Edited by Bà Còm in Wattpad
Bởi vì Thiên Hòa Đế kiên trì, những chuyện kế tiếp cũng liền trở nên thuận lý thành chương, Tư Lễ Giám phát ra ý chỉ, đầu tiên là sóng gió lớn nổi lên ở hậu cung.
Hoàng Hậu Phùng thị đang uống thuốc, Tưởng ma ma hầu hạ bên cạnh. Sau khi Tư Lễ Giám truyền xuống ý chỉ thì Hoàng Hậu thật ra không xuất hiện biểu tình kinh ngạc gì. Dục Quý Phi ngồi ghế đầu tiên dưới ngai Hoàng Hậu đang uống trà với Thục phi. Thục phi nhất thời không nhịn nổi lên tiếng: “Hoàng Thượng thật là hồ đồ, không thể hiểu được vì sao lại nhận một nhi tử từ ngoài cung trở về, còn muốn phong thành Đại Hoàng tử, có từng để tỷ tỷ và Túc Vương điện hạ ở trong lòng hay không? Có từng nghĩ tới cảm thụ của hai vị?”
Từ sau khi Thánh chỉ kia ban xuống, Phong Du liền không còn là Đại Hoàng tử, cho nên Thục phi đành phải dùng Túc Vương điện hạ để xưng hô. Dục Quý Phi ngồi bên cạnh ngược lại khá bình tĩnh, uống ngụm trà rồi nói: “Cũng không đơn thuần chỉ có cảm thụ của ta, Phục Vương điện hạ không phải cũng bị biến thành Tam Hoàng tử sao?”
Thục phi cong môi cười một cách diễm lệ, thản nhiên nói: “Nếu so với việc từ vị trí đầu tiên chuyển thành vị trí thứ hai, thứ tự của Phục Vương điện hạ đâu có gì khác biệt. Tỷ tỷ cũng không cần cố chống, có gì ủy khuất thì cứ nói ra cho Hoàng Hậu nương nương cùng chúng tỷ muội nghe một chút, còn tốt hơn một mình nghẹn đến phát bệnh.”
Dục Quý Phi sắc mặt biến đổi, các phi tần khác trong điện đang theo dõi cuộc đối thoại đưa mắt nhìn thoáng qua hai người. Câu nói của Thục phi cũng coi như minh xác, Phục Vương điện hạ chẳng qua là từ Nhị Hoàng tử biến thành Tam Hoàng tử, nhưng Túc Vương điện hạ lại là từ Đại Hoàng tử biến thành Nhị Hoàng tử, chờ đến khi Hoàng Thượng trăm năm thì khả năng đăng cơ của Đại Hoàng tử coi như lớn hơn một chút, vì thế, Túc Vương điện hạ hiển nhiên mới là người sốt ruột nhất. Vốn dĩ hắn đang đứng đầu danh sách của người thừa kế, nhưng đột nhiên không thể hiểu được bị người ta đá xuống biến thành đệ nhị, hơn nữa người này thực rõ ràng đã trở thành bảo bối trong lòng Hoàng Thượng, hiện giờ 'gạo đã thành cơm', muốn diệt trừ sợ cũng không dễ dàng như vậy. Vấn đề này giống như một người đói bụng đã lâu, trước mắt đặt một miếng thịt mỡ vừa thơm vừa lớn, vốn dĩ miếng thịt mỡ này nên đến phiên hắn ăn, nhưng đột nhiên chủ nhân đem miếng thịt mỡ kia đưa cho một người khác, sự thay đổi này thật đủ để trí mạng.
Dục Quý Phi và Thục phi chỉ hơn kém nhau có một bậc, sự đấu đá giữa hai người thì hậu cung nhìn mãi cũng đã quen mắt, hơn nữa hai người đều sinh hạ Hoàng tử, Túc Vương điện hạ nghiêng về văn, Phục Vương điện hạ nghiêng về võ. Tuy tuổi Túc Vương lớn hơn một chút nhưng rốt cuộc lại không lập được quân công nhiều như Phục Vương điện hạ, bởi vậy, Thục phi tại hậu cung cũng không sợ ai, có gì nói đó, không hề cho Dục Quý Phi một chút mặt mũi nào.
