Tàng Châu

Chương 26



Edit: Châu

Lý Diệp vẫn đứng ở cạnh cửa, mãi đến tận khi bóng lưng Gia Nhu khuất hẳn chàng mới quay lưng đi. Ở chỗ rẽ phía trong ngõ nhỏ, có một người thò đầu ra nhìn một cái rồi rụt lại rất nhanh, tiếng bước chân khe khẽ vang lên rồi biến mất.

Lý Diệp bình tĩnh bước về phía xe ngựa, lúc này Phượng Tiêu mới xuất hiện, nói: “Lang quân, hình như là người của Lý gia đấy ạ?”

Lý Diệp ừ một tiếng. Chắc là cha muốn nắm được nhược điểm của chàng, muốn biết tầm quan trọng của Quận chúa Ly Châu trong lòng chàng, nếu không thì họ đã không đặt điều kiện trao đổi đám cưới là muốn chàng tham gia khoa cử, ra làm quan. Lý Diệp vén rèm lên, ngồi vào xe, cầm lấy một quyển tấu thư, ánh mắt vừa rồi của Gia Nhu thể hiện rõ nàng biết đây là cái gì. Chàng cố ý lộ ra như vậy, không biết nàng có thể suy đoán đến mức độ nào. Nhưng chỉ cần có thể nghĩ đến chàng là tốt rồi.

Phượng Tiêu vung roi, xe ngựa chạy ra khỏi con ngõ nhỏ. Phượng Tiêu không nhịn được nói: “Lang quân định tham gia khoa cử để làm quan thật đấy ạ? Thực ra chỉ cần Quảng Lăng Vương đề cử, thì ngài…”

“Đây là chuyện của nhà ta, không nên có liên quan gì đến Quảng Lăng Vương thì hay hơn.” Lý Diệp nói, “Anh cũng đừng lắm miệng, cứ nói ta ra ngoài giải sầu là được. Đừng để Vương gia nhúng tay vào.” Cha muốn thăm dò chàng, tính toán định khống chế cuộc đời của chàng, muốn chàng trở thành miếng đất tốt để bồi bổ cho gốc đại thụ Lý gia. Nhưng Lý Diệp không hề muốn làm con rối để người khác giật dây.

Từ trước đến nay Lý Diệp vẫn vô tâm với chốn quan trường, cũng không có tâm tư đi tranh quyền đoạt lợi theo ý phụ thân. Chàng đi theo Quảng Lăng Vương chỉ để hoàn thành nguyện vọng của ân sư, cố gắng bảo vệ Thái tử, bảo vệ giang sơn.

Nếu như Thư Vương đăng cơ, không biết là thiên hạ sẽ thành ra sao nữa. Bây giờ đã trong tình trạng thuận lão thì còn, chống lão thì chết rồi. Nếu có một ngày lão ngồi lên vị trí chí tôn, triều đình sẽ chỉ còn toàn những kẻ a dua nịnh hót, tiểu nhân thiên hạ, khó mà còn thấy được người nào chính trực công minh.

Mà Lý Diệp và Quảng Lăng Vương chiến đấu chính là vì sự chính trực công minh ấy, thậm chí có thể đánh đổi mạng sống.

Lý Diệp có thể thi khoa cử, có thể vào quan trường, nhưng đường đi nước bước sau này như nào, toàn bộ đều do chính chàng làm chủ.

***

Sau khi tạm biệt Lý Diệp, Gia Nhu trở vào nhà, nàng đưa bàn tay vào trong tay áo, lấy đồ Lý Diệp đưa cho ra xem. Đó là một miếng ngọc thạch điêu khắc thành con dấu, chỉ dài cỡ ngón tay, con dấu chỉ khắc một chữ “Bí” theo thể chữ lệ. Đây là tên tự của chàng à? Một con dấu thông thường mà thôi, vì sao phải luôn mang theo bên người nhỉ?

Ngọc Hồ che miệng cười: “Vừa nãy dáng vẻ Lý gia lang quân đưa đồ cho Quận chúa trông hết sức trịnh trọng, chắc hẳn là vật rất quan trọng đấy nhỉ? Quận chúa ngài nói xem, Lý lang quân trông oai phong xuất chúng, không có chút gì thể hiện là người ốm yếu bệnh tật, sao bên ngoài lại đồn như vậy nhỉ?”

Gia Nhu nắm chặt con dấu bằng ngọc, không nói lời nào. Xem ra người này cất giấu rất nhiều bí mật, từ chuyện lúc trước đột nhiên xuất hiện tại Nam Chiếu, đến chuyện cố ý tạo tin giả về thân thể ốm yếu bệnh tật, hôm nay thì nàng vô tình nhìn thấy những tấu thư kia. Lý Diệp giống như một quyển sách Gia Nhu chưa bao giờ đọc, phải lật lần lượt từng trang từng trang, cuối cùng mới có thể biết nội dung cuốn sách nói gì.

Mà Lý Diệp càng đối tốt với nàng, lòng Gia Nhu càng thấy hổ thẹn bất an. Chàng không hề làm khó nàng tý ty gì vì chuyện với Ngu Bắc Huyền, thậm chí còn khiến trong nhà chuẩn bị lễ lạt rất đàng hoàng, cẩn thận sắp xếp người hỗ trợ nàng. Nhưng Gia Nhu thì sợ bản thân mình không cách nào đáp lại tình cảm ấy, vì thế mỗi lần gặp Lý Diệp, nàng đều tự động né ra.

Chàng quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức làm nàng thấy tự ti mặc cảm. Gia Nhu cảm thấy mình không xứng.

