Edited by Bà Còm in Wattpad
Ngày hôm sau khi trở về, Thẩm Hấp liền sai Hồ Tuyền đích thân đi Thái úy phủ, Vinh An Quận vương phủ, Tô phủ, Thường phủ, Phiêu Kị Tướng quân phủ trao thiệp, thỉnh bằng hữu tới Quốc Công phủ gặp nhau.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hấp mời đám huynh đệ tới cửa họp mặt nên Tạ Hộ cảm thấy thập phần long trọng, tự mình an bài đồ ăn thức uống, chọn một chỗ phía nam của Thương Lan Uyển nơi có cây kim quế tỏa hương làm chỗ đón tiếp yến khách.
Mặt trời vừa đứng bóng là khách khứa kéo đến dự tiệc.
Ngô Tuấn dẫn đầu tiến vào, mang theo một xe rượu cống Kim Lăng xuân. Cũng do Thái úy phủ thâm chịu Hoàng ân, Hoàng Thượng biết rõ Thái úy thích rượu ngon, bởi vậy mỗi năm rượu cống Kim Lăng xuân đều sẽ ban thưởng hai xe, mà Thái úy biết Ngô Tuấn hôm nay tới Định Quốc Công phủ tham dự yến hội của Thẩm Hấp, đặc biệt bỏ ra thứ yêu thích, buông tha một xe Kim Lăng xuân cho Ngô Tuấn mang đến.
Sau khi chào hỏi Tạ Hộ, Tạ Hộ liền nhận lấy quà tặng của Ngô Tuấn rồi sai người kéo vào phòng bếp, vội thay đổi lấy rượu này ra để khoản đãi yến khách hôm nay.
Tiếp theo là Vinh An Quận vương Thế tử Phó Thanh Lưu, sau đó là Thường Lâm và Tô Tam Lang cùng tới một lúc, cuối cùng là Triệu Miểu. Năm người đều được Thẩm Hấp mời vào khách đường.
Tuy nói mấy người đã tương giao với Thẩm Hấp qua bao nhiêu năm, nhưng bởi vì từ trước thân phận của Thẩm Hấp chịu đủ loại xấu hổ nên cũng không bao giờ mời bọn họ đến phủ. Năm người rất có hứng thú với Thương Lan Uyển nơi cư trú của Thẩm Hấp. Thẩm Hấp làm trọn vai trò chủ yến dẫn bọn họ đi một vòng tham quan Thương Lan Uyển rồi mới đưa vào sảnh đường. Tạ Hộ sai người dâng trà, mấy người bằng hữu ngồi xuống nói chuyện.
"Thật là không ngờ được Thẩm Đại lại có thân phận này. Lúc trước chúng ta còn hỏi huynh ấy nên đi theo Túc Vương hay Phục Vương, bây giờ tốt quá rồi, chúng ta không cần lựa chọn nữa. Đại Hoàng tử điện hạ ở ngay trước mắt, không nguyện trung thành với Đại Hoàng tử thì trung thành với ai đây?"
Nói lời này chính là Phó Thanh Lưu, phải công nhận sau khi thân phận của Thẩm Hấp được đưa ra ánh sáng thì vui vẻ nhất chính là năm người bọn họ đã từng gắn bó với Thẩm Hấp ngay từ lúc nhỏ. Rốt cuộc loại quan hệ trực tiếp thân thiết với Hoàng tử cũng không phải mỗi người đều có.
Tô Tam Lang ngay sau đó tiếp lời: "Chẳng phải ngay từ đầu ta đã nói rồi sao, đi theo Thẩm Đại không thể có hại."
"Huynh đừng lắm mồm, lần trước ta còn nghe huynh nói, nếu Thẩm Đại vẫn không tỏ thái độ thì huynh cũng thật phải bị Túc Vương thu phục, tỷ tỷ kia của huynh cả ngày trở về khóc lóc kể lể khiến huynh sắp sửa chịu không nổi nữa rồi, vân vân . . . Lúc này thì lại đổi thành như vậy."
Triệu Miểu luôn là người nghĩ sao nói vậy, từ nhỏ hắn chính là người ủng hộ trung thành nhất của Thẩm Hấp, lúc này càng không ngoại lệ. Từ trước khi Thẩm Hấp vẫn chỉ là Thẩm Hấp, hắn đã hạ quyết tâm đời này sẽ luôn đi theo Thẩm Hấp lăn lộn, hiện giờ Thẩm Hấp lắc mình biến hoá thành Đại Hoàng tử thì hắn lại càng vui vẻ hơn, rất có một loại cảm giác có chung vinh dự.
Tô Tam Lang cười hắc hắc, Thường Lâm và Ngô Tuấn cũng liếc nhau, Ngô Tuấn nói: "Coi như bây giờ chúng ta đã có mục tiêu minh xác, không cần để ý tới những người khác. Chẳng qua những ngày sau này muốn sống thái bình cũng không còn được nữa rồi."
