Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ

Chương 33





Nhuế Như Thị quay lại như một cơn gió, vốn dĩ Tô An cho rằng cô sẽ bị Nhuế Như Thị sắp xếp từ ngoài vào trong rõ ràng, kết quả không đến mấy ngày, Nhuế Như Thị dưới sự an bài của ba ruột Tô Diễn bị đưa trở lại máy bay.Trước khi đi, Nhuế Như Thị ôm Tô An “khóc” một trận, luôn nhấn mạnh năm nay nhất định phải trở về, nếu không Tô Diễn có thể sẽ bị ông cụ dạy dỗ một trận.Sau khi tiễn Nhuế Như Thị đi, Tô An đột nhiên rảnh rỗi hẳn, danh sách đơn cũ đã xong hết rồi, cô cũng không có ý định nhận thêm đơn mới.

So với sự nhàn hạ của cô, những người khác trong Thượng Phẩm bận rộn đến mức họ gửi rất nhiều tin nhắn trong nhóm, liên quan đến Cố Thừa Càn đều dừng lại, mở cuộc họp cũng không hề tùy tiện phun người.Tô Diễn làm việc trên lầu, Tô An thu dọn xong đồ đạc, đem Tô Bảo cùng tùy tùng nhỏ Cư Cư của cậu ra ngoài đi dạo một lúc.Chưa tới chạng vạng, trong tiểu khu yên tĩnh, không một bóng người.Mỗi tay Tô An dắt một bé, tay trái Cư Cư, tay phải Tô Cư Cư.


Tần suất bước chân của hai Cư Cư không khác biệt lắm.

Sau khi đi dạo quanh vườn hoa nhỏ được hai vòng rưỡi, còn chưa tới vòng thứ ba, tùy tùng nhỏ Cư Cư của Tô Bảo bỏ cuộc trước, trực tiếp ngồi xuống mặt đất, đôi mắt to tròn nhìn Tô An và Tô Bảo.Tô An: “…”Đây là chuẩn bị không di chuyển nữa?Tô An ngồi xổm xuống, dây kéo dính trên mặt đất, thử thăm dò kêu một tiếng: “Cư Cư, mau tới đây, còn nửa vòng cuối nữa thôi, mau tới.”Corgi Cư Cư lè lưỡi, ngáp một cái, cái đầu nhỏ quơ trái quơ phải, lắc lắc đôi tai bự của mình, nhìn Tô An vẫn không nhúc nhích.Tô Bảo được Tô An ôm vào lòng, nhìn tùy tùng nhỏ của mình.Lại giằng co một hồi, dù Tô An dỗ dành thế nào thì Cư Cư vẫn không chịu đi bước nào nữa.“Được rồi.” Tô An đứng dậy nói với Tô Bảo: “Tùy tùng nhỏ của con không chịu đi, Tô Tiểu Bảo, con thì sao?”Tô Bảo nhìn Tô An, lại nhìn Cư Cư đang nằm bò chờ Tô An đến bế, cuối cùng đôi chân nhỏ bé cũng bước lên.Tô An thở phào nhẹ nhõm, thở dài một cái bế tắc.Tô Bảo thu lại đôi chân nhỏ nhắn vừa bước ra, lắc lắc đầu, ôm chặt đùi Tô An, vùi đầu xuống, bi bô nói: “Con không muốn đi, An An.”“Con muốn được bế.”Tô An: “…”Một trận gió lạnh thổi qua, Corgi Cư Cư sủa một tiếng, những chiếc lá khô xào xạc rơi xuống.Tô An mới vừa cúi đầu xuống chuẩn bị bế Tô Bảo thì nhìn thấy Tô Diễn cách đó không xa.Tô Diễn đang gọi điện thoại, khi đến trước mặt Tô An thì vừa lúc nói chuyện điện thoại xong.


