Tàng Châu

Chương 12



Edit: Châu

Lý Diệp ngồi lại trong quán sách tiếp tục sao chép đến xong nội dung cuốn sách mới để bút xuống, thổi thổi mực nước trên giấy.

Phượng Tiêu ôm mấy quyển sách từ dưới lầu lên, đặt ở trên bàn: “Lang quân, sách ngài muốn đây hết rồi ạ. Nhưng ngài xem Luật lệ và Lịch sử Nam Chiếu để làm gì ạ?”

“Chẳng qua thấy thú vị thôi.” Lý Diệp mở sách ra, vừa nhìn vừa nói, “Ví dụ như Vân Nam Vương tuy là tước vị được cha truyền con nối, nhưng con của thiếp thì không được phép kế vị. Nếu con trai vợ cả mất thì tước vị sẽ do người nam có huyết mạch gần nhất tiếp nhận.”

Phượng Tiêu suy nghĩ một chút, vỗ tay nói: “Nói như vậy, nếu những thị tộc khác có làm hại Thế tử của Vân Nam Vương thì cũng không có cơ hội nhận tước, như vậy Mộc thị… là đáng nghi nhất? Vậy chuyện trong hội đua thuyền…”

“Vẫn chưa có cơ sở kết luận, dù sao cũng có rất nhiều thế lực bên ngoài muốn Nam Chiếu đại loạn. Đã sắp xếp xong xuôi chuyện người bắn tên chưa?” Lý Diệp hỏi.

“Sắp xếp xong xuôi rồi ạ, đã đẩy cho một cung thủ của Cao gia. Người đó cũng đã đến gặp Vân Nam Vương, nhưng có vẻ Vân Nam Vương không tin lắm, chỉ thưởng năm quan tiền.”

Mộc Thành Tiết không phải hạng người qua loa, loại thủ thuật che mắt này có thể giấu được người ngoài, không hẳn là có thể giấu được ông ấy. Nhưng dù sao cốt che giấu cho qua là được.

“Có điều thuộc hạ bất ngờ hỏi thăm được một chuyện, không biết có quan trọng hay không.” Phượng Tiêu nói tiếp, “Vị thiếp của phủ Vân Nam Vương vốn tên Như Ý, con gái của Tiết độ sứ Lĩnh Nam Liễu Thăng, người có liên quan đến vụ án của Đại Trưởng công chúa Diên Quang năm xưa. Liễu Thăng bị cách chức lưu đày ở Lật Dương, y và con trai đều chết trên đường lưu đày, Như Ý bị sung làm nô tịch, đã từng là nô kỹ trong phủ của Tiết độ sứ Lĩnh Nam Tằng Ứng Hiền, sau được Tằng Ứng Hiền tặng cho Vân Nam Vương.”

Vụ án Đại Trưởng công chúa Diên Quang xảy ra vào khoảng thời gian đầu của triều đại, làm náo động triều đình. Do có con gái Tiêu thị là Thái tử phi nên Đại Trưởng công chúa thường xuyên ra vào Đông Cung, bí mật yểm bùa nguyền rủa Thư Vương, bị người mật báo. Thiên tử giận dữ tước phong hào của Đại Trưởng công chúa, hơn chục người liên quan mật thiết thường qua lại với Diên Quang đều bị phạt nặng. Lần thanh trừ ấy cũng khiến phe Thái tử tổn thương nặng, Thái tử phi sợ tội tự sát.

Sau đại án đó, Thái tử càng thêm dè dặt cẩn thận, cơ bản không tham dự gì vào triều chính. Còn Tằng Ứng Hiền thì lại thăng tiến không ngừng, bây giờ đã là Kinh Triệu doãn, quan lớn hàm Chính tứ phẩm.

“Tin này hữu ích đấy.” Lý Diệp nói, tiếp tục lật sách.

Phượng Tiêu không nhìn ra được sự tình quanh co khúc khuỷu thế nào, chỉ căn cứ vào chứng cứ mà báo cáo. Anh ta tiếp tục: “Lang quân, khi nào thì chúng ta trở về Kinh thành? Đại lang quân đã phát hiện ra là ngài không có ở biệt trang rồi, thể nào khi chúng ta trở về cũng phải giải thích, bằng không khó mà ăn nói với Tướng gia.”

“Ngày mai trở về.” Đôi mắt Lý Diệp tối xuống, “Ta sẽ tự đi nói với cha.”

