Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 158: BÍ ẨN TRONG THẨM PHỦ



Edited by Bà Còm in Wattpad



Tạ Hộ giao cho Triệu Tam Bảo đi tra sự tình của Lan di nương, Triệu Tam Bảo chạy đi vài ngày rồi trở về phục mệnh.
"Người trong phủ đều nói Lan di nương về quê thăm người thân, chỉ là tiểu nhân nhờ cữu cữu phái người đi một chuyến Giang Nam dựa theo địa chỉ quản gia đưa để tìm, mới biết được người ở mẫu gia của Lan di nương đã sớm dọn đi rồi. Cho nên nói, Lan di nương căn bản không có về Giang Nam, ngay cả thị tỳ bên người Lan di nương cũng đột nhiên biến mất khỏi phủ không thể hiểu được."
Nghe Triệu Tam Bảo nói làm Tạ Hộ nhíu mày, quả nhiên giống như nàng suy đoán, Lan di nương căn bản không phải về quê mà gặp hại.
Chính là, ai đã hại chết Lan di nương rồi ngụy trang thành nàng ta về quê? Trong đầu Tạ Hộ hiện lên bộ dáng trước khi chết của Lục Châu mẫu thân Trường Thọ. Trực giác nói cho nàng biết hai vụ này nhất định liên hệ với nhau.
Sau khi Triệu Tam Bảo rời đi, Trường Thọ liền lại đây nhìn Tạ Hộ hỏi thẳng: "Có phải tẩu kêu Triệu Tam Bảo đi tra chuyện của Lan di nương hay không?"
Tạ Hộ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười nói: "Không có, ngươi đừng hỏi nhiều. Lo học hành cho đàng hoàng đi."
Trường Thọ thấy Tạ Hộ không muốn nói chuyện này với hắn, cúi đầu nghĩ ngợi một chút rồi thở dài, chuyển sang một bên chơi đùa với Khang Ninh. Hắn làm cho Khang Ninh một hồ lô nhỏ bằng gỗ, bên trong thả hai chiếc lục lạc, cầm trên tay lắc lắc là có thể nghe tiếng kêu leng keng.
Khang Ninh rất thích món đồ chơi này, cầm trong tay chơi không ngừng, bất quá lại không thế nào giữ chặt được, cứ một lát liền rơi xuống đất. Trường Thọ không hề mất kiên nhẫn chút nào, Khang Ninh làm rớt xuống đất thì lại nhặt lên nhét vào bàn tay mũm mĩm của hắn để hắn tiếp tục chơi.
Tạ Hộ nhìn bọn họ như vậy không khỏi thở dài, trong lòng càng cảm thấy tiểu tử này trải qua cuộc sống thật không dễ dàng, Lục Châu ở trong phủ chỉ là một hạ nhân, hắn đi theo một mẫu thân như vậy, từ nhỏ phải trải qua cuộc sống thế nào cũng có thể đoán được. Khi hắn vừa tới Thương Lan Uyển tính tình cực đoan đến thế chỉ vì có quan hệ đến hoàn cảnh sinh hoạt lúc nhỏ. Đời trước tính cách của tiểu tử này vô cùng tàn bạo cũng chính vì môi trường sống, mà một đời này dường như hắn đã thay đổi không ít. Ngay từ đầu Tạ Hộ đối tốt với hắn chỉ vì hy vọng Thẩm Hấp sẽ thiếu một đối thủ lợi hại trong tương lai, tuy nhiên hiện tại nàng lại cảm thấy tiểu tử này xác thật đáng thương nên thiệt tình muốn đối tốt với hắn.
Trường Thọ hình như cũng cảm giác được ánh mắt của Tạ Hộ, ngẩng lên cho nàng một nụ cười sáng lạn khoe ra hàm răng trắng tinh đều đặn, nụ cười tựa như con người của hắn hiện giờ -- cởi mở tươi sáng, đã có chút ít dáng vẻ của một thiếu niên tuấn lãng. Tạ Hộ nhớ tới vài ngày trước có cắt cho hắn mấy bộ trung y, bèn vẫy vẫy tay kêu hắn lại gần, từ gian trong lấy ra trung y đã cắt, ướm thử lên sau lưng hắn để kiểm tra lớn nhỏ, sau khi cẩn thận đánh dấu hiệu xong thì mới để hắn về chỗ.
