Tận Thế Vui Vẻ

Chương 70: Rung động



Dư Nhạc chán đến chết nằm ở trong xe một mình.

Kế hoạch của ông ta không hề thành công, tuy đã đổi được lưới ẩn giấu, nhưng Quý Tiểu Mãn vẫn không nói với ông ta được bao nhiêu. Cô ta không hề có chút tinh thần phấn chấn nào mà người trẻ tuổi nên có, nhìn từ góc độ nào cũng giống như một cái máy bán hàng tự động, toàn bộ quá trình không nói được mười chữ. Mà người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia sau khi đi vào trong phòng liền không ra ngoài nữa.

Sau khi trùm lưới ẩn giấu và khóa lốp xe, chiếc xe đã dung nhập với đống phế liệu trong góc. Trừ khi dùng tay chạm vào, nếu không nhìn qua sẽ không hề có sơ hở. Dư Nhạc cứ nằm như vậy hai ba tiếng đồng hồ, miếng cá khô mặn chát trong miệng bắt đầu trở nên nhạt nhẽo.

Nhàm chán khiến đầu lưỡi ông ta tê mỏi.

Đột nhiên những tiếng va chạm chói tai và tiếng cọ sột soạt vang lên ở cửa xe. Dư Nhạc giật mình một cái, họng súng cô ta lên trước cả ánh mắt. Sau đó ông ta liền nhìn đến một cái bóng tròn vo đang cố sức nhảy đến vị trí cửa sổ xe, bốn cái chân nhỏ cố gắng muốn đập vỡ lớp kính, nhưng mà giây tiếp theo lại bất đắc dĩ chậm rãi trượt xuống đất cái rầm.

Tiếp theo là những tiếng cạc cạc tủi thân truyền đến từ ngoài xe.

Dư Nhạc hé cửa xe ra một chút để Châu Sắt đang nhảy tưng tưng chui vào. Ông ta im lặng đối diện với máy móc sinh mệnh kia vài giây, sau đó chậm rãi nằm xuống.

Giây tiếp theo Châu Sắt liền trực tiếp nhảy lên trên ngực Dư Nhạc, ông ta bị đập cho một cái, tức giận nhổm người lên. Máy móc sinh mệnh hình cầu kia xoay vòng tại chỗ, nỗ lực vặn vẹo thân hình tròn vo, để Dư Nhạc có thể nhìn thấy tờ giấy kẹt trong khe kim loại.

Thuyền trưởng thuyền Tẩu Thạch nhướng mày, moi tờ giấy ra: "Ồ, còn không trực tiếp thông báo, là đi đến chỗ nào không muốn người khác biết sao?"

Châu Sắt nghiêm túc két một tiếng.

"Để tao nhìn xem... 'Tôi và Nguyễn tiên sinh đêm nay tạm thời ở lại nhà thổ, sẽ về trước 10 giờ sáng mai, có việc gì liên lạc sau'". Ở cuối câu còn có icon mặt cười qua loa.

"...Cho nên hai tên nhóc này cùng nhau đi hưởng lạc, để lại một mình ông đây trông xe? Bọn họ nghĩ tao là gì, chó sao?" Dư Nhạc giận dữ vo viên tờ giấy.

Châu Sắt cắn góc áo Dư Nhạc, bắt đầu dùng sức lắc đầu.

"Tao biết hai người bọn họ đang điều tra, nhưng mùi trên giấy... Mẹ nó, tao cũng muốn điều tra như thế." Dư Nhạc ngửi ngửi tờ giấy có chút mùi ngọt nị, ném vào trong túi, "Đi thôi, đi dạo với chú Dư, mẹ nó chứ cấm đi lại ban đêm cái gì."

Châu Sắt lặng lẽ bò ra ghế sau, ngậm cái hộp lúc trước nó đã giấu đi ra bắt đầu thong thả gặm.

"Có đi không." Dư Nhạc nhe răng, "Được rồi, mày trông xe. Lát nữa tao sẽ..."

Cánh cửa quán nhỏ cách đó không xa chậm rãi mở ra, một bóng người mảnh khảnh thò ra khỏi khe cửa, cảnh giác nhìn trái nhìn phải. Dư Nhạc nuốt lời nửa đoạn sau vào, rất có hứng thú mà nhìn.

Hình như không phải chỉ có một mình ông ta có ý định làm lơ việc cấm đi lại ban đêm.

