Tàng Châu

Chương 118



Gia Nhu không nghĩ Thôi Thời Chiếu đi thật, nàng đứng sững tại chỗ, rồi bị Thôi Thời Chiếu nắm lấy ống tay áo, gần như lôi ra khỏi phòng.

Hai người đi thẳng xuống lầu, không hề quay đầu lại. Mãi đến tận lúc ra ngoài đường, Thôi Thời Chiếu mới thả Gia Nhu ra.

“Biểu huynh, đi thật à, bọn họ…” Gia Nhu còn chịu kịp hồi phục tinh thần. Cứ rời đi như thế, vạn nhất không mượn được binh thì làm thế nào?

Thôi Thời Chiếu cuống lên, làm động tác im lặng, kéo Gia Nhu vào trong góc: “Chúng ta ở đây chờ xem.”

Gia Nhu không biết Thôi Thời Chiếu đang đợi cái gì, một lúc sau thì thấy Phương Do đuổi theo.

Thôi Thời Chiếu cố ý đi ra ngoài, đứng ở ven đường làm ra vẻ ngó nghiêng xung quanh. Phương Do lập tức đến gần, nói: “Lang quân, ta có một tòa nhà nhỏ ở huyện Phong Dương, để tiện nói chuyện, tối nay mời anh tới đó.”

Thôi Thời Chiếu nhìn Phương Do: “Ta vừa ở trong phòng kia, thấy sứ quân cũng không mặn mà gì đối với đề nghị của ta, sao giờ lại mời ta đến làm khách? Ta định về báo lại cho Thư Vương luôn đây.”

Phương Do vội vã hạ giọng: “Thong thả đã, ta có thành ý hợp tác cùng Thư Vương, nhưng nơi này thực sự không tiện nói chuyện, tốt hơn là buổi tối anh đến chỗ ta ngồi một lát đi. Đây là địa điểm.” Phương Do nhét một tờ giấy vào tay Thôi Thời Chiếu, nhìn xung quanh một chút rồi quay trở lại.

Nhưng mọi thứ đều bị Từ Tiến Đoan đang đứng trong cửa sổ lầu hai thấy rất rõ ràng.

Vừa nãy Thuận Nương mời Từ Tiến Đoan vào phòng mình, cố ý để hắn thấy cảnh này. Sau đó nói: “Thiếp thân đã sớm nói với ngài rồi, Tiết độ sứ Trung Vũ, ngoài miệng thì xưng huynh gọi đệ với ngài, sau lưng đã sớm bất mãn khi thấy lực lượng của ngài lớn hơn, muốn tự mình liên kết với Thư Vương cơ. Ngài không muốn cơ hội này, lão ta sẽ cướp.”

Từ Tiến Đoan nắm tay thành đấm, nói một cách lạnh lùng: “Muốn cướp công của ta à, không dễ như vậy đâu. Chắc chắn lão ta hẹn thôi Thời Chiếu ở chỗ nhà kia, ta sẽ xem xem bọn họ nói chuyện gì.”

Thuận Nương nghe được Từ Tiến Đoan nói như vậy, lại nói: “Còn có thể nói chuyện gì? Thôi Thời Chiếu tới đây nói chuyện xuất binh, đương nhiên Phương Do định thay thế ngài rồi. Giờ đã biết lão ta là loại người nào chưa? Lại định đưa thiếp thân đưa cho lão ta nữa chứ?”

Từ Tiến Đoan rời khỏi cửa sổ, lui về ngồi lên sập, kéo Thuận Nương vào lòng, vừa hôn vừa nói: “Đương nhiên sẽ không. Nàng thông minh như vậy, ta thương còn không kịp.” Thực ra hắn vừa nhận được một bức thư, nói Thư Vương có một con trai ruột, chính là anh rể của Thuận Nương. Nói cách khác, nếu Thư Vương lấy được thiên hạ, Thuận Nương có khả năng biến thành em vợ của Thái tử, quân bài tốt như vậy, sao hắn có thể chắp tay tặng người được.