Trường Thọ xoay người đứng đối diện nàng, đột nhiên vươn tay về phía Tạ Hộ. Tạ Hộ sửng sốt, sau đó liền thấy trong lòng bàn tay Trường Thọ có một cây trâm bạc. Tạ Hộ không rõ nguyên do, nàng nhận ra cây trâm bạc này, đúng là cây trâm bạc mà Trường Thọ dùng để công kích nàng và cũng thành công cắt rách ống tay áo của nàng khi nàng mới nhận Trường Thọ vào Thương Lan Uyển.
Tạ Hộ khó hiểu nhìn hắn, không biết vì sao hắn lại muốn đưa cây trâm bạc này cho nàng. Trường Thọ cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, mãi đến khi Khang Ninh bên cạnh phát ra tiếng ê a kêu hắn, hắn mới vội vàng giao cây trâm vào trong tay Tạ Hộ, cúi người ở bên tai Tạ Hộ nhẹ giọng thì thầm: "Cây trâm này là ta tìm được trong hạ thân của nương ta. Lúc ấy ta không dám nói, hiện tại giao nó cho tẩu."
Tạ Hộ cầm cây trâm kinh ngạc nhìn Trường Thọ, thấy hắn cúi đầu mày hơi nhíu lại đi về phía Khang Ninh.
Tạ Hộ nhìn thoáng qua cây trâm bạc trong tay, là một cây trâm bạc cực kỳ bình thường, phía trên điêu khắc hoa văn cát tường như ý đơn giản, bởi vì đã lâu không ai đeo nên cây trâm bạc đã hơi biến đen.
Tạ Hộ nhớ tới, năm đó thời điểm Lục Châu qua đời đúng là Trường Thọ tự mình lau người cho mẫu thân hắn rồi thay áo liệm, do đó hắn mới có thể phát hiện cây trâm bạc trong hạ thân của Lục Châu . . . Hài tử này vậy mà đã che dấu chuyện đó cho tới hôm nay mới nói.
Hơn nữa là sau khi nghe được Lan di nương mất tích mới đem chuyện này xách ra.
Chỉ là, trong thân thể Lục Châu tại sao lại bị cây trâm bạc đâm vào? Hơn nữa lại ở vị trí như vậy . . .
Tạ Hộ chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Bí mật trong Định Quốc Công phủ dường như còn ghê tởm hơn so với tưởng tượng của nàng.
Buổi tối Thẩm Hấp trở về, Tạ Hộ tự mình xuống bếp làm cho phu quân vài món chay, sau đó đôi phu thê ở Thanh Phong Các ăn cơm.
Trong bữa cơm, Tạ Hộ đem chuyện cây trâm bạc nói cho Thẩm Hấp nghe. Thẩm Hấp cầm đôi đũa sửng sốt một lúc lâu rồi mới gắp một đũa đồ ăn đặt vào trong chén Tạ Hộ nói: "Chuyện này tra hay không tra cũng không có gì quan trọng, Lục Châu và Lan di nương đều đã biến mất, vô luận nàng làm gì thì bọn họ cũng đều không quay về được."
Tạ Hộ do dự trong chốc lát rồi nói: "Chỉ là thiếp vẫn cảm thấy hai vụ này có liên quan với nhau, không phải là một án mạng bình thường. Thứ nhất là hai người bọn họ đều có thân phận đặc thù, người hại chết bọn họ nhất định là chủ nhân trong Thẩm gia, chỉ không biết là Nhị lão gia hay là Tam lão gia, hoặc căn bản chính là . . ."
