Tặng Cậu Ngàn Đoá Hướng Dương

Chương 3: Thủ khoa học viện Tin học



" Hai cậu đang nói chuyện gì đấy? Cho cậu nè, San San " Hải Đăng vừa đi lấy chanh, quay về còn gọi thêm 2 bát trứng trần.

" Không có gì đâu " Trung Nguyên vừa nói, tay kia thản nhiên cầm bát trứng trần đưa San San.

Sau đó...không có sau đó nữa, bữa ăn kết thúc khi cả bọn đứng dậy về nhà. Lúc ấy là 1h chiều, San San định ghé cửa hàng tiện lợi mua đồ, sẵn tiện mua cho bà Mỹ Hoa một cốc trà đào cam sả. Hi vọng những miệng đào ngọt ngào sẽ giảm bớt đi sự nóng tánh đang gia tăng của mẹ vào những hôm nắng gắt, đặc biệt là lần này đã lâu rồi không về nhà, mẹ sẽ phát hỏa mất.

Leng keng...

Lúc San San thanh toán xong, cô thấy Trung Nguyên bước vào tiệm. Hình như cậu ấy không để ý đến bên này nên San San dự định chuồn lẹ trong êm đẹp. Nghĩ là làm, cô cầm túi đồ, đi nhanh như một cơn gió ra khỏi cửa tiệm. Vì nắng gắt quá nên cô lấy túi đồ che lên đầu rồi chạy về nhà. Một mặt này đã bị Trung Nguyên trong cửa tiệm để ý. Không phải là cậu vào mà không thấy cô, mà từ đầu đã thấy cô trong này nên mới vào. Định chọn đồ nhanh để ra nói chuyện một chút nhưng cô bạn này không biết vì cớ gì trốn lẹ hơn cậu tưởng.

Và vũ trụ dường như nghe thấy tiếng lòng của cậu. San San quên cầm cốc trà đào cam sả rồi.

*

" Bố, mẹ con về rồi ạ "

San San đẩy cửa vào, thấy bà Mỹ Hoa đang uống trà rất thư thái. Cô thở phào nhẹ nhõm.

" Về rồi đó à, bố mới làm bánh mousse việt quất, vào đây ăn thử đi nào. "

Bố Trương nghe thấy tiếng con gái mừng rỡ chạy từ trong bếp ra, trên người vẫn đang mặc chiếc tạp dề bò sữa San San mua tặng đầu năm. Thế là hai bố con dắt tay nhau vào trong bếp thử bánh. Bố San San là một nhà giáo, sở trường là nấu ăn. Giờ đã nghỉ hưu nên ông có nhiều thời gian để làm bánh ngọt hơn.

" Chào cô ạ " Trung Nguyên hai tay đều xách đồ nên mở cửa hơi khó.

" A, Nguyên đấy à! Con về lúc nào đấy? Lại đây cô xem có gầy đi không nào? " Bà Mỹ Hoa hoan hỉ chào đón cậu chàng. San San không có gì ngạc nhiên với điều này nữa vì mẹ cô luôn đặc biệt niềm nở với Trung Nguyên như vậy, bà rất quý cậu ấy.

" Con mới về lúc sáng, bận bên quán của nội quá nên chưa kịp sang chào hỏi cô chú ạ "

" Không sao, không sao. Vào nhà đi con, thử bánh với con bé San nhà cô luôn. "

" Dạ "

Bà Mỹ Hoa vẫn luôn cảm thấy cậu bé này đặc biệt hiểu chuyện, rất ngoan. Từ lúc mới về ngõ Mặt Trời, bà để ý cậu bé này có đôi mắt buồn, cũng ít nói chuyện. Chiều chiều lại mang chiếc ghế con ra cửa ngồi mong ngóng ai đó. Bà có nghe bà nội Dương tâm sự rằng thằng bé vẫn luôn chờ bố mẹ đến đón về, nhưng bố nó mang đến là nhờ bà chăm sóc tạm một thời gian. Thế mà cũng đã 8 năm từ thời điểm đó vẫn chưa thấy quay lại, mãi đến năm trước, bố cậu bị bệnh nên người nhà bên đó mới điện thoại báo cho bà.

" Con vào bếp thử bánh với San San đi nhé, cô với chú ra siêu thị mua chút đồ. Chiều nay, cô sẽ làm món bò kho hai đứa thích "

Nói xong, hai người đi luôn. Trung Nguyên để ý thấy bố Trương cẩn thận cài quay mũ bảo hiểm cho mẹ Trương. Hai người vẫn luôn yêu thương nhau như vậy. Ngôi nhà này, ngõ Mặt Trời mới thực sự là nơi ấm áp, yên bình nhất đối với cậu.