Thuận Nương tập trung đối phó Từ Tiến Đoan. Giờ nàng ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi gã đàn ông bạc tình bạc nghĩa này, không bao giờ muốn gặp lại nữa. Để đạt được điều đó, nàng ta tạm thời cố chịu tủi nhục vậy.

Đến chạng vạng, Thôi Thời Chiếu theo lời Phương Do đến nơi hẹn. Tòa nhà Phương Do ở quả nhiên rất yên tĩnh, phong cảnh tịch mịch. Thôi Thời Chiếu gõ cửa, Phương Do tự mình ra ngoài nghênh tiếp, nói: “Ta đang mong anh, xin mời vào.”

Thôi Thời Chiếu mang theo Gia Nhu cùng vào cửa, trong sân chỉ có mấy người làm đang bận bịu, nấu bò làm thịt dê, mùi thơm tỏa ra. Phương Do mời Thôi Thời Chiếu ngồi trong nhà chính, đóng cửa lại rồi mới nói: “Anh không biết chứ, rất nhiều khi ta cũng không được theo ý mình, Từ Tiến Đoan chèn ép ta khắp nơi, ta sao dám công khai đối nghịch với hắn? Cho nên phải mời anh chịu khó tới chỗ nhỏ hẹp này.”

Thôi Thời Chiếu nhìn quanh một lượt, nói chân thành: “Nơi này của Sứ quân thực sự không tệ. Có điều Thôi mỗ còn chuyện quan trọng phải làm, sứ quân muốn nói gì xin nói thẳng đi.”

Phương Do cũng không quanh co nữa, nói luôn: “Không nói dối anh, trên tay ta không có năm mươi ngàn quân đâu, chỉ có hai mươi ngàn thôi, không biết có thể chia sẻ khó khăn của Thư Vương không?”

Thôi Thời Chiếu sửa sửa ống tay áo, lạnh nhạt nói: “Mọi người đều biết, gần thành Lạc Dương thì địa bàn Sứ quân trấn thủ là lớn nhất, nha binh tổng cộng không dưới tám mươi ngàn, vậy mà chỉ đồng ý ra có hai mươi ngàn, có lẽ là hơi thiếu thành ý. Thư Vương hi vọng các vị Tiết độ sứ có thể hợp tác hết sức, thế nhưng cũng đừng làm cho người ta nghĩ đến mức độ như bố thí thế chứ?”

Phương Do sửng sốt một lát, rồi vội vã sửa lời: “Lang quân đừng nóng giận, anh có chỗ không biết. Tuy rằng danh nghĩa ta có tám mươi ngàn binh, nhưng phải rải ra canh giữ khắp nơi, anh biết thừa các Tiết độ sứ có hòa thuận đâu, lúc nào chả có tranh cướp phá phách vụn vặt. Nếu ta đưa hết binh lực cho các người, còn ai giữ nhà? Như vậy đi, ta đưa ra thêm mười ngàn nữa nhé?”

Thôi Thời Chiếu nhìn Phương Do, im lặng trong chốc lát.



Phương Do bị nhìn thì rất khó chịu, móc binh phù trong ngực ra, nói: “Anh xem, ta mang cả binh phù đến đây này, không phải ta không muốn, mà thật sự là năng lực có hạn, chỉ có thể ra được thế thôi.”

Gia Nhu tiến lên cầm lấy bùa hộ mệnh. Mới đầu Phương Do hơi do dự, không muốn đưa ngay, lại bị Thôi Thời Chiếu nhìn, lúc này mới buông lỏng tay.

“Anh vừa cầm binh phù rồi đấy, trước mặt Thư Vương nhớ nói tốt cho ta vài câu, nếu như có thể lấy được quân của Từ Tiến Đoan, cùng ba châu tiếp giáp cho ta thì là tốt nhất.” Phương Do xoa xoa tay nói.