Cất điện thoại đi, Tô Diễn nhìn hai bé con, một đứa đang vùi đầu vào bắp đùi Tô An, một đứa khác nằm ở cách đó không xa đang thè lưỡi thổi gió.“Làm sao vậy?” Tô Diễn hỏi.“Cả hai Cư Cư, đứa nào cũng không muốn đi rồi.”“Con không phải Cư Cư.” Tô Bảo càng ôm đùi Tô An chặt hơn, gương mặt cọ cọ vào quần Tô An, quay mặt sang một bên.Tô Diễn đi đến ngồi xổm xuống hỏi: “Vậy là con muốn An An bế sao?”Tô Bảo gật đầu một cái.“An An bế con, vậy tùy tùng nhỏ của con thì sao?”“Diễn Diễn bế.”“Ba chỉ ôm An An.”Tô An: “…”Tô Bảo một mực ôm bắp đùi Tô An buông lỏng tay, run lẩy bẩy xoay người nhìn Tô Diễn, đi lên mấy bước, hai tay vòng qua cổ Tô Diễn, hỏi: “Tại sao Diễn Diễn chỉ bế An An?”“Bởi vì An An là mẹ của Tô Bảo, là bà xã của Diễn Diễn, Tô Bảo mệt thì có thể tìm An An bế, An An mệt thì phải làm sao?”“An An mệt sao?” Tô Bảo ôm cổ Tô Diễn, nghiêng đầu nhìn về phía Tô An, đôi mắt có chút ẩm ướt.Dưới ánh mắt của Tô Diễn, Tô An làm trái với lương tâm gật đầu nói: “Mệt lắm.”“Còn mấy vòng nữa?”“Còn nửa vòng nữa thôi.”Tô Diễn gật đầu một cái, mặt không đổi sắc bắt đầu “lừa gạt” Tô Bảo: “Còn có nửa vòng cuối thôi, chờ Tô Bảo đi hết nửa vòng cuối, An An liền được nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong thì có thể bế Tô Bảo rồi.”Tô Bảo chớp mắt, nhìn Tô Diễn, khuôn mặt mềm mại dán sát vào mặt Tô Diễn hỏi: “Thật sao?”“Thật.”Tô An nhìn không nổi, không quay đầu lại, Tô Diễn còn có thể lừa chính con của mình, nhìn cặp mắt Tô Bảo thế kia mà còn có thể mặt không đổi sắc nói hươu nói vượn.“Vâng.”Tô Diễn nắm tay Tô Bảo đi nửa vòng cuối cùng, Tô An bị bắt ở lại tại chỗ để giúp tùy tùng nhỏ Cư Cư của Tô Bảo “nghỉ ngơi.”Ánh sáng mùa thu ấm áp lọt qua khe hở giữa những cành cây khô héo, tạo ra một tầng ánh sáng mờ ảo.Tô Diễn dắt Tô Bảo đi nửa vòng lớn bên ngoài, Tô An ngồi yên trên ghế công cộng trong tiểu khu, hai tay chống lên chân, nhìn Tô Diễn và Tô Bảo cách đó không xa, cắn môi dưới.Nhà tư bản nào đó đào hố cho người khác không chút nương tay, kể cả là con ruột.Hơn nửa vòng ngoài vườn hoa lớn tương đương vòng nhỏ bên trong, Tô Diễn cứ như vậy lừa con ruột mình sao?Tô Bảo run rẩy bị Tô Diễn dắt đi, đi được nửa đường liền nhìn Tô Diễn một chút, lại nhìn trước mặt một chút, quả thực không hiểu sao vẫn chưa đi xong.Xoa xoa da thịt trên mặt, Tô Bảo há miệng một cái muốn gọi An An, nhưng vừa nghĩ tới mẹ xinh đẹp mệt mỏi, lại ngậm miệng lại, ngoan ngoãn mặc cho Tô Diễn dắt đi nửa vòng còn lại.Đi xong nửa vòng, Tô Bảo giống như quả bóng vậy, trực tiếp lăn vào ngực Tô An, khuôn mặt trắng nõn mềm mại dụi vào cổ Tô An, vùi đầu vào cổ Tô An.“Đi thôi, về nhà thôi, hai bé Cư Cư.”Corgi Cư Cư bị Tô Diễn liếc một cái, lập tức lăn một vòng trên đất, ngoan ngoãn bò dậy, đi theo sau Tô An.Buổi tối, Tô Diễn tắm xong cho Tô Bảo liền bế cậu lên giường, Tô Bảo lập tức lấy quyển truyện tranh có bính âm từ dưới gối ra, nhét vào tay Tô Diễn.Tô Diễn tùy ý lật vài trang rồi vứt sang một bên, nói: “An An kể cho con nhiều chuyện như vậy, An An cũng muốn nghe, Tô Bảo kể chuyện cho mẹ nghe đi.”Tô An: “…”Cô không muốn nghe kể chuyện, cô luôn cảm thấy hôm nay Tô Diễn không có kiên nhẫn đọc bính âm kể chuyện.“Nói xem hôm nay Tô Bảo chơi gì, ăn gì đi.” Giọng nói Tô Diễn lành lạnh, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta an tâm, mang theo ý dẫn dắt.Tô Bảo dẫm lên đùi Tô Diễn, ngón tay mập mạp đặt trên bả vai Tô Diễn, miệng mở ra rồi lại đóng lại, hiển nhiên là không biết nói gì.“Buổi sáng Tô Cư Cư thức dậy lúc mấy giờ? Diễn Diễn đút cho con ăn cái gì?” Tô An nhẹ nhàng lên tiếng.“Buổi sáng, Tô Bảo dậy được ba đút cơm.” Vì câu dài nên Tô Bảo nói có chút chậm: “Cư Cư cũng ăn cơm, con chơi ô tô đồ chơi với nó, ô tô đồ chơi rất lớn, Cư Cư có thể ngồi vào trong.”“Được ăn bánh quy nhỏ! Buổi tối, An An ôm con, bởi vì con đã đi xong nửa vòng.” Tô Bảo lắc lư trên đùi Tô Diễn nhưng đã được Tô Diễn ôm chắc.“Nửa vòng rất dài, con đi không nổi, muốn An An bế…”Tô An không nhịn được bật cười.Tô Diễn nghe xong hỏi: “Nói xong rồi?”“Dạ dạ.” Tô Bảo liều mạng gật đầu.“Con có thể ngủ rồi.”Tô Bảo bị Tô Diễn dỗ dành đắp chăn nhỏ cho chính mình.Tô Diễn cất sách của Tô Bảo đi, trước mặt Tô Bảo trực tiếp bế ngang Tô An lên.“Hử?” Tô Bảo túm chăn nhỏ, ngửa đầu nhìn.“Ngủ ngon.”Tô Diễn bế Tô An đi đến cửa phòng ngủ, nhìn Tô An trong lồng ngực, cong khóe miệng nói: “Tắt đèn.”Tô An giơ tay, đầu ngón tay vừa mới chạm đến khu cảm ứng, đèn “Cạch” một tiếng tắt đi.