Quý Tiểu Mãn mặc một bộ đồ đen, trên lưng đeo công cụ kim loại lung tung rối loạn, ngay cả bên hông cũng treo đầy đồ. Mặc dù cô ta mang theo rất nhiều trang bị, nhưng lúc đi qua đám sương mù khí độc lại không phát ra bất kỳ âm thanh gì.



Trên mặt cô ta là mặt nạ phòng độc cồng kềnh, càng khiến cơ thể mảnh khảnh thêm gầy gò. Cộng thêm màu xám của hai tay và đùi phải giả, kính bảo vệ mắt đỏ như máu, trong giây phút đó nhìn qua cô ta không giống như con người.

Thấy mục tiêu quan sát tốt đẹp cứ tự đưa tới cửa như vậy, Dư Nhạc xoa xoa tay, đeo mặt nạ phòng độc rồi lén lút xuống xe.

Sau khi cấm đi lại ban đêm, trên đường còn có không ít người, nhưng đa số đều có vấn đề về thần kinh hoặc ý thức mơ hồ, nhìn qua liền biết tinh thần không được bình thường. Có người đang chém giết, hai tay dính đầy máu. Có người thì giao cấu ở chỗ âm u, hoàn toàn không quan tâm đến người dưới thân phát ra tiếng kêu thảm thiết. Nhìn từ mặt nào cũng thấy đây không phải là hoàn cảnh thích hợp để một cô gái trẻ tuổi ra ngoài một mình.

Quý Tiểu Mãn không lựa chọn đường lớn, cô ta nhảy lên mái nhà như mèo, mọi hành động đều vô cùng lặng lẽ. Dư Nhạc phải dùng hết nhãn lực của mười năm làm thuyền trưởng mới không để mất dấu cô ta trong đống khói độc dày đặc.

Hai người cứ vòng qua những con ngõ nhỏ như mạng nhện, đi về hướng khu vực thưa thớt ánh đèn. Lúc Dư Nhạc bắt đầu nghi ngờ Quý Tiểu Mãn chỉ đang đi dạo, cuối cùng cô ta đã nhảy xuống khỏi mái nhà, lao về phía bóng tối xa xa.

Cho dù cách một lớp mặt nạ phòng độc, Dư Nhạc cũng có thể ngửi được mùi kim loại gỉ sét trong không khí. Ông ta nấp sau một cái thùng đựng đầy máy móc, mở hình thức quét hồng ngoại trên kính mắt, tiếp tục an tĩnh quan sát.

Nơi này rất có thể là bãi rác xử lý kim loại mà Hà An đã nói, máy móc linh kiện hỏng xếp thành một đám bẫy tự nhiên. Cho dù không khí ở đây vẩn đục sền sệt, Dư Nhạc vẫn có thể nhìn ra khói độc bay trong bãi rác. Không ít máy móc sinh mệnh chân dài đang bám vào đống rác tìm đồ ăn, chúng nó cao hơn nửa người, tạo hình giống con rết bị cắt thành đoạn ngắn, phần đầu lập loè ánh đèn màu đỏ làm người ta không thoải mái.

Quý Tiểu Mãn giang rộng tay chân ra, phía cuối chi giả bắn ra que kim loại còn lớn hơn cánh tay, mà đế giày của cái chân hoàn hảo cũng đâm ra trang bị tương tự. Sau khi điều chỉnh một lát, cô ta dùng tứ chi chạm đất, bắt chước đám sinh mệnh máy móc đó nhanh chóng tiến lên trong phế tích. Động tác tuyệt đẹp mà đáng sợ, giống như người dị dạng trong phim kinh dị thời xưa.

Cô ta nằm phục người xuống, vọt vào trong đám máy móc sinh mệnh đang gặp hài cốt máy móc, sau đó nhảy lên như nhện. Những tiếng nổ vang lên trong bóng tối, máy móc sinh mệnh va chạm vào nhau, rất nhanh đã không còn nhúc nhích.

Quý Tiểu Mãn rút một con dao dài sắc bén từ sau lưng, bắt đầu thành thạo mổ những cái xác kim loại, lấy đống linh kiện nhỏ xíu bên trong ra. Cô ta đang vội vàng gỡ một con ốc nhỏ từ trong đống chất nhầy, một con Thập Hoang Mộc Ngẫu đang lục lọi trong đống rác cô ta thân mình lên, nhào về phía Quý Tiểu Mãn.