Nhưng Thôi Thời Chiếu vẫn lắc đầu: “Thôi mỗ có biết một chút quy định của nha binh các nơi. Chỉ có Hổ phù thì sợ là không điều động được binh đâu nhỉ? Sứ quân phải tự mình hạ lệnh, giao ba mươi ngàn quân này cho ta điều khiển mới được.”

“Đó là đương nhiên.” Phương Do cười làm lành, “Có điều ta đã mời đầu bếp làm bữa tối, ở lại đây một lúc cũng không gấp chứ? Sáng sớm ngày mai, ta với anh cùng ra ngoài thành, ta điều binh đến. Để tránh cho Từ Tiến Đoan ngăn cản, bề ngoài ta vẫn cần qua loa với hắn một chút.”

Phương Do vừa dứt lời, cửa chính đã bị đẩy mạnh, gió lớn bên ngoài lập tức thổi vào, trong sân đèn đuốc chiếu sáng như ban ngày.

“Phương huynh đãi khách ở đây, sao không bảo ta!” đám Từ Tiến Đoan đứng ở bên ngoài, vẻ mặt như cười như không.

Phương Do lập tức đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc.

Thôi Thời Chiếu vẫn ngồi thẳng, bất động, chỉ nâng bát trà trong tay lên uống, còn Gia Nhu thì bất ngờ sợ hết hồn. Tuy lúc trước, Thôi Thời Chiếu đã nói với nàng, Từ Tiến Đoan nhất định sẽ đến, nhưng không nghĩ lại đến nhanh như vậy.

Từ Tiến Đoan chỉ vài bước đã tới trước mặt Phương Do, cả giận nói: “Ngươi và ta là anh em kết nghĩa, ta vẫn tôn ngươi là huynh trưởng, không ngờ ngươi lại vụng trộm bán đứng ta như vậy?”

“Ngươi coi ta là huynh trưởng, thế mà lại mấy lần đưa binh lấn chiếm, buộc ta theo ý ngươi? Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy! Người đâu!” Phương Do kêu lớn, nhưng trong sân hoàn toàn yên lặng, không một ai có hành động gì.

Từ Tiến Đoan túm cổ áo Phương Do áp lên tường, cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ gọi ai? Người của ngươi ở bên ngoài bị ta tóm lâu rồi. Ngoan ngoãn chịu trói đi!”

Lúc này Phương Do mới thấy không ổn, đột nhiên nhìn về phía Thôi Thời Chiếu: “Ngươi nói cho hắn biết hử?”

Thôi Thời Chiếu lạnh nhạt nói: “Ta chỉ đến đây theo lời hẹn thôi, không nghĩ sẽ gặp Tiết độ sứ Vũ Ninh ở đây, chỉ là trùng hợp thôi.” Thôi Thời Chiếu tỏ rõ thái độ không liên quan tới mình, cứ y như không liên quan thực sự vậy. Nếu Gia Nhu không biết rõ Thuận Nương có tham gia vào, chắc cũng đã bị ông anh họ này lừa. Nàng nghĩ thầm người này không hổ là danh thần hạng nhất của triều Nguyên Hòa, thật can đảm mưu trí. Lần này được đi theo, coi như Gia Nhu được học hỏi thêm nhiều.

Phương Do lập tức nhũn ra, không ngừng xin tha, nhưng Từ Tiến Đoan chỉ bảo tay chân lôi Phương Do ra ngoài. Chờ trong phòng yên tĩnh trở lại, gương mặt sắt của Từ Tiến Đoan mới nở nụ cười với Thôi Thời Chiếu: “Chắc anh bị dọa sợ rồi. Chẳng qua ta dọn dẹp nhà cửa thôi, rồi ta sẽ tự giải thích với Thư Vương về mọi chuyện.”

Gia Nhu nghe xong trong lòng rất hồi hộp, lão hồ ly Từ Tiến Đoan vẫn chưa tin bọn họ, lão đã tự liên lạc với Thư Vương rồi hả? Nàng nhìn Thôi Thời Chiếu theo bản năng, Thôi Thời Chiếu vẫn thản nhiên như không.

