Tảng Băng Bắc Cực À!!! Em Là Của Tôi!!!

Chương 61





Mình sẽ để tên thật của các nhân vật cho dễ nha mọi người...



Băng Băng ( Emi )



Bảo Kiệt ( Shin )



Lục Bảo (Max)



Minh Thư (Ris)




Chí Vĩnh (Ken)



Minh Kiều (Zee)



Mỹ Mỹ (Lyn)



Lâm Anh (Byn)



Ngọc My ( Suz )



Bảo Trinh (Ely)



Anh Tuấn (Zen) ( ở trang 5 mình viết nhầm tên của Ken thành tên của Zen... Thật lòng xin lỗi mọi người :--------------------Sáng ở trường G.S---------------------



-Mọi người nhìn kìa... Bảo Kiệt chở Băng Băng đến trường đó.. Thường ngày 2 người đi xe riêng mà phải không??? - mọi người xì xào bàn tán khi thấy cảnh này...



-À ha....Dạo này nổi tiếng quá trời rồi ha - Anh Tuấn và Bảo Trinh châm chọc, Băng Băng đi xuống rồi giật lấy cây kẹo của Bảo Trinh...




-Ngon nhỉ, hương dâu đấy.......



-Ấy... trả lại cho tao, kẹo là sinh mạng của tao đó...



-Đây... Tao lỡ mút nó rồi nhưng vẫn còn ngon.. Ăn đi - Băng Băng đưa cây kẹo trước mặt Bảo Trinh nhưng cô không dám lấy vì Băng Băng lỡ ăn nó rồi, ăn dô không khác gì hôn gián tiếp đâu chớ, mặt cô xụ xuống, thế là hôm nay không được ăn kẹo vì Anh Tuấn chỉ cho Bảo Trinh ăn 1 ngày 1 cây thôi.. ( súng răng nè :)))) )



-Mày mà chọc nữa, tối tao qua nhà mày tao lấy nguyên bọc kẹo của mày đó... - Lúc đó Lục Bảo và Chí Vĩnh chạy vào, tâm trạng của Chí Vĩnh không tốt gì mấy vì Minh Thư vẫn còn nằm viện hôn mê chưa tỉnh..



-Chào buổi sáng 2 người, tươi tỉnh lên đi chứ - Bảo Kiệt đi đến vỗ vai 2 thằng



-Tao buồn ngủ muốn chết mà thằng Vĩnh kéo tao dậy, tao chưa tính sổ với mày đó Vĩnh... - Lục Bảo nhăn nhó



-Ừ... Sao cũng được.. Minh Thư không đi học tao không có miếng sức sống.. - mặt Vĩnh nhìn như bánh bao chiều.. nhìn là hết sức sống



-Thôi tôi đi vào đây.. Anh ở đó với 2 người đó đi.. tôi vào trước - Băng Băng vừa quay qua thì thấy Ngọc My đứng trước mặt, nó khá là bất ngờ....



-Tránh ra đàn chị...




-Chị...chị...có điều muốn nói - Ngọc My lúng túng.. nó đã biết tỏng khuôn mặt thật của cô nên nó cũng không có tí phản ứng gì



-Nói...



-Chị...chị.. xin lỗi vì đã...đã đánh em hôm cắm trại.. chị vì hận thù mà đã đi quá đà.. bây giờ chị đã nhận ra và cũng rất hối hận.. Em...em có thể tha thứ cho chị được chứ???



Nó nhìn cô 1 cách khinh thường, cô cố gắng rưng rưng nhìn qua Bảo Kiệt đang nhìn cô bằng khuôn mặt rất khó tả, mọi người đều trố mắt trước màn kịch của cô ta vì ai cũng biết là chính cô ta đã đánh Minh Kiều, Mỹ Mỹ và Lâm Anh rất tàn nhẫn, còn cho người ám sát Băng Băng nữa.. nên họ càng thấy kinh tởm cô ta hơn.. Nhưng tiếc là người quan trọng cần biết lại không biết chuyện này là Bảo Kiệt.. Anh cứ tưởng cô ta đã hối hận và đang cố gắng sửa chữa nhưng thật ra thì cô ta đang diễn và cô ta diễn quá hoàn hảo để cho anh nhận ra cô ta không giống như anh đã nghĩ..



-Tại sao tôi phải tha thứ cho cô chứ??? - nó cười khinh rồi đi ngang nhưng vẫn không cảnh báo cho cô ta Cô diễn tốt lắm cứ phát huy, nhưng đừng có quá tự tin... Đừng để tôi lột cái mặt nạ của cô trước mặt mọi người... nó hiên ngang bước vào trong khi cô ta đang đứng khóc nức nở... Bảo Kiệt thấy vậy nên đi đến chỗ của cô ta



-Băng Băng là vậy đó... Từ từ cô ấy sẽ tha thứ cho cô... - anh vỗ vai cô ta... Ai cũng sững sờ trước hành động đó.. Lục Bảo cảm thấy không hài lòng cho lắm



-Thằng này bị dính bẫy rồi...