Mà khổ nỗi trong sự tình này thì bản thân Dục Quý Phi cũng rất khó phát tiết, rốt cuộc đây là ý chỉ của Hoàng Thượng, lôi đình hay mưa móc đều là Quân ân, nữ nhân hậu cung trước nay cũng chỉ có thể nghe lệnh, đâu thể nào có đường để xen vào. Hậu cung vốn không được tham gia chính sự, hành động của Hoàng Thượng cho dù có sai thì cũng không tới phiên nữ nhân hậu cung lên tiếng, đã có quan viên trong triều dâng lên gián ngôn.
Thục phi công kích Dục Quý Phi xong, khải hoàn quay về, lại đem đầu mâu hướng về phía Hoàng Hậu Phùng thị: “Hoàng Hậu nương nương có hiểu biết gì đối với vị Đại Hoàng tử điện hạ này không? Thần thiếp nghe nói hắn từng là tam giáp Trạng Nguyên, với tài học như thế mà trước nay chúng ta lại không biết gì về hắn, quả là kiến thức hạn hẹp.”
Phùng thị uống thuốc xong, Tưởng ma ma hầu hạ nàng nằm nghiêng trên giường La Hán, khuỷu tay tựa vào một gối dựa thêu hoa mẫu đơn, nhìn thoáng qua Thục phi, sau đó mới dịu dàng cười lắc đầu: “Nghe nói thì thật ra có nghe nói qua, bất quá, lại không ngờ hóa ra hắn lại là . . .”
Thục phi nghe xong không tỏ ý kiến đứng lên, váy áo hoa lệ kéo ở phía sau, quý khí bất phàm, trên đầu mang cung trang theo ấn phẩm, bộ diêu kim lân theo động tác của nàng đong đưa, lay động tâm tư.
Thục phi đi đến trước mặt Phùng thị, cười như không cười khích bác: “Không phải nói chứ thần thiếp thấy ngài là một Hoàng Hậu mà thật sự hồ đồ. Chuyện lớn như vậy mà Hoàng Thượng cũng không nghĩ đến phải thương lượng với ngài.”
Lời nói của Thục phi có ẩn ý, cũng vì coi thường Phùng thị mềm yếu nên Thục phi mới dám nói chuyện kiểu như vậy, quả nhiên Phùng thị dịu dàng cười cười trả lời: “Ta vốn dĩ luôn là hồ đồ, muội muội không phải không biết.”
Dục Quý Phi đúng lúc xen mồm vào: “Chỉ là, vì sao thần thiếp có nghe nói Hoàng Hậu đã từng triệu kiến vị tân khoa Trạng Nguyên này? Không phải có gì giấu giếm tỷ muội chúng ta chứ?”
Trong hậu cung ai cũng biết, Hoàng Hậu nương nương là quả hồng mềm, chỉ cần không đề cập đến đại sự ảnh hưởng thanh danh của triều đình, còn ngoài ra nói gì thì Hoàng Hậu cũng chẳng bao giờ tức giận, bởi vậy khiến cho phi tần trong hậu cung có thói quen nói chuyện không chỗ nào cố kỵ.
Phùng thị yếu ớt khụ vài tiếng, sau đó mới lấy khăn che miệng hỏi Dục Quý Phi: “Muội muội từ nơi nào nghe được tin tức, là từ Dục Khánh điện của ta truyền ra sao?”
Dục Quý Phi sắc mặt biến đổi, liền không nói gì nữa.
Hậu cung tự đi dọ thám tin tức là một trọng tội, bất quá có những lời này của Hoàng Hậu thì các phi tần ở đây cũng liền minh bạch -- Hoàng Hậu nương nương coi bộ là đã sớm biết chuyện này, chẳng qua không nói cho bọn họ biết mà thôi. Nếu không với tính cách của Hoàng Hậu, đâu thể nào sẽ không làm sáng tỏ chứ!
“Chuyện của Dục Khánh điện chúng thần thiếp cũng không dám tìm hiểu, bất quá, thần thiếp cũng nghe nói tân khoa Trạng Nguyên kia là đích trưởng tử của Định Quốc Công Thẩm Diệp, lại không biết làm thế nào mà hắn có thể lắc mình biến hoá thành Đại Hoàng tử, xem ra là thật sự có chút tài học.”