Thẩm Hấp không nói gì, chỉ là cúi đầu nhìn chén cơm sâu kín thở dài, sau đó mới nói với Tạ Hộ: "Nhanh ăn cơm đi. Đồ ăn sắp nguội lạnh rồi. Những việc này nàng không nên nhúng tay vào, người của Thẩm gia cứ để ta giải quyết. Hiện giờ thân phận chúng ta xấu hổ, không nên cùng Định Quốc Công phủ nháo quá cương. Tóm lại đến cuối cùng, những gì cần thanh toán thì ta sẽ không để rơi rớt là được."
". . ."
Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp, chỉ có nàng mới hiểu được những lời này là có ý nghĩa gì.
Cái gọi là thanh toán chính là đem Định Quốc Công phủ diệt môn. Tuy nói hết thảy sự tình đều được giải quyết, chỉ là cuối cùng Thiên Duyên Đế vẫn rơi vào một ô danh tàn bạo bất nhân, mọi người nhắc tới Thiên Duyên Đế thì đầu tiên luôn nghĩ đến một vị Hoàng đế tuyệt tình tuyệt ý, đối đãi với một nhà dưỡng dục chính mình mà có thể xuống tay tàn nhẫn như thế. Đời trước Tạ Hộ tận mắt nhìn thấy chủ tử càng ngày càng thô bạo, một đời này nàng hy vọng bởi vì mình được trùng sinh mà có thể tránh cho Thẩm Hấp không cần gánh ô danh như vậy trên lưng rồi trở nên càng ngày càng cô độc.
Thẩm Hấp không biết Tạ Hộ đang nghĩ cái gì, thấy nàng như suy tư nhìn hắn, ánh mắt dường như có chút thấu hiểu, giống như đang đánh giá hắn nhưng lại không giống đang đáng giá hắn, cái nhìn mang theo quan tâm, mang theo thương cảm. Thẩm Hấp không nói gì chỉ thở dài, lại gắp cho nàng vài đũa đồ ăn, sau đó mới tự mình bắt đầu ăn cơm.
*Đăng tại Wattpad*
Ngày hôm sau, Tạ Hộ bảo Hồ Tuyền kêu lão nhân nào đã hầu hạ lâu năm ở Định Quốc Công phủ tới trước mặt hỏi chuyện.
Tạ Hộ lôi tất cả quan hệ trong Định Quốc Công phủ ra kiểm tra lại một lần -- Đại lão gia Thẩm Diệp thì không có chuyện gì để nói, cả đời hắn chỉ cưới một mình Lạc thị làm thê tử, trên danh nghĩa cũng chỉ có một mình Thẩm Hấp là nhi tử; Nhị lão gia Thẩm Đẩu có một chính thê cùng sáu thiếp thị, Lan di nương và Liên di nương đều là thiếp thị của Nhị lão gia, nhưng Lan di nương và Liên di nương tương đối được sủng ái, ngày thường theo Nhị phu nhân Trưởng Tôn thị quản gia, hiện tại Lan di nương không còn ở đây nữa, hết thảy đều dừng trên người Liên di nương; Tam lão gia Thẩm Minh có một kế thê Vạn thị là tục huyền, Đoàn thị là thê tử đầu tiên của Thẩm Minh, nghe nói gả vào không quá vài năm liền bệnh chết, Thẩm Minh còn có hai thiếp thị, bất quá bình thường không ra khỏi cửa chỉ ở tại ngoại viện an phận thủ thường, mấy năm nay thái bình cũng không trêu chọc ra chuyện gì.
Tạ Hộ nhíu mày hỏi: "Chính thê Đoàn thị của Tam lão gia chết như thế nào?"
Lão nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: "Hồi phu nhân, Đoàn thị nghe nói là bệnh chết. Lúc phu nhân chết Tam lão gia vừa mới đỗ Thứ cát sĩ làm kiểm sát cho Lại Bộ, khi chủ mẫu Đoàn thị chết Tam lão gia không có ở nhà, sau đó trong phủ mới báo cho Tam lão gia vội trở về chịu tang. Đến năm thứ hai thì Tam lão gia tục huyền, thú chủ mẫu Vạn thị trở về, lúc sau bèn nhập quan trường."
Tạ Hộ nghe đến đó gật gật đầu, nghĩ ngợi một lúc lại hỏi: "Vậy ngoại trừ các di nương trong phủ, Nhị lão gia và Tam lão gia ở bên ngoài còn có ngoại thất nào không?"
