Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 184: LO LẮNG CHO TRƯỜNG THỌ



Edited by Bà Còm in Wattpad



Trường Thọ đột nhiên xuất hiện, cứu Tạ Hộ thiếu chút nữa bị Thẩm gia lão thái quân va chạm, hơn nữa không phải dùng thứ gì khác để cứu nàng mà chính là dùng nước sôi, là nước sôi nóng bỏng Hoa Ý mới định đem vào để châm thêm trà cho khách nhân, bị Trường Thọ lấy lại đây tưới toàn bộ trên người lão thái quân đang tính cậy già lên mặt, từ phần vai trực tiếp tưới xuống, không hề do dự nửa điểm.
Trường Thọ so với thời điểm hắn vừa đến Thương Lan Uyển cao hơn rất nhiều, bây giờ đã thành một thiếu niên thanh tú, thân hình còn cao hơn cả Tạ Hộ. Mọi người chỉ thấy hắn sát khí đằng đằng che ở trước người Tạ Hộ, lợi dụng sự tiện lợi của vóc dáng cao bình tĩnh thản nhiên tưới xong một ấm nước sôi, sau đó ném siêu trà sang một bên, từ trên cao nhìn xuống lão thái quân và Nhị phu nhân đang hoảng loạn thành một đoàn.
Tiếng thét chói tai trong phòng khách nổi lên hết đợt này đến đợt khác. Hoa Ý thu được ánh mắt ra hiệu của Tạ Hộ cũng tiến lên xem thương thế của lão thái quân. May mắn lão thái quân rất sợ lạnh, vì thế mặc dù chỉ mới sang mùa thu mà bà ta đã cởi ra trang phục đơn bạc mùa hè, mặc vào mấy lớp trang phục mùa thu, cho nên Trường Thọ tưới cả bình nước sôi cũng chỉ làm bà ta bị bỏng, còn chưa đến mức lấy luôn cái mạng già của bà ta.
“Các ngươi làm gì vậy? Lão thái quân cho dù có hành động không phải, nhưng cũng không ai xử sự giống như các ngươi, không phân trần gì lập tức dùng nước sôi tưới người! Tiểu tử này là ai? Chờ đến khi Đại Hoàng tử trở về chúng ta nhất định phải lấy lại công đạo mới được! Mặc kệ thế nào, lão thái quân là Thẩm gia lão thái quân, là Quốc Công phủ thái quân, các ngươi làm sao có thể đối đãi với lão thái quân như vậy?”
Thanh âm kích động của Nhị phu nhân the thé vang vọng khắp đại sảnh. Tạ Hộ tuy rằng cũng biết hành động này của Trường Thọ . . . "có chút" không ổn, nói chính xác là quá mức ngoan độc bá đạo, nhưng trong lòng lại không chút nào có ý muốn trách tội hắn, đặc biệt sau khi biết sự tình Thẩm Hấp và Lạc thị phải trải qua, nàng càng không tính toán cùng lão thái quân bọn họ 'một sự nhịn chín sự lành'. Bất quá lúc trước chỉ là thiếu một cơ hội, hiện giờ Trường Thọ đem đến cơ hội đó cho nàng, vậy thì nàng chẳng có đạo lý gì phải lùi bước, khinh khỉnh nói với Nhị phu nhân: “Nhị phu nhân nói gì lạ vậy? Người Thương Lan Uyển chúng ta mạo phạm lão thái quân chỗ nào? Rõ ràng chính là lão thái quân muốn mạo phạm ta, nhân tài của ta sẽ 'tiểu trừng đại giới'. Ngươi có thời gian ở chỗ này tranh cãi với ta, còn không bằng sớm nâng lão thái quân trở về, tìm đại phu giỏi một chút đến chẩn trị đi. Miễn cho đến lúc xảy ra vấn đề gì lại muốn trách tội trên đầu Thương Lan Uyển chúng ta.”
Tạ Hộ nói xong những lời này bèn xoay người nhìn thoáng qua Trường Thọ đầy mặt tàn khốc. Cái tên Ninh Thọ này, mặc kệ biến đổi như thế nào thì tính tình tàn nhẫn cùng bản năng liều mạng tấn công người khác của hắn cũng không thể nào sửa được. Tuy rằng lần này là vì giúp nàng, nhưng xuống tay cũng thực sự quá ngoan độc.