Người đang nói chuyện chính là Hiền phi hiện giờ được sủng ái nhất, dáng người yểu điệu, ba mươi tám niên hoa vậy mà vẫn đẹp như đóa hoa quỳnh đầu cành, vừa kiều diễm lại vừa hoa mỹ. Hiền phi là đích tôn nữ của Thủ phụ, vào cung thị tẩm không quá hai năm lập tức từ mỹ nhân nhảy lên thành một trong tứ Phi, mấy năm nay Thánh sủng không ngừng, trách không được Hiền phi có chút được nuông chiều, nói chuyện cũng thêm vài phần ngạo khí.
Nghe xong lời này Hoàng Hậu cũng không nói gì, bà thật sự mệt mỏi phải tranh cãi với bọn họ, chỉ nhướng mày liếc nhìn Hiền phi một cái rồi rũ mắt xuống im lặng. Tuy nhiên Thục phi đã sớm nhìn không vừa mắt vị Hiền phi đứng cuối trong tứ Phi, hơn nữa Thục phi lại ỷ vào chính mình sinh Nhị Hoàng tử - mẫu bằng tử quý - nên thường không thiếu được muốn châm chọc Hiền phi vài câu, hôm nay cũng không ngoại lệ, bèn lên tiếng: “Hiền phi nói lời này là có ý gì đây, có tài học thì thế nào, không có tài học thì thế nào?”
Hiền phi nhếch môi liếc nhìn Thục phi, không nói gì quay tấm lưng ong về lại chỗ ngồi của mình.
“Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi.”
Hoàng Hậu Phùng thị lại ho khan vài tiếng, liền kêu Tưởng ma ma đỡ nàng lên, tiếp nhận chúng phi tần hành lễ rồi ho nhẹ đi vào nội gian.
Chúng Phi rời khỏi Dục Khánh điện rồi tản ra đi về hướng cung điện của từng người. Ở giữa Ngự Hoa Viên muôn màu muôn sắc, Thục phi cản đường Hiền phi, bĩu môi nói với Hiền phi: “Muội muội lúc nãy ở trước mặt Hoàng Hậu khích lệ vị Đại Hoàng tử xuất thế ngang trời này, coi bộ muốn khiến cho Hoàng Hậu nương nương bất mãn.”
Hiền phi nhếch đôi môi đỏ tươi nói: “Muội muội không hiểu tỷ tỷ nói vậy là có ý gì. Muội bất quá chỉ là thuận miệng khen hắn một câu, làm sao có thể khiến Hoàng Hậu nương nương bất mãn chứ?”
Thục phi nhướng mày: “Hoàng Hậu vì sao bất mãn chẳng lẽ muội muội không biết? Vị Đại Hoàng tử này tuy nói là bảo bối trong lòng Hoàng Thượng, nhưng dù sao cũng là một hài tử không nương. Ta và Dục Quý Phi đều đã có hài nhi bàng thân, nhưng Hiền phi muội muội lại nhiều năm như vậy đều vô tử, tâm tư này lại có thể lừa gạt được ai?”
“. . .”
Hiền phi nghe Thục phi nói xong sắc mặt biến đổi, nàng ở trong cung nhiều năm như vậy, buồn bực nhất người khác lấy chuyện nàng dưới gối vô tử ra nói, không khỏi cao giọng lên một nấc: “Lời nói của tỷ tỷ thực sự khiến người khó hiểu. Muội muội nhiều năm vô tử thì có can hệ gì đến việc muội khích lệ Đại Hoàng tử? Có lý do gì mà phải khiến Hoàng Hậu nương nương tức giận? Tỷ tỷ không có bằng chứng thì cũng đừng nên đoán mò.”
Thục phi hiểu rõ ý đồ của Hiền phi, dường như cũng không để ý chuyện Hiền phi không thừa nhận, nhếch môi sát vai với nàng ta, vươn bàn tay non mềm với móng tay được nhuộm nước đậu khấu đỏ tươi đặt trên vai Hiền phi, nói một cách thân thiết: “Ta bất quá chỉ nhắc nhở muội mà thôi. Muội không nhìn thấy mấy ngày này bao nhiêu đồ được đưa vào Đức Dương điện như nước chảy hay sao? Vị này đúng là xứng với cái danh bảo bối trong lòng Hoàng Thượng. Chúng ta bất quá chỉ là nữ nhân hậu cung, làm thế nào có thể so sánh với nhi tử thừa tự? Có đôi khi cũng phải ước chừng cân lượng của mình, không nên làm chuyện trứng gà chạm vào tảng đá, đừng để lúc đó khiến cho gà bay trứng vỡ mới biết hối hận.”