Từ Tiến Đoan đưa tay ra nói: “Binh phù vừa rồi, để họ Từ ta lo cho.”

Đương nhiên Gia Nhu không đưa, Thôi Thời Chiếu ngẩng đầu lên nói: “Chuyện của hai vị Tiết độ sứ, ta không định can thiệp vào, thế nhưng binh phù là do Phương sứ quân giao cho ta, không thể chuyển cho ông như thế được.”

“Thế sao?” Từ Tiến Đoan cười nhạt, chắp tay nói, “Các ngươi cho là, không giao ra binh phù mà vẫn có thể rời khỏi nơi này sao?”

Mấy người ngoài cửa lập tức rút đao ra, ánh đao lạnh như băng. Thôi Thời Chiếu sầm mặt, biết nếu Từ Tiến Đoan cướp được binh phù của Phương Do, sẽ như hổ thêm cánh, chắc đến Thư Vương hắn cũng sẽ không sợ. Trên thực tế, có binh phù này, hắn hoàn toàn có thể tự lập làm vua. Vì lẽ đó hắn mới không lo lắng gì.

Đúng lúc đó, Gia Nhu phi thân đến bên cạnh Từ Tiến Đoan. Từ Tiến Đoan bị bất ngờ, giơ tay đỡ theo bản năng, nhưng Gia Nhu đã rút dao găm, đâm thẳng vào cánh tay hắn. Dao găm này là Thôi Vũ Dung đưa cho nàng phòng thân trước khi lên đường, là binh khí được lò rèn nổi danh nhất kinh thành rèn ra, chém sắt như chém bùn.

Từ Tiến Đoan bị đau, lui về phía sau hai bước, Gia Nhu theo sát, kề dao găm vào ngang cổ Từ Tiến Đoan, tay kia thì vặn cánh tay bị thương của hắn ra đằng sau.



Từ Tiến Đoan kêu lên đau đớn.

“Đứng lại, nếu không ta sẽ cắt cổ Sứ quân.” Gia Nhu hạ giọng nói. Hồi đi theo Ngu Bắc Huyền, Ngu Bắc Huyền đã dạy nàng mấy chiêu tự vệ. Tuy rằng đã lâu không dùng, nhưng trong tay có vũ khí, thừa sức chế ngự Từ Tiến Đoan.

Từ Tiến Đoan nghe giọng, nhận ra là nữ thì càng thêm giật mình. Hắn quá tự phụ, cho rằng Thôi Thời Chiếu trói gà không chặt, tùy tùng nhất định cũng không đỡ nổi một đòn, đối phó cả hai người quá dễ dàng, nên không thèm mang theo thủ hạ nào bên người.

Ai mà nghĩ bản thân lại bị một người phụ nữ tóm dễ như thế.

Tất cả mọi chuyện xảy ra rất nhanh, đến khi nha binh bên ngoài phản ứng kịp, vọt vào trong phòng thì Từ Tiến Đoan đã không thể trở tay rồi.

Thôi Thời Chiếu cũng bị biến cố làm cho sợ hết hồn. Lúc thấy Từ Tiến Đoan trở mặt, phản ứng đầu tiên của anh ta là kéo dài thời gian. Nhưng nhìn tình hình thì có thể sẽ liên lụy đến Gia Nhu, không ngờ Gia Nhu lại làm được như thế. Thôi Thời Chiếu bước nhanh tới cạnh Gia Nhu, nói với mấy nha binh: “Nếu không muốn sứ quân của các ngươi có việc, thì lui hết cả ra.”

Thôi Thời Chiếu vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, không hoảng loạn chút nào. Từ Tiến Đoan thì ngược lại, một cánh tay đã bị Gia Nhu đâm một nhát khá mạnh, đau đớn hét lớn: “Bảo các ngươi ra ngoài, không nghe thấy sao!” Tuy hắn ta là võ tướng, nhưng đã lâu không ra trận giết địch, thêm nữa thường ngày quen sống trong nhung lụa, làm sao chịu được cảnh này.

