Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 95: TIỂU TỬ CƯỜNG NGẠNH



Edited by Bà Còm in Wattpad


Lão thái quân nâng mí mắt lên định thần nhìn Tạ Hộ một hồi lâu rồi mới lại hạ mắt xuống nhìn lướt qua Trưởng Tôn thị. Trưởng Tôn thị không nói gì, Vạn thị đang chờ xem kịch vui nên cũng không mở miệng, Lan di nương ngồi ở một chỗ bất động, Liên di nương tiến lên hỏi Tạ Hộ: “Không biết Thiếu phu nhân định xử trí hắn như thế nào?”
Tạ Hộ quét mắt nhìn mọi người một cái, bình tĩnh thong dong trả lời: “Đây cũng không cần Liên di nương phải nhọc lòng, nếu các vị đều nói hài tử này có quan hệ với Thương Lan Uyển, vậy ta đây sẽ không ủy thác trách nhiệm ôm lấy chuyện này. Người thuộc viện Thương Lan Uyển thì ta đây mang về xử trí, vậy không phải là chuyện 'thiên kinh địa nghĩa' hay sao?”
Liên di nương nhìn Tạ Hộ chỉ cười không nói, thật lâu sau mới đưa ra một câu: “Đại công tử ngày thường đối với hài tử này quan tâm rất nhiều, thiếp thân cũng chỉ muốn nhắc nhở Thiếu phu nhân một chút, chớ nên xử trí quá đáng, sẽ ảnh hưởng tới cảm tình của Đại công tử đối với Thiếu phu nhân.”
Tuy rằng lời nói làm ra vẻ có ý tốt, thế nhưng thái độ lại rất khiêu khích, Tạ Hộ cũng không ngại, mỉm cười nhẹ nhàng: “Cùng lắm chỉ là một hài tử, cho dù ta xử trí thế nào thì Đại công tử cũng sẽ không thay đổi cách đối xử với ta. Liên di nương thật sự đã quá lo lắng.”
Nói xong câu đó Tạ Hộ liền xoay người hành lễ với Lão thái quân cùng Trưởng Tôn thị và Vạn thị, sau đó được Lão thái quân cho phép đi đến bên cửa đứng trước người tiểu tử kia. Hai bà tử dùng đầu gối đè xuống tấm lưng không có một chút thịt của hắn làm hắn sắp không chịu nổi, không còn vùng vẫy lợi hại như lúc trước.
Tạ Hộ lạnh mặt ra lệnh cho hai bà tử: “Kéo lên, mang đến Thương Lan Uyển đi.”
Hai bà tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tang ma ma bên người Lão thái quân, được Tang ma ma gật đầu chấp thuận mới lôi kéo tiểu tử kia lên, xốc nách hắn như xách gà con đi theo phía sau Tạ Hộ về hướng Thương Lan Uyển.
Sau khi Tạ Hộ rời khỏi, Trưởng Tôn thị mở miệng hỏi Lão thái quân: “Lão thái quân, hài tử kia cho nàng ta mang về Thương Lan Uyển, có thể làm vậy hay không . . . Dù sao cũng là cốt nhục của Đại công tử.”
Lão thái quân thật ra không cảm thấy có vấn đề gì, từ trên trường kỷ đứng dậy, Tang ma ma lập tức tiến lên nâng đỡ. Lão thái quân nói: “Chuyện này các ngươi cũng đừng quản.”
Nói xong liền cho các tức phụ lui ra, đi vào nội đường nghỉ ngơi.
Vạn thị vượt lên đi trước nói: “Ta ngược lại thật muốn xem vị Thương Lan Uyển này rốt cuộc là người thiện tâm hay độc ác.”