Hôm nay Hồ Tuyền kêu đến cho nàng vị này chính là lão quản sự từng làm việc cho Thẩm gia, dĩ nhiên là nguyện trung thành cho Thẩm Hấp, cho nên Tạ Hộ có việc gì đều có thể trực tiếp hỏi ông ta không cần bận tâm gì cả.
Lão quản sự kia ngẫm nghĩ rồi trả lời Tạ Hộ: "Có đấy, Nhị lão gia ở hẻm Lê hoa có một ngoại thất, họ gì thì lão hủ không biết, chỉ biết là xuất thân thanh lâu; còn có một người ở hẻm Hoan hỉ, nghe nói là một quả phụ, Nhị lão gia bên ngoài hình như cũng chỉ có hai người này. Còn phần Tam lão gia thì lão nô thật đúng là không nghe nói qua Tam lão gia ở bên ngoài ẩn dấu ngoại thất, rốt cuộc chủ mẫu tam phòng là tục huyền nên quản cũng không phải quá nghiêm, nếu Tam lão gia có người yêu thích thì có thể trực tiếp mang về trong phủ, chủ mẫu Vạn thị cũng sẽ không nói gì, cho nên Tam lão gia không cần lo chuyện đi giấu ngoại thất."
"Vậy tiền bạc cùng các phí tổn chi tiêu trong phủ sẽ do ai quản? Ta thấy Nhị phu nhân suốt ngày niệm Phật, cũng không thấy bận rộn bao nhiêu." Tạ Hộ lại hỏi lão quản sự kia.
Điểm này liền hỏi trúng ngay đến chức trách của lão quản sự nên có thể đối đáp rất trôi chảy: "Tất cả tiền bạc trương mục trong phủ vẫn trên danh nghĩa là giao cho Nhị phu nhân, bất quá cuối cùng trên thực tế lại là Lan di nương và Liên di nương quản lý. Hiện giờ Lan di nương đã về quê, Liên di nương liền tạm quản lý thay, tất cả quản sự có chuyện gì đều thông qua Liên di nương để giao thiệp với Nhị phu nhân ."
Tạ Hộ trầm mặc một trận, nheo mắt suy nghĩ, chuyện này coi bộ cũng có chút gì quan hệ đến Liên di nương.
Rốt cuộc Lan di nương mất tích, người được lợi lớn nhất nhìn giống như là Liên di nương. Chỉ là nghĩ theo hướng này cũng không thông, rốt cuộc Liên di nương đâu thể làm gì khác, nàng ta cũng chỉ là một di nương, không có khả năng hại chết Lan di nương còn bắt Nhị phu nhân phải lấp liếm cho nàng ta nói Lan di nương về quê. Loại tình huống này thường là trong phủ chẳng có ai quan tâm, chỉ cần người có tâm kiểm chứng một phen thì lập tức có thể biết Lan di nương căn bản không có về quê. Nhưng Nhị phu nhân vẫn nói dối như vậy, chính là vì chắc chắn trong phủ không có người nào sẽ làm chủ cho Lan di nương.
Nếu dựa theo tư duy của một chủ mẫu bình thường, dưới tay có hai quản sự di nương thì dĩ nhiên phải khuyến khích các nàng kiềm chế lẫn nhau mới được, nhưng hiện giờ Nhị phu nhân lại mặc kệ một di nương độc đại thì thật sự không phải phương pháp quản lý tốt nhất.
Xét theo tình hình phát triển hiện giờ thì trông giống như Nhị phu nhân giúp đỡ Liên di nương hại chết Lan di nương, sau đó còn có cảm giác như bà ta giúp Liên di nương giấu trên giấu dưới .
Làm như vậy hợp lý sao? Khẳng định là không hợp lý.
Tạ Hộ cho lão quản sự kia lui rồi cứ suy đi nghĩ lại, lôi ra cây trâm bạc Trường Thọ đưa cho nàng, nhìn hoa văn tường vân khắc trên trâm bạc, trong đầu lại có một ý tưởng mới.