Phòng ngủ Tô Bảo nháy mắt tối sầm lại, rất nhanh ánh trăng xanh trên giấy dán tường lập tức sáng lên.Trở lại phòng ngủ, lưng Tô An vừa mới chạm vào mặt giường, Tô Diễn lập tức đè lên.Tô An nuốt nước bọt, nhìn Tô Diễn đang nằm trên người mình, nhẹ giọng mở miệng: “Cái đó, còn chưa hết ấy.”Tô Diễn: “…”Điện thoại trên đầu giường vang lên, Tô An ngồi dậy, trượt lên trên một chút chạm tới điện thoại di động, nhận cuộc gọi video của Nhuế Như Thị.“Bảo bối, nhớ mẹ không?” Nhuế Như Thị được đích thân con trai mình đưa đến bữa tiệc giao lưu.Tô Diễn vừa nghe thấy giọng nói Nhuế Như Thị, ngả sang một bên, mẹ anh thi thoảng thật biết chọn thời gian, mười lần thì tám chín lần gọi vào lúc này…Nhuế Như Thị trò chuyện với Tô An, vừa nói vừa quan sát khung cảnh xung quanh Tô An, nhìn một lúc không thấy Tô Diễn, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của Tô Diễn cả.Nhuế Như Thị nhấp một ngụm trà đỏ, nhíu mày, không lẽ sau khi bà đi vợ chồng son này lại chia phòng ngủ sao?Chén sứ Thanh Hoa chạm vào đĩa trà, phát ra âm thanh thanh thúy.Nhuế Như Thị cúi người buông chén trà xuống, môi hơi mím lại, lông mày hơi nhíu lại, chuyển đề tài hỏi: “Tô Diễn đâu?”Tô An: “…”Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Nhuế Như Thị vừa rồi lúc nói chuyện với cô như đang tìm cái gì.“Ở bên cạnh ạ.” Tô An cầm di động, thay đổi phương hướng, màn hình vừa vặn quét đến Tô Diễn.Tô Diễn nửa dựa vào đầu giường, tiện tay lật tệp kế hoạch dày cộp, đôi chân dài tùy ý gập lại, trên mặt không chút biểu cảm nào.Nhuế Như Thị hài lòng nói: “Được rồi, con trai của mẹ không vui, không quấy rầy hai đứa nữa.”Vừa dứt lời, cuộc gọi video liền kết thúc.Tô An đặt điện thoại xuống, ngồi xổm trên giường, cọ vào người Tô Diễn bên kia, ngón trỏ nâng cằm Tô Diễn lên, cười một tiếng, nói: “Anh không vui?”Tệp kế hoạch dày cộp đặt trên đùi Tô Diễn, ngón tay thon dài của Tô Diễn đặt ở một góc trên tệp tài liệu, gõ gõ.Tô An khoanh chân ngồi cạnh Tô Diễn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Gần đây em không nhận thêm đơn nào, mà danh sách đơn hàng cũ em đã hoàn thành rồi, gần như đã xong việc rồi.”“Ừ.”Tô Diễn biết gần đây có không ít người cầu xin Tô An nhận đơn, đơn Hạc Viên kia, cô không nhận.“Gần đây anh có thời gian không?”“Làm gì?” Tô Diễn hỏi.Hai tay Tô An vòng qua cổ Tô Diễn, nhìn vào mắt anh nói: “Đưa anh đến một chỗ.”“Được.” Tô Diễn không nghĩ nhiều lập tức đồng ý.Cánh tay Tô An còn chưa kịp thu lại đã bị Tô Diễn nhéo cằm, ôm eo kéo lại, sau đó đôi môi cô liền bị phong ấn.