Sau đó lại đi đến trước người Lan di nương đứng yên, quét mắt nhìn nàng ta từ trên xuống dưới một lần, nhếch miệng nói: “Thật ra Lan di nương này, ta cũng không biết đã qua bao nhiêu năm như vậy mà ngươi vẫn còn nhìn chằm chằm Thúy Phượng các không bỏ thế hả?” Người sáng suốt ai nhìn không ra, Lan di nương đây là muốn sửa trị vị ở Thúy Phượng các, vu hãm tiểu tử trộm đồ vật bất quá chỉ là lấy cớ.
Lan di nương mũi mắt xem tâm không nói gì, cũng không hành lễ với Trưởng Tôn thị và Vạn thị, cứ thế thản nhiên cùng Liên di nương rời khỏi chủ thính. Vạn thị nhìn bóng dáng bọn họ rời đi hừ lạnh một tiếng: “Hừ, thật đúng là đem chính mình trở thành trò cười.”
Trưởng Tôn thị được nha hoàn đỡ đi tới bên người Vạn thị, vừa sửa sang lại vạt áo vừa nói: “Đệ muội nổi giận với bọn họ làm gì, coi chừng mất thân phận.”
Vạn thị liếc Trưởng Tôn thị một cái, bĩu môi cười: “Tỷ tỷ chịu được nhưng ta chịu không nổi, bất quá chỉ là di nương, vậy mà so với phu nhân tỷ đây còn làm ra vẻ có giá lắm. Nếu ta là tỷ thì đã sớm giận đến lỗ mũi bốc khói.”
Trưởng Tôn thị thật ra rất bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp: “May mắn đệ muội không phải là ta, nếu không ngày ngày phải để ý tất cả chuyện lớn lẫn chuyện bé, chẳng phải là làm cho đệ muội tức chết mất rồi.”
Khuôn mặt Vạn thị lạnh xuống, phất tay áo bỏ đi. Trưởng Tôn thị nhìn chằm chằm bóng lưng của Vạn thị, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng.
*Đăng tại Wattpad*
Tạ Hộ trở lại Thương Lan Uyển, Hoa Ý liền lập tức ra đón, thấy phía sau Tạ Hộ còn hai bà tử đi theo, trên tay bà tử xách theo một "con gà con" gầy như que củi, không khỏi đưa mắt nhìn thoáng qua Trúc Tình như muốn hỏi 'sao lại thế này?’. Trúc Tình nhìn Hoa Ý lắc đầu, ý bảo nàng ta không nên nói chuyện. Lúc nãy chuyện phát sinh ở chủ viện Trúc Tình ở bên ngoài cũng nghe thấy một vài điều, nếu tiểu tử này thật là của Đại công tử, vậy phu nhân của bọn họ sẽ phản ứng sao đây? Ai cũng không đoán được.
Tạ Hộ đi vào nội gian, để Ngọc Tiêu lấy xuống áo choàng trên vai nàng, sau đó nói với hai bà tử đứng ở trong viện:“Buông người đi, các ngươi quay về được rồi.”
Hai bà tử nhìn nhau một cái, một bà tử bên trái béo hơn nói với Tạ Hộ: “Thiếu phu nhân, tiểu tử này thật sự hoang dã, sức lực lại lớn, Lan di nương cố ý sai bọn nô tỳ bắt hắn, buông ra sợ hắn va chạm Thiếu phu nhân.”
Tạ Hộ phất ống tay áo bảo: “Không sao. Thương Lan Uyển cũng có bà tử rất khỏe mạnh, hắn không làm gì được đâu, các ngươi cứ trở về đi.”
Nói xong liền nhìn thoáng qua Trúc Tình. Trúc Tình hiểu ý từ trong tay áo lấy ra miếng bạc vụn đưa cho hai bà tử. Hai bà tử thu bạc, cũng biết không còn lý do gì để lưu lại, liền buông lỏng tiểu tử kia hành lễ với Tạ Hộ rồi lui ra.