Thường Lâm xì hắn một cái, thô thanh thô khí dũng cảm nói: "Đại trượng phu hoặc là rong ruổi sa trường hoặc là da ngựa bọc thây, những ngày thái bình đã sống quá lâu rồi, miệng gia gia đây đã sớm nhạt hoét, tốt nhất chính là không yên ổn, như vậy mới có thể hiện ra giá trị của ta."
Câu nói của Thường Lâm khiến cho mọi người ở đây ồn ào khen ngợi, hùa nhau lên án Ngô Tuấn tính tình nữ nhi làm cho Ngô Tuấn giải thích không ngừng: "Ta chỉ nói vậy thôi! Các ngươi đâu cần phải làm ầm ĩ đến nỗi như thế."
Phó Thanh Lưu dè bỉu: "Ngươi còn nói như vậy, có biết các huynh đệ chờ một ngày có thể đại triển quyền cước đã chờ đã bao lâu rồi không? Thường Lâm hiếm khi nói ra câu nghe lọt tai, bất quá lần này lại nói rất đúng -- đại trượng phu có cái nên làm, có việc không nên làm, việc phải làm chính là đại sự kiến công lập nghiệp. Thân phận của chúng ta như vậy, nếu không thể làm đại sự thì chẳng lẽ cứ phải mang cái danh 'ăn chơi trác táng' cả đời hay sao?"
Tô Tam Lang văn nhã nhất, uống một ngụm trà rồi mới đạm nhiên nhận xét: "Nói không tồi."
Phó Thanh Lưu đắc ý hất cằm lên.
Ngô Tuấn bị mọi người bao vây công kích vội vàng tiến đến bên người Thẩm Hấp tìm viện binh. Thẩm Hấp nhìn bọn họ đấu võ mồm, không nhịn được cũng bật cười, lúc này mới mở miệng: "Thật ra lúc nãy Ngô Tuấn nói rất đúng. Sau này chúng ta có rất nhiều trận đánh ác liệt phải chuẩn bị. Lúc trước lập trường không minh xác nên chúng ta có thể hành động một cách mờ ám, hiện giờ làm chuyện gì đều có người ngày đêm nhìn chằm chằm -- giống như ngày hôm nay các ngươi tới phủ ôn chuyện, có lẽ không cần chờ đến khi trời tối thì tiếng gió cũng đã lan truyền khắp nơi. Cho nên tình thế yêu cầu chúng ta càng thêm cẩn thận hơn một chút."
Thẩm Hấp nói ra thì dĩ nhiên phân lượng lớn hơn nhiều so với Ngô Tuấn. Triệu Miểu đứng lên dạo bước: "Nếu như vậy vì sao Thẩm Đại lại còn 'gióng trống khua chiêng' kêu chúng ta tới phủ? Như vậy chẳng phải chúng ta đều bị hấp thụ ánh sáng mặt trời chói chang hay sao? Nếu không cứ ở bên ngoài gặp nhau thật tốt, ai cũng không biết."
Ngô Tuấn cười cười giải thích: "Ngươi đúng là người đầu óc đơn giản. Chúng ta mấy người ở bên Thẩm Đại cũng không phải một ngày hai ngày, hiện giờ Thẩm Đại có thân phận này thì bằng hữu bên người huynh ấy còn có thể giấu được ai? So với lén lút gặp mặt không bằng giống như hiện giờ 'gióng trống khua chiêng' nghênh ngang vào phủ gặp nhau thì tốt hơn, dù sao chúng ta đã mang danh là người thuộc phái của Đại Hoàng tử mới vừa tấn vị, đâu thể cứ trốn trốn tránh tránh giống rùa đen rút đầu!"
Triệu Miểu bật cười, tuy rằng bị nói thành rùa đen cũng không tức giận, bởi vì hắn biết Ngô Tuấn nói không sai. Phó Thanh Lưu nói tiếp: "Ai nha, Thẩm Đại, vậy sau này huynh có phân phó gì cho mấy người chúng ta? Vẫn muốn chúng ta giả thành bộ dáng 'ăn chơi trác táng' để trà trộn phố phường thu thập tình báo hay sao?"
Mấy người bọn họ từ trước vẫn coi Thẩm Hấp như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, làm chuyện gì đều cũng tụ tập thương lượng với nhau, hiện tại đương nhiên vẫn phải hỏi ý kiến của Thẩm Hấp.
Thẩm Hấp bưng chén trà dựa vào lưng ghế thái sư đã lót thêm đệm mềm, biết đệm này nhất định là Tạ Hộ làm cho hắn thoải mái hơn chút cho nên mới cố ý thêm vào, yên lặng thầm cong môi cười cười, sau đó mới ngẩng đầu nói với mọi người:"Không cần góp nhặt tình báo nữa. Hiện giờ các ngươi cũng nên tìm chuyện đứng đắn để làm."