Dư Nhạc hít hà một hơi, con Thập Hoang Mộc Ngẫu kia phải to hơn ở Biển phế tích gấp mười lần. Quý Tiểu Mãn đứng bên cơ thể to lớn đó chênh lệch giống như ngón út so với đầu người vậy.

Cô ta như mọc mắt ở sau lưng, lưu loát nắm lấy linh kiện, lại kéo mấy thi thể kim loại, nhanh chóng nhảy ra khỏi phạm vi tấn công của Thập Hoang Mộc Ngẫu. Quái vật khổng lồ kia thấy tập kích không thành công, cũng không đuổi theo mà chỉ ẩn giấy thân mình vào trong đống phế liệu kim loại.

Sau đó nó ăn phải bom.

Lần này không phải nổ từ trong cơ thể, mà là một vụ nổ bình thường có uy lực cực lớn - ánh lửa chiếu sáng cả bãi rác, bởi vì các loại kim loại phế liệu mà ngọn lửa biến thành màu lục lam quỷ dị. Khói đen cuồn cuộn bay theo gió về phía Dư Nhạc.

Cô gái đeo mặt nạ phòng độc đứng sừng sững trong ánh lửa, tiếp tục tách rời thi thể máy móc sinh mệnh giống như tách hàu. Dư Nhạc thật sự không chịu được đống khói đen, đành phải xê dịch sang chỗ khác. Nào ngờ dưới chân liên tiếp phát ra những tiếng loảng xoảng như vỏ trứng bị dẫm vỡ, Quý Tiểu Mãn nhanh chóng xoay người, bày ra tư thế công kích.

"Ai?" Trong tiếng ngọn lửa thiêu đốt, giọng nói của cô ta vẫn không lớn lắm.

Cùng lúc đó, bên trong thành.

Căn phòng trước mặt sạch sẽ thoải mái, ánh mặt trời chiếu ra từ cửa sổ giả lập, tạo ra một quầng sáng vàng bên cạnh bồn tắm. Trên đầu giường lớn đặt một bình hoa mới mẻ, tỏa ra hương thơm ngát. Nguyễn Nhàn dùng tay khảy một chút, ngón tay trực tiếp xuyên qua cánh hoa còn đọng sương sớm - hình chiếu ảo giác.

Anh đảo mắt quanh căn phòng được trang trí như khách sạn 5 sao, cùng với khung cảnh thành phố trời xanh bên ngoài cửa sổ. Nơi này rất giống một căn phòng trên tầng cao của khách sạn xa hoa nào đó trước tận thế, Nguyễn Nhàn lại không nhịn được bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của nơi này sau khi tắt hình chiếu.

Champagne mà khổng tước hoa nhắc tới đang đặt nghiêng trong thùng đá bằng kim loại ở đầu giường, tản ra khí lạnh nhè nhẹ. Ông chủ trang điểm hoa hòe hoa sói đó không hề hợp với kiểu trang trí cao nhã này, mà dường như gã cũng hiểu được điều đó - sau khi đưa Nguyễn Nhàn và Đường Diệc Bộ đến phòng, gã đã nhanh chóng đóng cửa rời đi.

"Nhiệt độ không khí ở đây hơi cao." Đường Diệc Bộ ngồi xuống cái nệm mềm mại, dùng khẩu hình nói.

"Xem ra vị tiên sinh kia thật sự thực hy vọng chúng ta uống sạch chai champagne này." Nguyễn Nhàn tùy tay cầm một cục đá lên, không ngờ nó lại là thật, mà còn đang chậm rãi tan ra giữa ngón tay anh. Anh cũng dùng khẩu ngữ lặng lẽ trả lời.

Cô gái vừa rồi còn ở trong tủ kính đã thay một bộ đồ học sinh, kiểu tóc mới trông càng thêm nhỏ nhắn. Cô ta đang nấp dưới bàn, cả người run như cầy sấy. Mũi và mắt cô ta đỏ ửng, cánh tay trắng bệnh yếu ớt. Đường Diệc Bộ vừa dịch một bước về phía cô ta, cô ta đã phát ra tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn, ôm chặt lấy đầu.

"Tôi đi tắm rửa trước." Lần này Nguyễn Nhàn lên tiếng, trong giọng nói có vẻ tự tin và lười biếng của người bề trên: "Hoàn cảnh này... Xem ra chúng ta không thể chơi mấy trò dơ bẩn được."

"Tôi đi cùng anh." Đường Diệc Bộ hiểu ý lên tiếng, Nguyễn Nhàn trừng mắt nhìn hắn một cái.