Nhị phu nhân tức giận đến run rẩy, nhưng bên kia lão thái quân đang kêu rên làm bà ta không dám trì hoãn, cuống quít hô vào bọn tỳ nữ lúc nãy lưu lại chờ ngoài đại sảnh, sau đó một đám người luống cuống tay chân đỡ lão thái quân đang kêu rên không ngừng ra ngoài.
*Edited by Bà Còm*
Trường Thọ lúc này mới hừ lạnh: “Hừ, lão bà ngu ngốc kia thật muốn tìm chết! Lần tới có thể không may mắn như vậy, ta sẽ lột da mụ ta ra.”
Tạ Hộ giơ tay đập vào ót hắn một chút. Trường Thọ che cái gáy quay đầu lại, kinh ngạc khó có thể tin nhìn Tạ Hộ lên án: “Nè, tại sao tẩu lại đánh ta? Ta đã thay tẩu ra tay cho tẩu hả giận đấy! Tẩu không chỉ không cảm tạ ta, còn đánh ta? Thật là 'chó cắn ngược Lã Động Tân', không biết tâm người tốt!”
Tạ Hộ dở khóc dở cười, giơ tay nhéo lỗ tai hắn, lại bị Trường Thọ né tránh. Tạ Hộ mắng: “Ngươi còn dám nói là tốt cho ta? Ngươi có biết ngươi làm như vậy sẽ mang đến cho ta và công tử bao nhiêu phiền toái hay không? Một cái mũ 'bất hiếu bất nghĩa' chụp lên đầu, công tử còn muốn làm người được sao?”
Trường Thọ bĩu môi, hiển nhiên thực không kiên nhẫn đối với loại lễ nghi phiền phức đó. Ở trong thế giới của hắn, đâu cần quan tâm đến cái gì mà hậu quả. Từ nhỏ chung sống với mẫu thân, nếu làm chuyện gì đều phải suy xét đến hậu quả, vậy thì mẫu tử bọn họ không biết đã chết bao nhiêu lần rồi!
Tạ Hộ thấy hắn không hề có tâm hối cải, bất đắc dĩ thở dài, lắc lắc đầu, hướng ra ngoài hô một tiếng: “Đan Tuyết, dẫn tiểu tử này đi sao chép kinh Phật. Tính tình bất hảo, tàn nhẫn độc ác như vậy, không chừng tương lai còn sẽ làm ra chuyện gì không thể tưởng tượng được.”
Đan Tuyết biết võ công, dùng để quản thúc một Trường Thọ không nghe lời là tốt nhất. Mà Trường Thọ ở dưới tay Đan Tuyết cũng không phản kháng được, đã ăn không ít khổ, vừa nghe Tạ Hộ nhắc tới Đan Tuyết trên mặt có chút mất tự nhiên, không kiên nhẫn xua tay, vuốt mũi nói: “Được rồi được rồi! Tẩu đừng có chuyện gì cũng kêu Đan Tuyết lại đây áp ta! Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ làm cho tẩu biết, có một số việc kêu Đan Tuyết là vô dụng.”
Tuy rằng trong miệng Trường Thọ nói như vậy, nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là phẫn nộ. Hắn đối với Tạ Hộ luôn có một loại cảm giác thân cận khó có thể miêu tả được, có lẽ bởi vì Tạ Hộ đã từng nhìn thấy trạng thái chật vật nhất của hắn, đã từng trấn áp tính tình bất kham nhất của hắn, cho nên, ở trước mặt Tạ Hộ hắn mới có thể đặc biệt thả lỏng. Mà từ sau khi mẫu thân qua đời, cũng chỉ có nữ nhân này đối xử tốt với hắn, vì thế cảm tình của Trường Thọ dành cho Tạ Hộ thực phức tạp, ở trước mặt nàng cũng rất ít khi ngỗ nghịch, thật sự coi nàng như thân nhân của mình mà yêu quý. Do đó, mặc dù Tạ Hộ nói bất cứ cái gì hắn đều sẽ không phản đối, trừ phi đặc biệt không muốn mới có thể lầu bầu phản kháng một chút, mà lúc ấy, nữ nhân này liền hô nha đầu Đan Tuyết bạo biểu cho giá trị vũ lực tới chế phục hắn. Nha đầu kia ra tay vừa mau vừa tàn nhẫn, Trường Thọ ở dưới tay nàng ăn không ít mệt, cho nên, hiện tại vừa nghe tên Đan Tuyết hắn liền cảm thấy đầu lớn như cái đấu.