Phượng Tiêu cho rằng Đại lang quân cùng Nhị lang quân lúc nào cũng chỉ chăm chăm gây phiền cho lang quân. Rõ ràng bọn họ có cả công danh lợi lộc, lang quân cũng đã rời phủ đến Ly Sơn ở, không tranh gì với bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không chịu bỏ qua. Rốt cuộc hai người anh kia muốn tranh cái gì nữa đây? Phượng Tiêu thực sự không hiểu nổi các gia đình phú quý như thế này.

Đại lang quân cùng Nhị lang quân không phải là con ruột của phu nhân đã đành, đến như Tam nương tử là chị em cùng mẹ mà cũng không hề yêu quý gì lang quân, trái lại còn gần gũi hơn với hai người kia. Nếu không có lang quân, làm sao Tam nương có thể gả cho Quảng Lăng Vương làm Vương phi cơ chứ?

Lý Diệp có vẻ không để ý những chuyện này, khi còn bé chàng thường xuyêm vắng nhà đi chữa bệnh, hoặc là ốm đau, thời gian dài không thể gặp người khác, đương nhiên là không có cảm tình thân thiết với anh, chị. Chàng lật qua lật lại cuốn sách trên bàn, nói với Phượng Tiêu: “Hôm nay không xem xong rồi. Anh mua lại đi, trên đường trở về xem.”

“Vâng.” Phượng Tiêu đi xuống lầu trả tiền, quyển sách quá đắt, đúng là đốt tiền. Chủ quán thấy có người mua cuốn sách quý hiếm như vậy, thái độ lập tức trở nên vô cùng cung kính.

Lúc Lý Diệp đứng dậy thì phát hiện ra dưới chân bức bình phong có một cái khăn tay rơi xuống. Chàng đi tới nhặt lên, trên khăn thêu mấy đóa hoa, đường kim có chút vụng về, nhưng vẫn nhìn ra dáng vẻ bông hoa mẫu đơn, lại còn là màu tím.

Khăn này dường như vẫn còn vương lại mùi thơm trên người nàng. Hóa ra nàng thích mẫu đơn.

“Lang quân, có thể đi rồi!” Phượng Tiêu ở phía sau kêu lên.



Lý Diệp nhanh chóng nhét khăn tay vào trong tay áo, coi như không có chuyện gì xảy ra, bảo Phượng Tiêu cầm sách rồi rời đi.

***

Cuối cùng thì Gia Nhu cũng không dám đến gặp Thôi thị ngay mà một mình trở về nơi ở, sau khi suy nghĩ tỉnh táo, nàng thấy mình với Thường Sơn cũg chưa nói gì đến nội dung chính, chẳng hiểu sao lại bị người kia làm cho giật mình, liền xử sự như mắc lỗi.

Khi Ngọc Hồ trở về, Gia Nhu vội vàng sai người đi ngay đến chùa Sùng Thánh hỏi thăm tin tức người kia. Trong lòng ôm một suy nghĩ, biết đâu may mắn, người kia không phải Lý Diệp.

Hai ngày sau mới có tin đưa lại, trong chùa Sùng Thánh đúng là từng có một vị khách của Phương trượng Tuệ Năng, nhưng đã rời đi. Liên quan đến thân phận người đó, tăng nhân trong chùa miệng kín như bưng, không hỏi ra được chuyện gì.

“Có điều, hình như bọn họ biết là Quận chúa hỏi thăm, liền đưa cho cái này.” Ngọc Hồ đưa tới một tờ giấy được gấp nhỏ bằng bàn tay.

Gia Nhu mở ra, nhìn thấy trên đó viết mấy chữ hàm ý rõ ràng: “Giữ đúng bí mật, Trường An gặp lại”. Ngón tay nàng như bị phỏng, Người này còn có năng lực tiên tri hay sao?

“Quận chúa, người nào viết đấy ạ?” Ngọc Hồ tò mò hỏi.

Gia Nhu không muốn nhớ tới tình cảnh bên trong quán sách, lại càng không biết tiếp theo nên có thái độ như thế nào, chỉ phất phất tay, ném tờ giấy kia vào trong lư hương. Vậy là chàng đã về Trường An, nói vậy coi như muốn từ hôn cũng phải chờ đến Trường An rồi lại nói.