Thấy hai người không có ý định chạm vào mình, cô gái mới ngừng la hét, lại dịch sâu vào trong bóng tối, đôi mắt u ám mà tuyệt vọng.

Giống như một vị khách đang rất nôn nóng, rất nhanh Nguyễn Nhàn đã rửa sạch vết bẩn trên người mình, nghiêm túc phủ quyết phương án "để đề cao hiệu suất thì tốt nhất là cùng nhau tắm" của Đường Diệc Bộ. Lúc robot hình người kia bắt đầu tắm rửa, Nguyễn Nhàn lau mái tóc nửa khô, nửa quỳ xuống cạnh bàn cô gái kia đang nấp. Cô gái tên là Điềm Điềm-Q2 tức khắc sợ tới mức nghẹn ngào một tiếng, từng chi tiết sắc mặt đều rất hoàn hảo, Nguyễn Nhàn nhất thời không phân biệt ra được cô ta là con người hay là robot.

Cô ta đang không ngừng phát ra sự sợ hãi và cự tuyệt, ánh mắt trừ bỏ tuyệt vọng thì còn có chút thù hận.

Nguyễn Nhàn đột nhiên hiểu ra những "mặt hàng" ở đây - những người đến đây không phải chỉ đơn thuần tính toán tiết dục, mọi người thích chi phối, phá hủy cái gì đó hơn. Có đôi khi khoái cảm lúc dẫm người khác xuống dưới chân không hề thua kém chuyện thân mật.

"Chờ người của tôi tắm xong, tôi hy vọng cô cũng đi tắm." Nguyễn Nhàn nói như ra lệnh, sau đó túm lấy cổ tay cô gái. Trong nháy mắt đó nhìn cô ta như muốn cắn anh. "Tắm sạch vào", anh bổ sung một câu.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, có người đang đi đi lại lại bên ngoài. Nguyễn Nhàn liếc về phía cửa, tăng thêm sức kéo cô gái ra khỏi gầm bàn. Đường Diệc Bộ vừa mới tắm rửa xong, khoác lên người cái áo choàng tắm lỏng lẻo, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

"Không!" Giọng nói của cô gái vô cùng sắc bén như sắp bị xé rách. Cô ta cào cấu loạn xạ về phía Nguyễn Nhàn, đá đổ cái ghế dựa bên cạnh. "Đừng chạm vào tôi, đồ khốn, biến thái!"

Bước chân ở cửa dừng lại.

Có người đang mở cửa, Nguyễn Nhàn đưa mắt ra hiệu với Đường Diệc Bộ, Đường Diệc Bộ hiểu ý tựa vào đầu giường, dùng dao chậm rãi gọt vỏ quả lê trong mâm trái cây.

"Anh không có việc gì chứ?" Khổng tước hoa gõ cửa cho có, "Có phải hiệu quả quá thật không? Anh không cần cố kỵ, trực tiếp dạy dỗ cô ta là được, chúng tôi sẽ bảo đảm chữa trị. Nhưng anh đừng để cô ta làm bị thương, không đáng giá."

"Một cô nhóc mà thôi." Nguyễn Nhàn lên tiếng, "Nghe lén là đặc sản của quý cửa hàng sao?"

"Ngại quá, ngại quá. Bởi vì thiết lập của Điềm Điềm-Q2 khá đặc biệt, trước kia đã từng xảy ra chuyện... Anh cứ tiếp tục hưởng thụ, tôi sẽ đi liền." Khổng tước hoa vội vàng thanh minh, nhưng lại không hề xê dịch bước chân.

Nguyễn Nhàn lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ giả lập, nâng tay lên cho cô gái một cái tát. Anh dùng sức không nhỏ, cô gái bị tát đến ngây ra, hai giây sau mới nhớ tới việc kêu khóc. Khóe miệng cô ta tràn ra tia máu, khuôn mặt xinh đẹp lập tức sưng lên.

Lúc này khổng tước hoa mới vừa lòng mà rời đi.

Nguyễn Nhàn buông tay, không để ý tới vẻ căm thù trong mắt cô gái. Anh lấy một chút băng vải hơi ố vàng trong túi ra, đứng lên rút con dao trong tay Đường Diệc Bộ.

