Tàng Châu

Chương 113



Edit: Châu

Mấy ngày nay, Đông cung vắng lặng hơn nhiều so với những ngày trước. Từ khi Thiên Tử phạt Đông cung đóng cửa nhận lỗi, đến quan chức phủ Chiêm Sự cũng không còn qua lại thăm hỏi, sợ bị ngôn quan lấy cớ. Đông cung vắng như chùa bà Đanh, đến nội thị đi qua đi lại cũng phải nhón bước chân.

Lý Tụng ngồi một mình trong điện, ánh mắt dừng trên tờ giấy đang đặt trên cuốn sách, sắc mặt nặng nề.

Ngày Lý Tụng nhận được phong thư này, trùng hợp cũng là ngày Vệ Quốc công tố cáo Thư Vương phi trước ngự tiền. Lý Tụng gọi Từ thị tới, vốn định hỏi dò đầu đuôi chuyện hạ độc, vì biết quan hệ giữa Từ thị và Thư Vương phi vốn không tệ. Nhưng phản ứng của Từ thị ghê gớm ngoài dự đoán của mọi người. Thậm chí chưa biết trong thư viết cái gì, chỉ nghe nói là Thôi Thanh Tư viết, Từ thị đã hỏi ngay Lý Tụng là có phải không tin mình hay không.

Lý Tụng tự hỏi, mình và Từ thị đã bên nhau hơn hai mươi năm, tôn trọng nhau như bạn cùng nhà, thế là giờ mới nhận ra, dường như mình không hề hiểu người bên gối này.

Từ thị thường ngày luôn cẩn thận, quản lý nội vụ Đông cung gọn gàng rõ ràng, tôn trọng người trên, khoan dung người dưới, hầu như không nhìn ra khuyết điểm nào. Vì lẽ đó từng ấy năm qua, Lý Tụng vẫn luôn ngầm đồng cho Từ thị làm chủ Đông cung, cũng chưa có ý định lập thái ử phi khác.

Nhưng Lý Tụng cũng từng bước phát hiện ra, người đàn bà kia bề ngoài thì kính cẩn nghe lời, nhưng bên trong dã tâm càng ngày càng lộ rõ. Lý Tụng đột nhiên cảm thấy đáng sợ, không biết Từ thị còn giấu giếm những gì, còn có âm mưu nào khác hay không.

Thật sự thì đối với cá nhân Lý Tụng, ông ta cho rằng mọi việc có số, cái gì của mình thì cuối cùng sẽ có, vì thế ông ta chưa bao giờ tranh đoạt cái gì. Năm đó cô Diên Quang quyền thế cực thịnh, mẫu hậu cũng hợp ý cô, bảo Lý Tụng cưới Tiêu thị. Lý Tụng không thể cãi lời mẫu hậu, đành phải nghe theo, không ngợ vì vậy mà bị Lý Mô căm hận, làm cho cả phủ Công chúa lật thuyền.

Sau vụ án Diên Quang, Lý Tụng trở nên cẩn thận chặt chẽ, không dám hỏi gì đến việc triều chính. Thứ nhất là không muốn tranh với Lý Mô, chỉ tổ liên lụy đến nhiều người vô tội. Thứ hai, Lý Tụng làm Thái tử làm nhiều năm như vậy, thực sự không cảm thấy quyền vị có gì tốt cả. Nhưng thân Lý Tụng bây giờ đã sớm có rất nhiều tính mạng dính vào, lúc này không phải cứ nói từ bỏ là có thể từ bỏ được.

Nếu Lý Tụng có may mắn kế thừa được ngôi vị hoàng đế, Quảng Lăng Vương ứng cử viên Thái tử tốt nhất. Đến lúc đó, Từ thị chính là Thái hậu, địa vị trong cung còn trên cả hoàng hậu.

Bởi vậy, Lý Tụng không thể không điều tra Từ thị thật cẩn thận. Không thể để cho một người đàn bà mưu mô phụ tá Thái tử được.

Lúc này, thái giám Đông cung vào báo: “Điện hạ, Thôi chủ bộ xin vào.”

Lý Tụng để bút xuống, nói: “Mau mời anh ta vào.”