Lúc ban đầu, nàng không biểu hiện thái độ tích cực nào đối với hôn sự này, chẳng qua là cam chịu số mệnh mà thôi. Tuy nàng muốn tranh thủ sự giúp đỡ của Lý gia, nhưng sợ là sau khi người kia nghe được những chuyện đó sẽ không còn muốn cưới nàng nữa rồi. Nếu vậy, chuyện của Nam Chiếu sẽ phải do bản thân nàng giải quyết. Tuy rằng không biết có thể giúp đỡ trong nhà được bao nhiêu, nhưng tóm lại nàng đã sống qua một đời, không thể uổng phí được.

Ngày vương phủ khởi hành, do đội ngũ quá đông đảo nên dân chúng dừng lại xem rất đông. Trừ xe ngựa, còn có mười mấy chiếc xe bò, trên chất đồ cao tầm nửa người, che kín bằng vải bố dày. Ấy là đồ tiến cống cho Thiên tử, một số khác là đồ chuẩn bị tặng cho quan viên lớn nhỏ.

Liễu thị kéo Thuận Nương sang một bên để nói lời từ biệt, thị nhét vào tay Thuận Nương một cái túi thơm: “Lúc nào gặp phải việc khó khăn thì mở ra xem, nếu như mọi việc trôi chảy thì không cần dùng đến.”

Thuận Nương cất túi thơm cẩn thận: “Mẹ, không có con ở nhà, mẹ nhất định phải chăm sóc cho bản thân thật tốt đấy.”

Liễu thị gật gật đầu: “Mình mẹ ở trong phủ đương nhiên là yên tâm rồi. Con đến Kinh thành phải nghe ngóng nhiều, đừng tùy tiện rêu rao. Vương phi và mọi người đang chờ, mau đi đi.”

Thuận Nương bước lên xe ngựa, vào xe rồi còn còn nằm nhoài lên cửa sổ vẫy tay về hướng Liễu thị. Tâm tình của nàng ta lúc này rất phức tạp, vừa không nỡ xa mẹ đẻ, vừa tràn ngập chờ mong hướng tới Trường An.

Do phải đi xa, Gia Nhu cùng Thôi thị cũng ngồi trong một chiếc xe ngựa khác, Mộc Thành Tiết và Mộc Cảnh Thanh thì cưỡi ngựa.

Liễu thị cung kính nhìn theo đội ngũ đi xa thì như trút được gánh nặng, có cảm giác như trong núi hết cọp. Hiện tại trong phủ Vân Nam Vương, thị thành người to nhất.

“Di nương, chúng ta đi vào chứ ạ?” Tỳ nữ bên cạnh hỏi.

Liễu thị cảm thấy sung sức hẳn lên: “Ta muốn ra ngoài một chuyến, các ngươi chuẩn bị đi.”

Thường ngày Liễu thị đều ở trong phủ, chưa từng ra cửa. Đại Vương cùng Vương phi vừa mới rời đi, thị bỗng đòi ra ngoài, tỳ nữ cùng vú già đều phản ứng không kịp.

“Thế nào, lời của ta nói các ngươi không nghe à?” Giọng Liễu thị không lớn, nhưng lại ẩn chứa vài phần khí thế.



Nhóm tôi tớ tất nhiên không dám đối nghịch, vội vã đi chuẩn bị.

Nơi Liễu thị đến là một toà miếu Thành hoàng không có mấy người thường đến. Mặc dù thành Dương Tư Mị có rất nhiều chùa miếu, nhưng không phải chỗ nào cũng hương khói phồn thịnh như chùa Sùng Thánh. Liễu thị một mình đi vào bên trong Đại Hùng bảo điện, cầm cái mõ gỗ gõ mấy lần thì thấy một tăng nhân từ trong cửa ngách đi ra.

Liễu thị nhìn chung quanh, nói với tăng nhân: “Bọn họ rời khỏi Nam Chiếu rồi, ta mới dám tới tìm ông. Lúc đứa bé kia sinh bệnh thực sự là làm ta sợ muốn chết.”

Tăng nhân gật đầu: “Giờ thì không sao rồi chứ?”

Liễu thị nói: “Đã mời được Đại sư Tuệ Năng đến xem bệnh cho, tạm thời không có nguy hiểm. Yên tâm đi, ta sẽ không để cho nó có chuyện đâu, nếu không có nó, Đại vương chắc hẳn không để ta vào phủ. Chỉ sợ ông ta nằm mơ cũng chẳng ngờ rằng chuyện đêm đó chỉ là uống say, không có gì xảy ra cả. Nhưng đứa bé này thực sự yếu ớt bệnh tật quá, ta sợ bọn họ sẽ phát hiện ra đầu mối.”