Những lời này Thục phi rõ ràng đang châm chọc Hiền phi sắp bị mất sủng ái, Hiền phi nghe xong đương nhiên khó chịu, âm thầm siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào thịt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Những việc này đều không cần tỷ tỷ nhọc lòng, canh giờ không còn sớm, muội muội liền cáo từ trước.”
Nói xong câu đó, Hiền phi liền nương vào động tác uốn gối hành lễ thoát khỏi bàn tay của Thục phi, mang theo cung tì vội vàng đi về hướng kiệu liễn của mình. Thục phi nhìn theo bóng dáng Hiền phi rời đi rồi quay đầu lại nhìn về phương hướng Dục Khánh điện, gương mặt tươi cười bất giác lạnh xuống.
*Đăng tại Wattpad*
Bởi vì vụ của Thẩm Hấp mà Thiên Hòa Đế hạ chỉ niêm phong cửa cung, cấm tất cả quan quyến đệ sổ con vào hậu cung, đây là muốn đóng cửa giải quyết.
Triều đình nhiều ngày qua cũng gần như phát điên, các loại thanh âm phản đối bay đến tới tấp. Ngự sử đại phu chỉ thẳng ra vấn đề xuất thân không rõ của Thẩm Hấp, nói sự tình liên quan đến Hoàng tử vô cùng quan trọng, không nên nhận thân lung tung, tất cả phải theo tổ huấn, nếu Hoàng Thượng nhất quyết hành động theo ý riêng, hắn liền đâm đầu vào cột chết ngay tại Kim Loan Điện.
Đối mặt với kiểu gián thần khuyên can cường thế như vậy, Thiên Hòa Đế không chỉ không lùi bước, ngược lại còn tiến lên đá Ngự sử kia một cú, mặt rồng giận dữ, bởi vì một câu ‘xuất thân không rõ’ mà buộc tội Ngự sử 'khi quân phạm thượng' tống ông ta vào thiên lao, thân tộc cùng tội chờ xử lý.
Ngự sử kêu trời trách đất, nói thẳng Thiên Đạo bất công, Đế tâm bất công, nhưng cũng không thể ngăn được bị áp giải xuống. Tuy rằng trong lòng chúng thần vẫn có dị nghị, bất quá không một người nào dám ở trên triều khuyên can Thiên Hòa Đế. Có một vài đại thần trong nhà xuất ra phi tần có lòng thông qua hậu cung thám thính căn do của chuyện này, chỉ là Thiên Hòa Đế đã sớm phòng ngừa chu đáo, trước đó phong bế cửa cung, làm những gia quyến của thần tử có tâm đệ sổ con cũng không vào được, hoàn toàn chặn đứng ý định đi cửa sau tìm viện trợ của bọn họ.
Đại danh Phong Cừ của Đại Hoàng tử đã được lập ra trong một mảnh hỗn loạn như vậy.
Bởi vì tông miếu đã thừa nhận thân phận của Đại Hoàng tử, Tông Nhân Phủ cũng có ký lục, từ nay về sau sẽ không còn đích trưởng tử của Định Quốc Công phủ nữa, mà chỉ có Đại Hoàng tử Phong Cừ.
Chuyển biến này khiến mọi người cực kỳ kinh hãi. Bất quá phía trước đã có kết cục của Ngự sử làm cảnh cáo, chúng thần tuy có bất bình nhưng chỉ cần không phải người cá biệt đầu óc bị đánh hỏng thì các quan viên khác vẫn cực kỳ có tính giác ngộ cao.
Sau khi làm ầm ĩ mấy ngày thì trong triều mới dần dần khôi phục chút trật tự. Thôi kệ, dù gì Đại Hoàng tử Phong Cừ cũng chỉ được cho vào gia phả chứ không được phong Vương, chúng thần tuy trong lòng có bất bình nhưng cũng không dám nhiều lời. Chuyện Phong Cừ cứ thế mà được định ra.