Nha binh nhìn thấy máu nhỏ tong tỏng trên mặt đất, thoáng cái đã thành vũng, sắc mặt sứ quân trắng bệch, chỉ còn cách từ từ lùi ra ngoài phòng, nhưng từ đầu đến cuối không để khoảng cách quá xa.

Gia Nhu cùng Thôi Thời Chiếu cùng di chuyển ra ngoài, trong sân đầy người, đếm vội cũng không dưới trăm mạng, quả nhiên Từ Tiến Đoan đến có chuẩn bị. Bọn họ chỉ có hai người, thế đơn lực bạc, rất khó thoát ra an toàn.

Thôi Thời Chiếu đốt một phát pháo hiệu lên trời, tín hiệu cháy rực trong màn đêm, sáng như pháo hoa.

Từ Tiến Đoan đảo mắt, nói: “Thôi lang quân, anh xem thế này được không nhé? Ta đồng ý xuất năm mươi ngàn quân, trợ giúp Thư Vương, chuyện hôm nay, anh đại nhân đại lượng, không chấp tiểu nhân, thả ta đi?” Lúc nói chuyện, hắn đưa mắt ra hiệu cho bộ hạ, bộ hạ lặng yên rời đi.

Những nha binh còn lại bao vây quanh bọn họ, không khi trong sân căng thẳng, sẵn sáng chiến đấu, nhưng không bên nào dám manh động, yên lặng như tờ. Đúng lúc này, đuôi mắt Gia Nhu liếc thấy bốn phía trên tường đều có cung thủ vừa bò lên, mũi tên nhằm thẳng bọn họ.

“Biểu huynh, chúng ta lùi vào trong phòng đi!” Gia Nhu quyết đoán, kéo Từ Tiến Đoan chắn trước hai người.

Thôi Thời Chiếu theo nàng đồng thời lùi về sau, theo bản năng che nàng phía sau mình. Lúc này, nếu những mũi tên kia bắn về phía bọn họ, Gia Nhu chắc chắn sẽ không sao, nhưng Thôi Thời Chiếu chắc sẽ bị bắn như lông nhím.

Lúc bọn họ lùi vào trong nhà, ngoài sân bỗng lại vang lên tiếng đánh giết. Có người nhảy từ trên cao xuống, đánh thẳng vào bọn nha binh trong sân, thoáng cái đã có mấy tên ngã xuống. Gia Nhu nhìn rõ là Phượng Tiêu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lần này bọn họ được cứu rồi.

Nhưng ngay khi nàng vừa thở phào, Từ Tiến Đoan chớp thời cơ vung tay, hất văng cánh tay Gia Nhu, sau đó quay người bóp chặt cuống họng Gia Nhu.

Thôi Thời Chiếu chỉ là thư sinh yếu đuối, phản ứng không thể nhanh bằng Từ Tiến Đoan, vừa định tiến lên đã bị Từ Tiến Đoan một phát đánh văng ra.

Gia Nhu chỉ cảm thấy hai chân mình mình bị nhấc khỏi mặt đất, cuống họng bị một sức mạnh thô bạo cắt đứt, không thở nổi. Nàng thống khổ văn vẹo giữa không trung, hai tai vang lên ong ong, hôm nay phải chết ở chỗ này sao? Nhưng nàng không muốn chết, nàng muốn sống để gặp Lý Diệp. Nàng cố gắng nắm lấy tay Từ Tiến Đoan, muốn dốc sức đánh một đòn cuối cùng.

Bỗng nhiên, Từ Tiến Đoan rên lên một tiếng, lỏng người ra.

Gia Nhu một lần nữa hít được luồng không khí mới, thở dốc từng cơn, hai chân như nhũn ra, suýt chút nữa ngã sập xuống đất.

Sau đó, nàng rơi vào một vòng tay quen thuộc.