Mọi người vừa nghe luận điệu này của Thẩm Hấp tức khắc tỉnh táo tinh thần, mỗi người đều nóng lòng muốn thử. Thanh âm ôn hòa như suối chảy của Thẩm Hấp vang lên trong sảnh đường, nhẹ nhàng phân bố nhiệm vụ cho từng người: "Tô Tam Lang xuất thân Lễ Bộ, vậy hãy gia nhập Lễ Bộ; Thanh Lưu là Quận Vương Thế tử, mà Vinh An Quận Vương hiện giờ lại là tổng chỉ huy của Thần Cơ doanh, thân phận Thế tử của ngươi là trợ lực lớn nhưng cũng là lực cản, chỉ sợ rất khó đi vào Lục Bộ, ta nhớ rõ thủ lĩnh Ngũ Thành Binh Mã Tư là cữu cữu của ngươi, nếu không ngươi hãy đi vào Ngũ Thành; Ngô Tuấn là nhi tử của Thái úy, theo lý thuyết đi chỗ nào cũng được, nhưng Thái úy thế lực lớn, ở Binh Bộ đắc tội không ít người, năm Bộ khác cũng chưa chắc thần phục Thái úy, trong tay Thái úy có binh quyền, địa phương khác cũng áp không được, nếu không ngươi hãy vào Kim Ngô Vệ, là cận thân của Thiên tử, bên trong đều là hậu nhân thế gia, cũng đủ cho ngươi kết giao; còn về phần Thường Lâm và Triệu Miểu, Thường Lâm nhập Binh Bộ không thể nghi ngờ, Triệu Miểu . . . chỉ sợ vẫn phải theo lão gia tử nhà ngươi vào trong quân."
Năm người nghe phân phó kỹ càng tỉ mỉ, những người khác liên tiếp gật đầu, hiểu rõ vị trí đã được định ra cho mình, chỉ có Triệu Miểu dường như không hài lòng, khó xử đi đến trước mặt Thẩm Hấp than vãn: "Thẩm Đại, huynh không phải muốn đẩy ta một mình tới Mạc Bắc chứ? Ta nói cho huynh biết, trong quân thật không phải chỗ cho người ở, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải luyện tập, ăn còn thua cả heo, làm thì nhiều hơn trâu. Mấy tháng không cho phép xuất nhập quân doanh đó là chuyện thường, đừng nói là uống rượu, chỉ là ngửi được mùi rượu cũng phải dừng lại đánh nhau giành ngửi. Này, này, chuyện nữ nhân 'ăn mặn' gì đó, càng đừng nhắc đến . . ."
Mọi người nghe Triệu Miểu than xong không khỏi bật cười, Phó Thanh Lưu tiến lên câu lấy cổ của Triệu Miểu chọc ghẹo: "Tiểu tử, câu nói cuối cùng của ngươi mới là lý do chân chính chứ gì?"
Triệu Miểu đỏ mặt lên, căng da đầu phản kích: "Đúng thì thế nào? Các huynh dù sao cũng là 'đứng nói chuyện nên không biết đau lưng', ta mới từ Mạc Bắc trở về, còn chưa trải qua được mấy ngày lành, trong nhà kiều thê mỹ thiếp lại phải dẹp qua một bên, các huynh bỏ được sao?"
Phó Thanh Lưu cùng mọi người đều cười ầm ĩ, Tô Tam Lang cười xong bèn chân thành khuyên Triệu Miểu: "Thế nhân có câu 'Ôn nhu hương, anh hùng mộ', Triệu Tướng quân ngươi nếu có thể kiến công lập nghiệp, tương lai trở về còn sợ Thẩm Đại thiếu ngươi kiều thê mỹ thiếp hay sao?"
Triệu Miểu ít nhiều gì vẫn có chút không muốn, Ngô Tuấn lên tiếng thức tỉnh hắn: "Được rồi, đại sự làm trọng! Ngươi không phải nói muốn theo Thẩm Đại làm tùy tùng sao? Từ trước chúng ta đều đi theo Thẩm Đại mong thành đại sự, hơn nữa, ai bảo ngươi xuất thân từ phủ Phiêu Kị Tướng quân? Triệu lão tướng quân còn chỉ định ngươi tiếp nhận y bát của ông ta, ngươi hãy lo kiến công lập nghiệp quang tông diệu tổ. Hiện giờ chúng ta không cần đi theo những người khác làm việc, đi theo Thẩm Đại ngươi còn không muốn sao?"
