽ tôi sẽ mãi mãi không chấp nhận cậu." Nguyễn Nhàn thả lỏng tinh thần, xê dịch theo dòng khí như Đường Diệc Bộ dạy, giơ tay bắn chết ba người đầu tiên.
"Con người kết hôn còn có thể ly hôn mà."
Đường Diệc Bộ bĩu môi. Hắn tiện tay chĩa súng trường ra bắn xuyên tim một tên cướp trang bị vũ khí hạng nặng, sau đó rút dao găm từ trong thi thể ra.
"Trên đời này không có quan hệ không bao giờ thay đổi, cũng không có sự hợp tác không cần gánh vác nguy hiểm."
Một quả bom có thể nổ ngay lập tức bị ném tới bên chân hai người, Đường Diệc Bộ lập tức cầm nó lên ném lại. Trong giây phút nó nổ tung, hắn lao ra từ sau tảng đá, cầm dao găm vọt qua. Nguyễn Nhàn cũng nhảy lên trên tảng đá, để đầu óc trống rỗng, liên tục bắn về phía cát bụi trong bóng đêm.
Mặt đất không nứt ra, không trung không sụp đổ. Cuộc đời của anh vẫn trước sau như một, mỗi một giây đều bình thường như trước.
[Đây là một chuyện sai lầm.]
Vô số âm thanh vang vọng bên tai. Giống như của mẹ, giống của bác sĩ, giống rất nhiều người.
[Mày nên cảm thấy hổ thẹn, nên sợ hãi, mày vốn có biện pháp tốt hơn để giải quyết tất cả — Mày có năng lực này, bởi vì mày mạnh hơn bọn họ nhiều. Đây là trách nhiệm của mày.]
Nhưng anh lại chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng như bây giờ.
"Rất tốt." Đường Diệc Bộ bước ra từ bụi mù, trên làn da lõa lồ dính không ít máu tươi, dao găm gần như bị máu nhuộm thành màu đen. "Tôi không tóm được nhiều người lắm, trực giác của anh không tệ."
"Xem ra so với việc làm nhà nghiên cứu, tôi thích hợp làm một sát thủ liên hoàn hơn." Nguyễn Nhàn thu súng về, giọng điệu dửng dưng. "Động tĩnh bên này không nhỏ, bọn họ đang lái xe đến đây, xe mui trần, trên xe có —"
Đường Diệc Bộ vươn đôi tay dính đầy máu ôm lấy mặt Nguyễn Nhàn. Nguyễn Nhàn dừng lại, nhíu mày.
"Nhìn anh có vẻ rất bi thương." Đôi mắt màu vàng kia bị bóng đêm làm cho nhu hòa hơn chút, thậm chí còn có vẻ dịu dàng. "Vì sao? Bởi vì anh đã giết những người đó?"
"Bởi vì tôi đã giết những người đó, hơn nữa còn không vì thế mà khổ sở." Sau khi trầm mặc một lát, Nguyễn Nhàn đáp.
"Tôi không rõ trong trí nhớ của anh có cái gì." Đường Diệc Bộ xích đến gần hơn, "Nhưng anh biết con người cũng sẽ giết lẫn nhau. Ngoài ý muốn, tự bảo vệ mình, tư dục, thù hận, quyền lực hoặc là tôn giáo, có rất nhiều nguyên nhân."
"Tôi biết."
"Anh hùng, quân nhân hoặc là tội phạm. Người giết người có lẽ sẽ có rất nhiều thân phận, tôi cho rằng mục đích và hành vi mới là chỗ có giá trị."
"Nhưng đây là sai lầm." Nguyễn Nhàn tiếp tục nói, "...Tôi muốn nói, loại cảm giác này là..."
"Tôi không đánh giá." Đường Diệc Bộ trả lời, "Ít nhất tôi không cho rằng mình làm gì sai, cũng không cho rằng mình làm gì đúng. Tôi chỉ muốn đối phó với kẻ địch đột nhiên tấn công để sống sót mà thôi. Anh không thấy khổ sở vì trận chém giết này, tôi cũng không."
Chóp mũi của hai người gần như chạm nhau.
"Loại cảm xúc này dễ mang đến uy hiếp cho người khác." Giọng nói của Nguyễn Nhàn cứng nhắc hẳn lên, "Không thể tạo ra các mối quan hệ tốt, còn về sinh tồn thì—"
"À, anh không khiến tôi cảm thấy bị uy hiếp. Còn về việc tạo ra các mối quan hệ tốt..."