Tăng nhân nói: “Bà không cần lo lắng, chuyện ở biệt trạch đã thu xếp hết, sẽ không ai biết đứa trẻ là từ bên ngoài ôm vào. Còn nữa, con của thiếp không được kế thừa tước vị, đối với bọn họ mà nói thì đứa trẻ đó không có gì uy hiếp cả. Bà chỉ cần dựa vào đứa bé để đứng vững ở vương phủ là được.”

“Như thế thì được, phiền ông nói với vị kia hãy làm đúng theo ước định, trả lại nhà tổ cho ta. Ngoài ra, xin vị kia để ý đến con gái ta một chút.” Liễu thị nói.

“Ta sẽ nhắn lại, bà đi về trước đi.” Dứt lời, tăng nhân rời đi theo cửa ngách.

***

Mộc Thành Tiết theo lệnh vào kinh nên trên đường không dám chần chừ, ngựa không ngừng vó, đi một mạch đến Trường An. Lúc qua cổng Chu Tước vào thành, đường phố thênh thang liền hiện ra ở trước mắt.

Mộc Cảnh Thanh lần đầu tiên đến Trường An, tò mò nhìn chung quanh, cảm thấy thành Trường An lớn hơn rất nhiều so với thành Dương Tư Mị, người cũng đông hơn rất nhiều. Trên đường có nhiều người với đủ mọi màu da đi lại hoặc trò chuyện với nhau, trong đó đông đảo nhất là thương nhân người Hồ, còn có một số người có giọng nói mang âm hưởng vùng Tây Vực, Đà Linh xa xôi.

Trường An quy hoạch phố chợ đan xen, phố to phố nhỏ như bàn cờ, sắp xếp đúng trật tự, cửa hàng của hiệu chủ yếu tập trung ở hai chợ Đông Tây.

Ở Trường An, Mộc Thành Tiết cũng có phủ đệ riêng nằm ở phường Hưng Bình, rất gần Hoàng thành.

Đối với Gia Nhu, Trường An vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Ngoại trừ đoạn trí nhớ mơ hồ hồi con trẻ, trong trí nhớ của nàng, Trường An chỉ còn lại nhà giam và pháp trường gần chợ Đông trong kiếp trước.

Ở nơi tấc đất tấc vàng như Trường An, đương nhiên phủ đệ của Mộc Thành Tiết không thể so sánh với vương phủ ở thành Dương Tư Mị, mọi thứ đều được giản lược đi nhiều. Trên thực tế ngoại trừ những phủ đệ của danh môn vọng tộc, hoàng thân quốc thích có thể chiếm diện tích nguyên một phường, thì nhà cửa của dân chúng đều theo quy định chặt chẽ, rất nhiều gia đình đều cư ngụ ở những căn nhà nhỏ một phòng.

Mộc Cảnh Thanh ở một mình một viện, Mộc Cảnh Hiên cần có bà vú chăm sóc nên cũng được phân cho một viện, còn lại vài tiểu viện, Gia Nhu phải ở chung với Thuận Nương. Có điều cũng may trong viện có mấy gian phòng, Gia Nhu chỉ đành đồng ý.

Mọi người tập trung thu dọn đồ đạc, Mộc Thành Tiết đưa Mộc Cảnh Thanh đến viện Tiến tấu trình danh thiếp, nhân tiện đưa con đến bái phỏng mấy quan viên quen biết từ trước, suy cho cùng cũng muốn tìm hiểu tình hình yếu tiệc Khúc Giang sắp tới.

Thôi thị gọi Gia Nhu tới phòng mình, nói với nàng: “Chiêu Chiêu, ngày mai chúng ta đi thăm hỏi bà ngoại và cậu con nhé. Con chuẩn bị quần áo tươm tất một chút.”

“Chẳng phải còn mấy hôm nữa nữa mới đến ngày đại thọ bà ngoại hay sao ạ?” Gia Nhu hỏi. Nàng vốn cho là chưa cần đến Thôi gia vội.

Thôi thị cười nói: “Chúng ta vừa mới tới Trường An, bên nhà đã biết ngay rồi, đã cho người lại đây dặn mẹ ngày mai nhất định phải mang con tới.”

Đối với nhà ngoại, ấn tượng của Gia Nhu rất mơ hồ, có cảm giác chưa bao giờ biết mặt. Kiếp trước, sau khi nàng bị bắt đến Trường An, vì tránh nghi ngờ, Thôi gia chưa bao giờ đến thăm nàng. Nàng biết, vì mình ở cùng với nghịch thần mưu phản nên không thể trách bọn họ.