Thôi Thời Chiếu mặc quan bào đi vào điện, thấy trong điện không có một người hầu nào, không khỏi thấy kỳ lạ. Thôi Thời Chiếu hành lễ: “Không biết Thái tử điện hạ triệu vi thần đến có chuyện gì ạ?”

Lý Tụng nhìn thanh niên trẻ tuổi thanh lịch trước mặt, thở dài nói: “Tử Chiêm, ta có việc này không biết nên thảo luận với ai, gọi ngươi vì nghĩ việc này cũng có chút liên quan đến ngươi, xem cái này trước đi.”

Lý Tụng đưa bức thư ra, Thôi Thời Chiếu cung kính nhận, nhanh chóng xem lướt qua lá thư.

Đến lúc thấy chứ ký dưới thư, Thôi Thời Chiếu thầm kinh hãi. Đây là thư Vân Nam Vương phi đích thân viết cho Thái tử, nửa đầu thư nhắc tới ân oán năm xưa cùng Thư Vương phi, trong đó nói rõ cả hai người đều không phải là người sai khiến tỳ nữ kia. Nửa sau thư là nhờ Thái tử điều tra lại việc của Thai tử phi Tiêu thị một lần nữa.

Thôi Thời Chiếu không hiểu lắm, người trong nhà đều khẳng định là Thư Vương phi đã sai khiến tỳ nữ đẩy Vân Nam Vương phi, làm cho Vân Nam Vương phi phải lấy chồng xa, Thư Vương phi thay thế lấy Thư Vương. Nhưng theo như trong thư này, thì dường như như có ẩn tình khác. Hai vị này mặc dù đều là cô của Thôi Thời Chiếu, nhưng từ nhỏ Thôi Thời Chiếu đã đi học ở bên ngoài, không thân thiết với ai hơn ai, nhìn nhận khá là khách quan.

“Vân Nam Vương phi viết phong thư này cho ta, hẳn là còn có nhiều nghi ngờ đối với chuyện năm xưa” Lý Tụng dừng một chút, rồi nói tiếp “Ta hoài phía sau có người khác gây ra sự kiện kia, làm cho chị em hai người đó hiểu lầm, muốn… Vân Nam Vương phi rời xa kinh thành, đến nơi mà ta không thể nào nhìn thấy được, cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ của ta. Tuy nhiên mẫu hậu đã mất nhiều năm, đương nhiên ta không thể hỏi đáp án được. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn một người có thể biết nội tình.”



“Ngài ý nói, là Từ nương nương?” Thôi Thời Chiếu lập tức nghĩ đến.

Ban đầu Tiên hoàng hậu không hề coi trọng Từ Lương viện, sau đó tự nhiên lại nâng bà ta lên hàng thân tín, thậm chí trước khi lâm chung, cũng chỉ cho Từ thị phụng dưỡng. Từ thị muốn đạt được sự tin tưởng của tiên Hoàng hậu, nhất định phải cố gắng rất nhiều.

Lý Tụng gật đầu, băng giá trong mắt dần cho phủ: “Chắc người ấy biến sự tình không phải đơn giản như vậy. Ta chỉ thể dùng người của phủ Chiêm Sự, nhưng giờ bọn họ tránh ta còn không kịp, chỉ có thể giao cho ngươi. Ta muốn ngươi giúp điều ta, xem năm đó Thái tử phi thật sự cùng người khác tư thông, hai là bị người ta hãm hại.”

Mọi người đều biết, Kinh triệu doãn Tằng Ứng Hiền chính là người tố giác vụ án Diên Quang. Chuyện đã gây ra cơn sóng thần nhấn chìm triều đường và toàn bộ Kinh thành. Có điều là từ trước đó, Trinh Nguyên đế đã nhận được mấy bức mật thư, nói Thái tử phi Tiêu thị có hành vi không hợp đạo đức, đồng thời cũng nói đến một số việc không đúng mà Trưởng Công chúa Diên Quang và một số quan viên làm.

Tố giác nhiều lần, cuối cùng cũng làm cho Trinh Nguyên đế chủ ý đến, cho người âm thầm điều tra, sau đó mới có sự kiện Tôn Miểu đó.

Chuyện mật thư, Lý Tụng vẫn luôn biết, nhưng ông ta tưởng đó là liên hoàn kế của Thư Vương, nên chưa từng nghĩ kỹ. Nhưng bây giờ, ông ta cho rằng sự tình không đơn giản như vậy.