Mà Tạ Hộ cũng đúng là xem chuẩn điểm này của Trường Thọ, vì thế mỗi lần xảy ra vấn đề, hoặc có chuyện gì nàng rõ ràng biết Trường Thọ không muốn làm, nàng đều kêu Đan Tuyết tới chế phục hắn. Đây cũng là chỗ làm Trường Thọ vô cùng bất đắc dĩ, khổ nỗi kỹ năng không bằng người, hắn cũng đành phải chịu người bài bố mà thôi.
Đan Tuyết trước sau như một tiến vào áp giải Trường Thọ đi thiện phòng. Nhìn theo bóng dáng hai người rời đi một đường cãi nhau ầm ĩ, Tạ Hộ đứng ở cạnh cửa lắc đầu, xem ra vấn đề của tiểu tử Trường Thọ này phải bàn với phu quân một phen mới được. Hiện giờ hắn đã trưởng thành, cũng không thể luôn giữ hắn lại trong phủ. Bọn họ đương nhiên có thể cho hắn một cuộc sống an nhàn, nhưng rốt cuộc không thể giáo dục hắn thành nhân tài.
*Đăng tại Wattpad*
Buổi tối Tạ Hộ đem những khúc mắc trong lòng nói ra một hơi cho Thẩm Hấp nghe. Thẩm Hấp trầm mặc một hồi lâu, từ lúc rửa mặt đến lúc lên giường vẫn không nói chuyện, chờ đến khi xốc chăn đắp lên xong, lấy tập mẫu thêu trong tay Tạ Hộ đặt sang một bên rồi mới lên tiếng: “Hắn không ở nơi này thì có thể đi đến chỗ nào?”
Thẩm Hấp tuy đã đáp ứng Lục Châu sẽ chiếu cố Trường Thọ, nhưng dù gì Trường Thọ cũng không phải hài tử của hắn, cùng lắm là bảo đảm Trường Thọ không đói chết, còn phương diện giáo dục gì đó thì hắn thật sự không có hứng thú đi làm.
Tạ Hộ thở dài, tập mẫu thêu trong tay đã bị Thẩm Hấp lấy đi, dứt khoát cả người nằm nghiêng trên gối đầu như suy tư gì nhìn khuỷu tay Thẩm Hấp phát ngốc. Thẩm Hấp nằm xuống xong, cánh tay dài duỗi ra, ôm gọn cả người nàng vào trong lòng ngực, sau đó mới úp mặt vào cổ nàng nói: “Nàng cũng đừng nhọc lòng vì tiểu tử kia. Mỗi người đều có số mệnh riêng, nếu chúng ta cần thu lưu hắn vậy thì cứ thu lưu, dù sao cũng chỉ nhiều thêm một đôi đũa, không thành vấn đề. Chỉ cần hắn sống tốt không xảy ra chuyện là được, mà cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không quan hệ, ta cũng đâu thể giữ được hắn. Cứ cho hắn bình bình an an như vậy sống cả đời cũng đã đủ rồi, lời hứa của ta đối với Lục Châu  cũng được thực hiện, như vậy không phải khá tốt hay sao?”
Tạ Hộ được Thẩm Hấp ôm vào trong lòng cảm thấy vô cùng an tâm, hít một hơi thật sâu hương khí độc nhất chỉ có trên người phu quân, sau đó mới nói: “Chỉ là, dù sao hắn cũng là một hài tử! Chàng đáp ứng Lục Châu dưỡng dục hắn, nhưng hiện giờ chúng ta chỉ mới 'dưỡng' hắn, vẫn còn chưa giáo 'dục' qua. Thiếp nhìn cách hành sự hôm nay của hắn, thấy hắn vẫn ra tay tàn nhẫn, dường như so với khi còn nhỏ chỉ có hơn chứ không kém. Thiếp lo lắng nếu cứ tiếp tục mặc kệ như vậy, sau này sợ lại rước lấy phiền toái không cần thiết, đối với bản thân hắn cũng không có chỗ tốt gì.”