San San từ bếp đi ra, thấy Trung Nguyên đứng đó, cô lại định quay gót lên lầu luôn. Nghe được tiếng bước chân, cậu quay lại và lại bắt gặp cái quay lưng của cô bạn, trong lòng có chút mất mát.

" Cậu bỏ quên trà đào này "

San San dừng bước, thầm mắng cái tật hay quên của cô.

" Cảm ơn cậu đã cầm về đây, cậu để trên bàn là được. Tớ... hơi say nắng, lên lầu nghỉ chút đây " Cô quay đầu bước lên lầu.

Từ sáng tới giờ, chưa lần nào cô chịu đứng nói chuyện bình thường với cậu, Trung Nguyên giơ tay giữ áo Tường San lại. Lực nắm hơi mạnh nên người đang chuẩn bị bước đi kia ngay lập tức bị kéo lùi lại vừa vặn nằm trong lòng cậu.

" Sao cậu cứ thấy tớ là chạy mất? Tớ quay về làm cậu thấy không thích? "

San San lúc này chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nghe thấy câu nói đó lại lập tức cách xa một bước.

Trung Nguyên mong chờ cô nói gì đó, nhưng chỉ nhận được hai chữ không thích. Lúc này, cậu nhận ra lần này cô thật sự giận rồi.

*

Hai tuần sau đó, kỳ thi cuối năm ở đại học A cũng kết thúc. Sân trường cũng bớt đông đúc hơn hẳn, sinh viên tập trung chủ yếu vào hoạt động hè của câu lạc bộ. Hội bạn phòng 303 ký túc nhà B cũng đang rục rịch lên kế hoạch đi biển, rồi tổ chức nướng thịt ngoài trời tiện thể chúc mừng chị cả của phòng đạt học bổng kì này.

" Bên học viện Tin học thi sớm hơn chúng ta 2 tuần, chắc cũng sắp có thống kê điểm rồi nhỉ? " Hân Hân có vẻ rất háo hức vì chuyến đi biển lần này.

" Sắp có rồi, 8h tối nay "

" Cũng gần 8h rồi đó, sao chưa thấy hội trưởng về nhỉ? "

Minh Nguyệt vừa dứt lời, Ngọc Hà đã quay về nhưng trông cô nàng có vẻ buồn bực.

" Sao đấy Hà yêu? "

" Cậu mở hộ tớ cái sheets vừa gửi vào nhóm, tớ sợ xem bằng điện thoại nó bị nhảy hàng. "

Minh Nguyệt nhanh tay click vào file excel vừa được gửi 1 phút trước.

" Này tớ nói có sai đâu, tên cậu ngay đầu luôn nè " File vừa được mở, Minh Nguyệt đã thấy ngay tên Nguyễn Ngọc Hà ở đầu. Nhưng chưa kịp ăn mừng, link sheets thông báo đã có thay đổi từ chủ sở hữu văn phòng khảo thí. Chờ loading lại thì cái tên chễm trệ đứng số 1 không còn là Nguyễn Ngọc Hà nữa.

Ting Ting...Văn phòng khảo thí có chút sai sót trong nhập điểm vào hệ thống. Lỗi đã được khắc phục, mời thí sinh xem lại. Trân trọng.

" Trần Trung Nguyên? Ai vậy? Sao tớ chưa nghe tên cậu ta nhỉ? "

" 10/10 có phải hơi quá không? Học viện tin học toàn quái vật nghìn máu, tớ cứ nghĩ hội trưởng của chúng ta là trâu bò nhất rồi chứ " Để tránh làm Ngọc Hà buồn, Hân Hân nói nhỏ với San San. Nhưng lúc này cả hai cô nàng không còn nghe lọt câu nào.

" Cậu ấy có nhắc về báo danh là ở đại học A? Trung Nguyên học cùng trường với mình ư " San San nghĩ bụng, kì này không biết phải đối mặt như thế nào với cậu. Khó xử quá, chẳng biết làm sao đây. San San vùi mặt vào gối, lựa chọn đi ngủ để dập tắt sự buồn bực trong lòng.

Phía Ngọc Hà vẫn im lặng chưa lên tiếng, nhưng đâu ai biết cô nàng đang lên kế hoạch quyết tâm đánh bại cậu bạn này trong học kì tới.

Còn 2 người trong phòng vẫn chưa biết câu chuyện đang đi theo chiều hướng nào. Chỉ thấy vừa về xem điểm xong, hội trưởng lại lấy máy tính ra luyện đề tiếp.

Ôi trời, không hổ là hội trưởng của chúng ta. Quyết tâm của hội trưởng dường như có hiệu ứng lây truyền, hai cô bạn cũng bắt đầu ngồi vào bàn học từ vựng chuyên ngành vào kì sau. Ai ai cũng hừng hực quyết tâm, riêng San San nãy giờ vẫn chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn kia, chưa thể thoát ra được.