Tô Diễn cắn cánh môi cô, bàn tay thuận thế vén vạt áo Tô An, du ngạo nơi vòng eo cô.“Tô Diễn, anh muốn vọng mai chỉ khát (*), bánh vẽ lót dạ sao?” Tô An ngẩng cổ, quỳ gối trên đùi Tô Diễn.Tô Diễn siết chặt vòng tay, nói: “Vọng mai chỉ khát có thể khích lệ tinh thần, bánh vẽ cũng có thể lót dạ.”“Huống chi,” Tô Diễn dừng lại, đuôi mắt quét qua Tô An, nói: “Trừ một bước cuối cùng, dường như anh cũng không bị thiệt.”(*) Vọng mai chỉ khát: Trong tiểu thuyết cổ điển "Tam quốc diễn nghĩa" của Trung Quốc có một đoạn kể về chuyện Tào Tháo dẫn đại quân hành quân đường xa.

Dọc đường, trời nóng nực, xung quanh không có nước, tướng sĩ ai cũng khát khô họng.

Tào Tháo bèn nghĩ ra một cách, bảo rằng: “Phía trước không xa có rừng mơ”.


Mọi người nghe nói, chợt nghĩ đến vị chua của mơ, ai cũng đều ứa bọt, thấy đỡ khát.

Đó chính là điển tích “vọng mai chỉ khát” được nhiều người biết tới..