Lý Mô dùng Tằng Ứng Hiền tố giác cô Diên Quang nhằm đẩy đổ phủ Công chúa là thật. Nhưng những mật thư nhằm vào Tiêu thị kia thì giống như trả thù riêng hơn. Quả là Lý Mô căm hận phủ Công chúa, nhưng lão có tư tình với Tiêu thị cũng là thật sự.

Ngày ấy ở ngự tiền, Lý Mô cực kỳ bênh vực Thư Vương phi, chắc chắn cũng có mấy phần ân tình. Suy ra, năm đó Tiêu thị từng sinh một cậu con trai cho Thư Vương, dù Thư Vương tấn công phủ Công chúa, cũng sẽ không thể không nhớ đứa trẻ kia.

Lúc đó, những lời đồn nhảm nhằm vào Tiêu thị đã làm cho Lý Tụng, vị phu quân hữu danh vô thực nổi giận, những lời đó chắc chắn cùng làm Lý Mô nổi điên, để lão không tin đứa bé trong bụng Tiêu thị là con đẻ của mình.

Đám láo nháo đó không giống như việc mà một chính khách có thể làm, vì lẽ đó Lý Mô mới không chịu tra.

“Vi thần sẽ cố làm hết sức.” Thôi Thời Chiếu cúi người hành lễ.

Thôi Thời Chiếu vừa đi, thái giám hầu cận Trinh Nguyên đế đến truyền khẩu dụ, giao cho Thái tử năm ngày sau thay mặt Thiên Tử đi Thái miếu ở ngoại thành trai giới tế trời, cầu quốc thái dân an. Tất cả mọi chuyện giao do Thái Thường tự lo liệu. Thông thường, giao Thái tử tế thiên cũng là chuyện bình thường, nhưng ra cung vào thời điểm này thì thấy không ổn lắm.

Trước hế Lý Tụng lĩnh chỉ, sau đó hỏi thái giám kia: “Không biết Thánh Nhân đã khỏe chút nào chưa? Khi nào có thể lên triều được? Mấy ngày nay, trong triều bàn tán sôi nổi, ta cũng gặp được bệ hạ.”

Thái giám không ngờ Lý Tụng sẽ hỏi cái này, ấp úng nói: “Tiểu nhân chỉ đến truyền chỉ, cũng không biết những thứ này. Điện hạ hỏi người khác đi ạ.” Nói xong hành lễ rồi vội vã lui ra.

Như vậy càng có vẻ việc này không bình thường. Tình trạng sức khỏe của Thiên Tử không rõ ràng, nhưng lại phái Thái tử ra ngoài cung, tế thiên ở ngoại thành. Theo lý mà nói, coi như Thiên Tử không khỏe, cũng nên nói cho Thái tử biết, cho ông ta giám quốc mới đúng. Hay là kế điệu hổ ly sơn?

“Người đâu, truyền Quảng Lăng Vương vào cung.” Lý Tụng cao giọng.

***

Sau khi Ngu Bắc Huyền làm hỏng việc ở Hà sóc, lúc vào đến Kinh thành, không tránh khỏi bị Lý Mô mắng cho một trận. Để giành lại tín nhiệm của Lý Mô, y đặc biệt để tâm việc được giao lần này, thường xuyên kiểm tra các nơi trong thành, chỉ lo có chỗ nào sơ suất.



Thường Sơn đit theo phụ việc Ngu Bắc Huyền, những lúc vất vả quá thường lầm bầm oán giận: “Nếu có Trần Hải thì tốt.”

Lần trước Trần Hải trúng một mũi tên của Lý Diệp trong Ngu viên, vết thương khá nặng, gần như hỏng một cánh tay. Nhìn vào vết thương để hình dung, có thể thấy người bắn tên kia có tài bắn cung vừa mạnh vừa chuẩn, mũi tên xuyên qua mấy người lính đằng trước, suýt chút nữa đóng đinh Trần Hải lên tường. Lực cánh tay kinh người.