Tiểu tử kia bị bọn họ siết chặt quá nên cánh tay như có chút trật khớp, bị buông ra bất thình lình nên ngã ngửa trên mặt đất. Hắn vẫn cắn chặt răng không phát ra một tiếng rên nào, sau đó vẫn nằm dưới đất động đậy cánh tay vài cái, cánh tay tựa hồ khôi phục lại thì hắn mới ngồi dậy bắt đầu bóp chân.
Tạ Hộ mặc kệ hắn làm gì, cũng không hề gọi người tới bắt hắn, chỉ sai Hoa Ý: "Đem nước và điểm tâm tới cho hắn.”
Hoa Ý lĩnh mệnh rời đi, chỉ chốc lát sau cầm một bình nước và hai đĩa điểm tâm từ phòng bếp nhỏ đưa tới trước mặt tiểu tử đang ngồi dưới đất bóp chân bóp vai, ai ngờ thiếu chút nữa bị hắn hất đổ. May mắn Hoa Ý nhanh tay lẹ mắt lui một bước, bằng không tấm lòng hảo tâm của phu nhân đã hoàn toàn uổng phí.
“Cút đi! Ai muốn ăn điểm tâm của các ngươi! Đồ 'mèo khóc chuột giả từ bi'! Ta nhổ vào!”
Tiểu tử kia đã lôi chiếc vớ thúi trong mồm ra, miệng không bị bịt lại liền bắt đầu chửi bậy. Hoa Ý cũng là một "thùng thuốc nổ", làm sao có thể để một tiểu tử hỗn láo với phu nhân của mình, lập tức muốn duỗi tay bắt lấy tiểu tử kia, lại bị hắn chạy thoát nhanh như chớp, tốc độ như một con mèo rừng, mau đến không ngờ.
Hắn đã sớm tính kỹ con đường chạy trốn, nữ nhân kia kêu hai bà tử buông hắn ra -- thứ nhất là không kêu người khác tới kiềm giữ hắn, thứ hai cũng không sai người đóng cửa -- chỉ cần động tác của hắn nhanh một chút thì chỉ trong chốc lát có thể chạy ra khỏi viện này. Nhưng hắn vừa mới chạy qua ngưỡng cửa liền nghe thấy phía sau có giọng nói không nhanh không chậm cất lên: “Nếu ta là ngươi thì ta sẽ không chạy! Ngươi không chạy thì ta không lý do để đánh gãy chân ngươi, nhưng ngươi muốn bỏ chạy vậy đã cho ta lý do tốt để ra tay! Ngươi chạy đi! Cứ việc chạy! Chạy cho xa vào! Ta sẽ cho người tới Thúy Phượng các bắt ngươi! Thuận tiện bắt luôn mẫu thân của ngươi!”
“. . .”
Bước chân của tiểu tử kia lập tức khựng lại, phẫn nộ xoay người quát: “Ngươi dám bắt mẫu thân của ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta sẽ giết ngươi!”
Đừng nhìn hắn còn nhỏ, vậy mà lời như vậy lại nói ra một cách rất có khí thế.  Hoa Ý đặt điểm tâm sang một bên, muốn tiến lên giáo huấn tiểu tử thúi không biết tốt xấu kia nhưng lại bị Trúc Tình giữ chặt lắc lắc đầu ra hiệu, Hoa Ý mới nhẫn nại hạ hỏa.
Tạ Hộ nhún vai, bộ dáng "Không sao cả" bĩnh tĩnh phân tích: “Ngươi muốn giết ta à? Ngươi dựa vào cái gì? Chỉ bằng sức lực mà mới bị hai bà tử chế phục đã không thể động đậy được? Hay là bằng cái miệng bị vớ thối nhét vào mà không thể phun ra?  Trước khi ngươi giết được ta thì ta đã có thể giết mẫu tử các ngươi tám trăm lần rồi, ngươi tin hay không?”