Biểu tình trên mặt Triệu Miểu có chút buông lỏng, Thẩm Hấp mở miệng hứa hẹn: "Ngươi yên tâm đi. Chờ đến khi ngươi tiếp nhận y bát của Triệu lão tướng quân, ta tự mình đưa đến cho ngươi một tá mỹ thiếp nhập phủ, được rồi chứ?"
". . ."
Triệu Miểu nhìn Thẩm Hấp, bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, nếu Thẩm Đại đã hứa như vậy thì ta liền 'liều mình bồi quân tử', quay đầu lại sẽ theo Lão nhân gia đi Mạc Bắc là được."
An bài xong một người cuối cùng, thời gian cũng không còn sớm. Tạ Hộ phái Hoa Ý tới thỉnh khách nhân ngồi vào vị trí, Thẩm Hấp liền dẫn bọn họ nối đuôi nhau đi đến Nam Uyển.
Tạ Hộ đã sớm bài trí tiệc rượu thịnh soạn, thấy bọn họ đã đến liền ra đón. Thẩm Hấp vươn tay về phía Tạ Hộ, Tạ Hộ đỏ mặt cũng đưa tay ra giao nắm, sau đó Thẩm Hấp liền nắm nàng vào tiệc.
Thẩm Hấp chỉ sử dụng được một tay nên cũng không quá linh hoạt, tất cả chuyện chia thức ăn gì đó đều là một mình Tạ Hộ ôm lấy. Động tác của nàng ưu nhã hào phóng, nhìn tự nhiên thuần thục như nước chảy mây trôi. Thẩm Hấp cùng mọi người trò chuyện vẫn sẽ nhịn không được nắm lấy tay Tạ Hộ một cách tự nhiên mà ôn nhu, Tạ Hộ cũng vui vẻ đáp lại, sự ăn ý giữa hai người làm khách nhân đều tấm tắc ca ngợi.
Phó Thanh Lưu cảm xúc nhất lên tiếng: "Lúc trước ta cứ luôn suy nghĩ, chẳng lẽ cả đời này Thẩm Đại sẽ luôn phải sống độc thân, nữ sắc chưa bao giờ dính vào, bộ dáng không hề có chút hứng thú nào đối với nữ nhân."
Ngô Tuấn uống vài chén rượu, cảm xúc cũng dâng tràn tiếp lời Phó Thanh Lưu: "Đúng vậy, khiến cho chúng ta đều cho rằng huynh ấy không thích nữ nhân, đôi khi còn . . . đề phòng huynh ấy nữa chứ."
Đề tài đưa ra coi bộ liền được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt, Tô Tam Lang hiếm khi sang sảng cười to: "Các ngươi không hiểu, Thẩm Đại là loại 'cho dù có ba ngàn con sông thì ta cũng chỉ uống nước trong một chiếc gáo' đấy."
Triệu Miểu bưng chén rượu hùa theo ồn ào, đuổi Phó Thanh Lưu ngồi bên cạnh Thẩm Hấp để dành chỗ, sau khi ngồi xuống không phải cùng Thẩm Hấp nói chuyện mà lại với qua Tạ Hộ: "Tẩu phu nhân, tẩu không biết Thẩm Đại vô tình đến cỡ nào đâu. Ta từ nhỏ đã đi theo huynh ấy, hiện giờ huynh ấy có mỹ nhân trong lòng liền không cần ta, muốn đuổi ta chạy tít đến Mạc Bắc xa xôi làm bạn với gió cát, từ đây rốt cuộc không có cách gì ôm ấp nữ nhân."
Tạ Hộ kinh ngạc nhìn Triệu Miểu, sau đó mới nâng chén rượu kính Triệu Miểu: "Triệu tiểu tướng quân xuất thân quân nhung thế gia, cuộc đời này đã định sẵn sẽ phải vung đao nơi sa trường, bảo vệ quốc gia, kiến công lập nghiệp. Sau này đương nhiên sẽ có vô số mỹ nhân ôm trong lòng đếm không hết, chẳng phải cực khổ bây giờ nhưng tương lai sẽ khuây khoả rất nhiều hay sao?"
Tạ Hộ nhìn Triệu Miểu trước mắt, biết vị này tương lai sẽ là một tướng tài hiếm có, mà vị tướng tài ấy cuộc đời không có ham mê gì khác mà chỉ không thoát ra được hai chữ 'nữ sắc'. Nàng nhớ rõ đời trước, vào lúc hắn thành công thu phục Nhu Nhiên, Thiên Duyên Đế đã từng đích thân dẫn mười mấy vũ cơ mỹ diễm nổi danh ra tận cửa thành nghênh đón vị Tướng quân khải hoàn trở về. Khi đó quả thật là một đoạn giai thoại nổi tiếng, đương nhiên những việc này hiện giờ chỉ có một mình Tạ Hộ biết được mà thôi.