Cô gái dùng hai tay hai chân bò về sau, hàm răng va vào nhau lập cập. Nguyễn Nhàn lắc đầu, trực tiếp rạch lòng bàn tay mình ra rồi nhỏ máu vào băng vải. Sau đó anh cầm lọ dầu bôi trơn màu vàng cam trên đầu giường, nhỏ một ít lên băng vải, lại quẹt một ít tro bụi ở góc tường làm nó trông có vẻ dơ bẩn mà cũ nát.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, anh mới cầm lấy cái áo khoác bẩn của mình: "Cởi váy ra."

"Không." Cô gái ôm lấy khuôn mặt sưng tấy, liều mạng nghẹn ngào. Mà Đường Diệc Bộ lại nhìn thẳng Nguyễn Nhàn, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm.

"Nếu không tự cô vào nhà vệ sinh làm bẩn nó, tốt nhất là làm nó cũ nát một chút." Nguyễn Nhàn hạ giọng, "Cô có muốn chạy trốn không?"

Cả người cô gái cứng đờ, cô ta không trả lời, chỉ là đôi môi vẫn không ngừng run rẩy.

"Bây giờ mặt cô đang sưng phù, không ai thấy rõ bộ dáng của cô. Chốc lát sau tôi sẽ lại bảo cô đi tắm rửa, tôi và người của tôi đi làm vài chuyện trước - sau đó, tôi đoán sẽ xảy ra chút hỗn loạn. Nhân lúc người nọ đưa chúng tôi đi, cô phá vỡ cửa kính chạy trốn."

Cô gái mặc đồng phục nằm liệt ngồi dưới đất, dáng vẻ mê man như chưa kịp lấy lại tinh thần.

"Ngoài cửa kính là ngõ nhỏ, không phải nhà cao tầng. Bây giờ là thời gian cấm đi lại ban đêm, còn lại cô tự lo."

"Tôi... đôi mắt của tôi..." Cô gái lẩm bẩm nói, nửa ngày mới tìm lại được giọng nói.

"Giả mù." Nguyễn Nhàn ném băng vải bẩn dính máu qua. "Quấn quanh mắt, sau đó mặc áo khoác của tôi lên. Một cô nhóc mặt sưng tấy, đôi mắt lại chảy máu, chắc hẳn sẽ không dễ bị theo dõi đâu. Mặt nạ phòng độc tôi đặt ở phòng tắm, tự cô làm nó cũ hơn."

"Anh...", cô gái vẫn chưa tìm lại được giọng nói của mình, nước mắt lại rơi xuống. "Anh hãy tin tôi, tôi thật sự..."

"Tôi không tin cô." Nguyễn Nhàn bình tĩnh trả lời.

Đường Diệc Bộ nhíu mày.

"Trong đầu cô chứa cái gì, nói thật tôi không quan tâm. Còn về việc sau khi cô chạy thoát có tự trở lại vì thiết lập hay không, đó cũng là chuyện của cô. Cô cũng có thể tố giác chúng tôi, dù sao chắc hẳn chúng tôi sẽ không thể rời khỏi chỗ này."

Nguyễn Nhàn vén mái tóc ướt đẫm của mình lên, để lộ ra một chút xương quai xanh. Anh tiếp tục cất cao giọng: "Bây giờ cô đi tắm, chúng tôi chơi một lát trước. Tắm rửa sạch sẽ vào, không nghe được chỉ thị không cho phép ra ngoài."

Cô gái nhìn anh một cái thật sâu, cầm băng vải và quần áo vọt vào phòng tắm, cũng nhanh chóng khóa cửa từ bên trong.

Nguyễn Nhàn khẽ cười một tiếng, xoay tròn dao gọt hoa quả sắc bén trong tay. Anh mở lòng bàn tay ra, miệng vết thương sâu hoắm đã khỏi hẳn. Anh nhìn chai champagne trên đầu giường một lát, nằm xuống bên cạnh Đường Diệc Bộ.

"Anh muốn cứu cô ta." Đường Diệc Bộ nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Tôi không cứu cô ta, xem như cho cô ta một cơ hội tự cứu, tôi chỉ không thích nhìn trẻ con bị bắt." Nguyễn Nhàn đưa lưng về phía hắn.

"Nhưng anh không biết cô ta có phải là con người hay không."

"Quan trọng sao?"

Đường Diệc Bộ không trả lời. Nguyễn Nhàn cảm giác như có một lực mạnh bùng nổ sau lưng anh, ngay sau đó, một đôi mắt vàng từ trên cao nhìn xuống, trong đó chứa đầy cảm xúc phức tạp.