Bộ dáng cong môi mỉm cười của Tạ Hộ thực xinh đẹp, bất quá lời nói ra lại rất tàn nhẫn.  Tiểu tử kia quả nhiên vừa nghe được liền siết chặt nắm tay, bước chân chạy trốn hoàn toàn dừng hẳn.
Tạ Hộ chỉ chỉ bình nước và điểm tâm đặt ở một bên, tiếp tục lạnh giọng ra lệnh:“Lại đây ăn. Dù sao cũng phải bị giết, nếu ta là ngươi thì sẽ muốn làm một con ma no. Ăn đi!”
Tiểu tử kia nghe xong lời này thì toàn bộ phía sau lưng cong cứng lại, giống như là một con mèo hoang đang tức giận, toàn thân lộ ra một cổ khí thế sẵn sàng tử chiến một trận với địch nhân.
Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát thì tiểu tử kia liền khôi phục lại, thở ra một hơi thật dài, tay chân cứng đờ cũng đã dịu lại, đi tới lấy nước và bánh trên bàn, không quan tâm đem điểm tâm nhét vào trong miệng. Hắn nhét đến nỗi thật sự không nhét được nữa bèn bắt đầu nốc nước, đổ nước vào xong liền bị nghẹn họng, thật vất vả lắm mới nuốt trôi được.
Tạ Hộ cũng không nóng nảy, sai tiểu nha hoàn đem đến cho nàng một cái ghế ngồi ở hành lang, liền cứ như vậy mà nhìn hắn ăn. Tạ Hộ thấy hắn ăn ngấu nghiến cũng không nói gì, chỉ kêu Hoa Ý lại đi lấy thêm một bình nước tới.
Chờ tiểu tử kia ăn xong rồi, Tạ Hộ mới mở miệng hỏi hắn: “Ta hỏi ngươi hai vấn đề, ngươi nói đúng sự thật thì ta liền suy xét cho ngươi chết một cách thống khoái.” Tạ Hộ nhếch môi cười như quỷ như Phật, đẹp như tiên tử trong bức họa, ác như sứ giả từ địa ngục, toàn thân mang hương vị xung đột đan xen.
Tiểu tử kia cười khẩy một tiếng, hướng về phía Tạ Hộ phun ra một bãi đàm cho thấy thái độ của hắn. Tạ Hộ không làm phản ứng dư thừa, kêu Hoa Ý và Trúc Tình đang đứng bên cạnh: “Phái người đi Thúy Phượng các bắt mẫu thân của hắn lại đây . . .”
Không đợi Hoa Ý và Trúc Tình lên tiếng lĩnh mệnh, tiểu tử kia liền rống lớn: “Không được đụng đến nương của ta!”
Tạ Hộ nhướng mày cười, thanh âm lạnh lẽo tỏa ra tứ phía: “Ngươi dựa vào cái gì mà bảo ta không được?”
“Ngươi! Ngươi là nữ nhân ác độc! Ngươi chờ đi, ta nhất định sẽ nhớ rõ ngươi! Trừ phi hôm nay ngươi đánh chết ta, nếu không một ngày nào đó ta sẽ báo thù! Ta sẽ báo thù!”
Tạ Hộ cười đi xuống thềm đá, không màng Hoa Ý và Trúc Tình ngăn trở đi đến trước người tiểu tử kia, ghé sát vào vào khuôn mặt nho nhỏ nhưng quật cường và hung ác, nhàn nhạt thản nhiên nói: “Tiểu tử, ta lại dạy ngươi một bài học. Đừng để cho người khác nhìn ra nhược điểm của ngươi là gì! Rõ ràng đấu không lại thì cũng đừng cậy mạnh, hại chính ngươi chưa nói còn hại luôn người ngươi để ý! Vẫn là câu nói kia, cho dù hiện tại ta muốn động thủ giết hai mẫu tử các ngươi, ngươi lại có thể làm được gì?”
“. . .”