Mà Ngu Bắc Huyền biết, khi Bạch Thạch sơn nhân còn trẻ thường dùng cung sắt, có người nói cung nặng đến trăm cân, trên chiến trường từng một mũi tên xuyên qua năm người, tài năng được lưu truyền đến mức như thần. Bởi vậy người có tài bắn cung như thế, chắc chắn chính là người mới chỉ nghe danh mà chưa biết mặt – Ngọc Hành.

Quảng Lăng Vương đúng là rất coi trọng cậu em vợ Lý Diệp, thế mà lại phái đệ nhất mưu sĩ đến Hà Tây. Có khả năng dọn sạch kho lúa bí mật của y, lại còn chủ huy đám giặc cỏ đấu pháp quỷ dị đột nhiên mọc ra, phỏng chừng cũng là tác phẩm của bọn họ.

Giờ thì đúng là Ngu Bắc Huyền rất muốn được gặp chính diện Ngọc Hành kia một lần.

“Mấy ngày nay, Vương Thừa Nguyên có động tĩnh gì không?” Ngu Bắc Huyền hỏi.

Thường Sơn trả lời: “Cũng như trước thôi, ra chơi, hay đến nhất là nhà hàng và quán rượu, đúng kiểu công tử bột.”

“Cứ theo dõi chặt vào, chớ xem thường người này.” Ngu Bắc Huyền nói.

Hồi Vương Thừa Nguyên ở Hồng Lư tự làm con tin chỉ chơi bời trăng hoa, đa số đều cho là bất tài. Nhưng vừa về tới phiên trấn, Vương Thừa Nguyên liền thể hiện tài năng quân sự trác việt. Có thêm người này tương đương với việc Đông cung có thêm một trợ lực. Lúc khởi sự sẽ trở thành chướng ngại của họ.

Đứng trên cổng thành nhìn khắp thành Trường An. Phố phường vuông vức, đường xá rộng rãi thẳng tắp như bàn cờ. Trong đó, nhà cửa dân chúng chính là những quân cờ trên bàn cờ. Từ nơi này có thể nhìn thấy tháp chuông Hoàng Thành cao chót vót, mái ngói phản chiếu ánh sáng vàng rực.

“Gần đây trong thành có gì khác không?” Ngu Bắc Huyền đặt tay lên bức phù điêu hình đầu sư sử trên tường thành, lại hỏi.

“Ngoại trừ Thôi gia cùng Lý gia theo nhau ra khỏi thành, thì không có gì khác lạ cả.” Thường Sơn thành thật trả lời, “Hai vị kia đúng là tinh, nghe được tiếng gió rất sớm, đã nghĩ cách đưa cả nhà chạy hết rồi. Có điều nếu không được ngài gợi ý, chắc bọn họ cũng không thể đi dễ dàng như vậy được.”

Ngày ấy Lý Diệp đưa Gia Nhu ra khỏi thành, đúng lúc Ngu Bắc Huyền ở bên cạnh. Chính y ra hiệu cho những người kia cho họ đi. Hiện tại bốn cổng thành đều là người của Thư Vương, mục đích chính là đến lúc cần thì thuận lợi kiểm soát tình hình trong thành.

Nàng rời khỏi Trường An cũng tốt. Một khi trong thành loạn lên, ai cũng không thể bảo đảm an toàn cho nàng. Hơn nữa, hôm nay Thánh Nhân đã hạ khẩu dụ, để thái tử thay mặt đi tế thiên. Như thế tính ra, chỉ còn có năm ngày.

Sau năm ngày, thành bại sẽ rõ.

“Ai thế!” Thường Sơn bỗng nhiên lên tiếng.

Ngu Bắc Huyền đang tập trung suy nghĩ, không chú ý tới phía sau, nghe vậy kinh ngạc quay đầu lại thì thấy một người đang từ trong bóng tối đi ra. Người đó rất gầy gò, như cành tre, nhưng mặt mày như tranh. Ống tay áo bị gió trên cổng thành thổi tung bay, trông như tiên bay xuống.

“Ngươi tới làm gì?” Ngu Bắc Huyền rất bất ngờ lại nhìn thấy chàng ở chỗ này, cau mày hỏi.

Thường Sơn chắn trước mặt Ngu Bắc Huyền theo bản năng, Ngu Bắc Huyền kéo Thường Sơn ra: “Không sao, tự ta đối phó được.”

— QUẢNG CÁO —