"Tôi đã không thể phân tích được tình huống hiện tại." Đường Diệc Bộ không đầu không đuôi nói. "Hắn không giống chính mình, mà hắn lại chế tạo anh..."

Đường Diệc Bộ dừng lại, đè thấp thân mình xuống. Làn da trần trụi dán lên, một giọt nước ở ngọn tóc nhỏ vào cổ Nguyễn Nhàn. Nguyễn Nhàn nuốt nước miếng, siết chặt dao gọt hoa quả trong tay.

"...", Nguyễn Nhàn biết Đường Diệc Bộ đang chỉ ai, người chế tạo trên danh nghĩa của mình, một "Nguyễn Nhàn" khác.

Nhưng anh không thể hiểu được ý cụ thể của Đường Diệc Bộ. Đây là lần đầu tiên Đường Diệc Bộ lộ ra cảm xúc phức tạp như vậy, lại có vẻ như không biết cách xử lý nó như thế nào. Cho dù là biểu cảm hay là động tác đều mang theo vẻ cứng ngắc và khó chịu khiến người ta sởn tóc gáy.

"Rõ ràng anh có được số liệu nhân cách của con người." Đường Diệc Bộ vươn một bàn tay ra chậm rãi trượt xuống từ sườn mặt Nguyễn Nhàn, trong giọng nói lộ ra một chút kinh ngạc cảm thán. "Cũng không xem như loại hình cảm xúc mẫn cảm, nhưng lại sinh ra tình cảm cộng minh với một sinh vật có thể là robot."

"Cho dù cậu muốn viết thêm vào nhật ký quan sát tôi." Nguyễn Nhàn nghiến răng nghiến lợi, làn da và làn da cọ xát bắt đầu làm anh cảm thấy nôn nóng. Phản ứng không giống người của đối phương khiến sống lưng anh lạnh toát. "Tư thế này không cần thiết."

Nhưng trong khoảnh khắc sự sợ hãi hoàn toàn mới mẻ này đánh úp lại, một nhiệt độ khác cũng nhanh chóng bốc cháy lên theo nó. Khoái cảm kì dị khi tiếp xúc gần gũi với nguy hiểm làm hô hấp của anh trở nên dồn dập, giống như độc dược ăn mòn trái tim.

"Anh nói anh muốn "chơi trong chốc lát" với tôi, chắc chắn người vừa rồi đang nghe." Đường Diệc Bộ lặng lẽ mấp máy môi, bàn tay dừng lại trên cái cổ yếu ớt của Nguyễn Nhàn. "Dù sao chúng ta cũng phải tạo ra chút âm thanh... Cho dù nhìn vào mặt xử lý cảm xúc của anh, tôi không cho rằng anh có thể giả vờ như thật được. Tôi có thể giúp anh."

"Không cần." Nguyễn Nhàn dựng thẳng mũi dao lên, lưỡi dao sắc bén đâm thủng lồng ngực trần trụi của robot hình người kia. Áo tắm dài của Đường Diệc Bộ trượt xuống, trên cánh tay còn vết bỏng mới mẻ khiến người ta sợ hãi - chắc hẳn là có từ lúc đánh lén doanh trại đám cướp.

"Tôi nói lại lần nữa, không cần." Nguyễn Nhàn nói lại, cả người anh khẽ run lên vì cảm giác xa lạ, nhưng tay trái cầm dao lại rất ổn.

"Nhưng anh đang hưng phấn." Đôi mắt xinh đẹp kia chớp chớp, "Nguyễn tiên sinh. Nếu anh có thể nghe được giọng nói của cô ta, vậy có phải anh cũng có thể..."

Hắn cúi hẳn người xuống, bàn tay luồn vào trong áo choàng tắm của Nguyễn Nhàn, rất có kỹ năng mà lướt qua sau lưng anh. Người sau phát ra một tiếng thở dài khàn khàn, tiếp theo kiên định thọc dao nhỏ ra.

Đường Diệc Bộ không để ý đến lưỡi dao đâm vào cơ thể, hắn kiên định ôm chặt lấy đối phương, chóp mũi cọ xát thái dương của Nguyễn Nhàn giống như đã mất đi cảm giác đau. Máu tươi trào ra từ chỗ ngực hai người dán nhau, nhuộm khăn trải giường nhạt màu đến đỏ thẫm.

"...Có phải anh cũng có thể nghe được tôi hay không?" Hắn thì thầm hỏi.