Sau khi Tạ Hộ nói xong thì đôi mắt hắc bạch phân minh của tiểu tử kia cứ thế mà nhìn chằm chằm nàng, dường như đang nhìn chằm chằm một con quái vật. Tạ Hộ rút ra khăn tay của mình, lau vụn điểm tâm dính trên miệng của hắn, sau đó lại nhét cái khăn vào tay hắn, thanh âm bình tĩnh hỏi: “Vấn đề  thứ nhất, tên của ngươi là gì?”
Nắm tay tiểu tử kia vẫn siết chặt, ánh mắt vẫn lộ rõ sự cừu hận, bất quá hắn không còn xúc động như trước. Tạ Hộ cũng không nóng lòng, cứ đứng như vậy ở trước mặt hắn mà chờ, hai người thầm giằng co thật lâu thì tiểu tử kia mới rít ra mấy chữ từ kẽ răng: “Trường Thọ.”
Tạ Hộ cong môi cười: “Tên không tồi, nương của ngươi đặt à?”
Trường Thọ cắn chặt răng: “Đây là vấn đề thứ hai của ngươi hả?”
Tạ Hộ không tỏ ý kiến, nhún vai tiếp tục: “Vấn đề thứ hai là, vài thứ kia là ngươi trộm sao?”
Trường Thọ nhăn mày lại, cắn cắn hàm dưới rồi trả lời: “Dược liệu là ta trộm, những thứ khác thì không phải. Ngươi đâu cần biết có phải hay không? Mấy mụ kia đã giao ta cho ngươi, còn không phải muốn ngươi giết ta sao? Ngươi còn nói nhảm cái gì! Muốn động thủ thì nhanh lên một chút!”
“. . .”
Tạ Hộ nhìn tiểu tử quật cường này, trong lòng xác định hắn không có khả năng là hài tử của Thẩm Hấp. Bởi vì vô luận xét từ bề ngoài hay tính nết của hắn thì căn bản không có một chút nào giống Thẩm Hấp. Bất quá nhìn dung mạo của hắn xác thật có điểm quen quen, Trường Thọ . . .
Trong đầu Tạ Hộ liên tục lục tìm hồi ức về cái tên này.
Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, một cái tên đột nhiên nhảy ra, tựa hồ khả năng trùng khớp rất lớn. Tạ Hộ hoài nghi hỏi hắn: “Ngươi có phải họ Ninh hay không? Đại danh kêu Ninh Thọ?”
Tiểu tử kia kinh ngạc nhìn thoáng qua Tạ Hộ, từ vẻ mặt của hắn Tạ Hộ đã có được đáp án.
Ha, tiểu tử nhìn giống con gà con như vậy, ai có thể ngờ sau này hắn sẽ là nhân vật như thế? Thiên Duyên năm thứ sáu, là quân sư một tay lên kế hoạch cho Túc Vương mưu phản, mưu trí vô địch, dụng binh như quỷ, một đêm tàn sát ba mươi vạn tù binh -- -- Chinh Tây Tướng quân . . . Khó trách Tạ Hộ cảm thấy gương mặt này quen thuộc!
Đời trước khi hắn ngồi trên vị trí Chinh Tây Tướng quân, thỉnh thoảng sẽ đến Ngự thư phòng bái kiến chủ tử. Hàng năm nàng hầu hạ bên người chủ tử, đối với vị này cũng coi như là quen thuộc. Ai sẽ ngờ được, sau này một siêu cấp đại gian thần oai phong một cõi, ở triều đình kết bè kết cánh, khi còn nhỏ lại có bộ dáng đáng thương như vậy.
Hơn nữa điểm quan trọng nhất khiến Tạ Hộ không thể tưởng tượng được chính là, hắn vậy mà lại xuất thân từ Định Quốc Công phủ, nhưng lại có thể tránh được tội bị diệt mãn môn, thành công vào triều làm quan, mang binh đánh giặc. Nếu nói chuyện này không có một chút quan hệ nào với chủ tử thì Tạ Hộ đều không tin.