Thẩm Hấp đã nhắm lại hai mắt, trong lòng ôm 'ôn hương nhuyễn ngọc', lúc này là thời điểm hắn thoải mái nhất trong một ngày. Thật ra hắn chỉ muốn cùng thê tử làm một ít chuyện khác càng có ý nghĩa hơn, tỷ như tiếp tục vụ  ‘sinh hài tử’ tối hôm qua . . . làm gì nguyện ý bàn luận chuyện con nhà người ta với Tạ Hộ chứ.
“Chúng ta tâm sự về hài tử của mình tốt hơn, hơi đâu lo lắng cho người khác nhiều như vậy. Được không?”
Thẩm Hấp nghĩ sao liền nói vậy, sau đó xoay người đè Tạ Hộ dưới thân bắt đầu giở trò. Tay chân đang táy máy lại bị Tạ Hộ giơ tay ngăn lại: “Ai nha, chuyện này để từ từ đã. Chúng ta hãy thảo luận vụ Trường Thọ cho xong hẵng hay.”
Bị thê tử cự tuyệt thì cảm thụ quả thật không tốt lắm, nếu còn muốn thảo luận thì Thẩm Hấp cũng không dám duy trì tư thế nguy hiểm này, ngoan ngoãn lật người trở về, học theo bộ dáng của Tạ Hộ nằm nghiêng người, một cánh tay gập lại chống đầu, biết nghe lời phải nhìn Tạ Hộ đang nóng lòng muốn thử hỏi: “Được, tốt thôi. Vậy nàng muốn làm thế nào?”
Tạ Hộ nhìn nhìn Thẩm Hấp, thấy biểu tình của phu quân bình tĩnh mới đánh bạo nói ra ý nghĩ trong lòng của mình: “Thật ra thiếp cảm thấy tiểu tử Trường Thọ này rất có thiên phú, học cái gì cũng mau, tiên sinh nào thỉnh cho hắn cũng đều khen ngợi! Thiếp nghĩ nếu hắn đã có thiên phú, vậy chúng ta hãy bồi dưỡng hắn thật tốt, tương lai có lẽ sẽ là một trợ thủ đắc lực, cớ sao mà không làm?”
Thẩm Hấp nghe xong bèn nhắm mắt lại, vừa hít sâu vừa gật đầu: “Được, sau đó thì sao? Chúng ta nên bồi dưỡng hắn như thế nào?”
Tạ Hộ nghĩ hôm nay nếu đã bàn được đến đây, vậy thì dứt khoát lôi hết tất cả suy nghĩ trong đầu đều nói ra một lượt, bèn cắn môi do dự một lát rồi mới đề nghị: “Thiếp nghĩ có thể cho Trường Thọ đi quân doanh thao luyện mấy năm hay không?”
Tạ Hộ vừa nêu đề nghị thì hai mắt Thẩm Hấp đang nhắm liền mở bừng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thê tử của mình, híp mắt nói: “Quân doanh? Nàng thật nghĩ vậy sao?”
Không biết vì sao Thẩm Hấp lại đột nhiên nhìn nàng với biểu tình như vậy, nhưng Tạ Hộ vẫn thành thật gật đầu: “À, vâng, đúng vậy. Có vấn đề gì sao?”
Chuyện đời trước Tạ Hộ còn nhớ rõ, Ninh Thọ tiểu tử này cực kỳ có thiên phú đối với phương diện dụng binh. Chẳng qua thiên phú này ở đời trước tất cả đều dùng để cùng Thẩm Hấp đối nghịch. Nếu một đời này, hắn cũng có thể ở trong quân lập nên thành tựu, mà nàng lại ở thời điểm thích hợp cắt đứt hận ý của hắn đối với Thẩm Hấp, vậy thì trong tương lai tiểu tử này sẽ không chống lại Thẩm Hấp. Nếu có được một nhân tài như vậy dưới trướng, vậy đối với Thẩm Hấp mà nói thì không khác gì hổ thêm cánh.