Gia Nhu và Ngọc Hồ đi tới hành lang thì nhìn thấy Thôi thị đi phía trước, bà bước qua cổng xây thành hình bình hoa, dường như đang đi về phía sân viện của mình. Gia Nhu vừa định gọi mẹ thì nhìn thấy Thôi Thời Chiếu đuổi theo, hành lễ với Thôi thị.

Thôi thị dừng bước, quay đầu lại cười nói: “Đại lang đấy à, có chuyện gì không?”

Thôi Thời Chiếu hơi nhíu mày, dường như do dự một chút rồi mới đưa một cái khăn tay cho Thôi thị. Thôi thị vừa nhìn đã nhận ra ngay đây là đường thêu của Thuận Nương. Bà bình tĩnh nói: “Thế này là ý gì?”

Thôi Thời Chiếu cân nhắc nói: “Cái này là tỳ nữ của Thuận Nương nhất định đòi đưa cho cháu, không biết có phải là ý của cô hay không? Nếu là ý tốt của cô, cháu sợ là phải xin không nhận rồi ạ. Cháu đã nói nhiều lần, tạm thời cháu chưa có dự định thành hôn. Thuận Nương còn nhỏ, xinh đẹp thông minh, nếu làm vợ lẽ thì cũng tội. Còn nếu không phải là ý của cô, kính xin cô trả cái này lại cho Thuận Nương giúp cháu.”

“Tất nhiên không phải ý của ta rồi.” Thôi thị vẫn cười, lấy khăn về, “Hôm nay ta cũng mới biết nó có ý với cháu, cháu không cần bận tâm nữa, việc này ta sẽ xử trí .”

“Cảm ơn cô.” Thôi Thời Chiếu hành lễ rồi tiêu sái rời đi.

Chờ Thôi Thời Chiếu đi khỏi, Thôi thị mới thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói với A Thường: “Vú đi gọi Thuận Nương đến đây.”

Gia Nhu thấy cảnh này, đoán được là Thuận Nương có tình ý với Thôi Thời Chiếu thì có chút bất ngờ. Kiếp trước Thuận Nương làm vợ kế cho một vị Tiết độ sứ, còn rất được sủng ái, cũng không gặp gỡ Thôi Thời Chiếu, cho nên Gia Nhu cũng không suy nghĩ nhiều. Có thể kiếp trước, mẹ thương tâm chuyện nàng bỏ đi, cho nên không tới Trừơng An, Thuận Nương cũng không có cơ hội gặp anh họ.

Rất nhiều chuyện đã lặng lẽ biến hóa, không còn theo quỹ đạo của kiếp trước. Mà những biến hóa này tất sẽ dẫn đến những kết quả khác nhau.



Nàng kéo Ngọc Hồ đi về hướng nơi ở của Thôi thị, Ngọc Hồ hỏi: “Quận chúa, chúng ta định làm gì thế?”

Gia Nhu làm động tác im lặng, lôi Ngọc Hồ đến bức tường phía đông rồi ngồi sụp xuống, được một lúc thì thấy Thuận Nương đi vào. Nàng ta còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, trên mặt vẫn treo nụ cười: “Thưa mẹ, mẹ gọi con có chuyện gì ạ?”

Thôi thị ngồi ngay ngắn, hỏi: “Hôm dự tiệc của Thôi gia, ta bảo con để ý mấy gia đình kia, còn có vừa ý người nào không? Nếu có thì tốt, nói cho ta nghe một chút.”

Thuận Nương ngừng nụ cười: “Hôm ấy vì có chuyện đột xuất, nên con đã không…không chú ý…”

“Không chú ý, hay là căn bản không muốn chú ý hả?” Thôi thị lấy khăn tay ra, ném lên cái bàn phía trước, “Không ngờ cô lại có tâm tư mến mộ đối với Đại lang, còn vụng trộm tặng khăn cho nó. Nếu Đại lang nói chuyện này ra, danh dự của cô sẽ mất sạch, cô có biết không hả?”

Sắc mặt Thuận Nương thoáng chốc trở nên trắng bệch, quỳ sụp xuống đất. Thuận Nương không bao giờ nghĩ đến việc vì muốn từ chối mà Thôi Thời Chiếu lại giao khăn cho Thôi thị. Nàng ta cảm thấy lúng túng, giận dữ và xấu hổ, cắn môi thật chặt. Nàng ta yêu thích Thôi Thời Chiếu thì có gì là sai?

“Cô tự mình suy nghĩ thật kỹ xem, cô là con vợ lẽ, anh cả ta sẽ không đời nào đồng ý cưới cô cho Đại lang làm vợ. Còn như mà cô cứ muốn làm vợ lẽ thì thật uổng công ta và dì cô đã lo lắng. Ta đưa cô cùng đến Trường An, lại mất công dạy bảo, thế mà cô lại làm ra chuyện như vậy, thật khiến người ta thất vọng cực độ.” Thôi thị lắc đầu nói.

“Thưa mẹ, con….con sai rồi…” Thuận Nương quỳ lê lên vài bước, mắt đỏ lên, “Chỉ tại con thích huynh ấy, thật sự rất thích…”

A Thường giận không để đâu cho hết, cho nên nói năng cũng không kiềm chế như Thôi thị: “Tam nương tử, thứ cho mấy lời vượt quá thân phận của ta. Chỉ bằng một câu thích, cô cho rằng có thể gả cho Đại lang quân hay sao? Cô có ý này đâu phải mới một hai ngày, nhưng mà phải biết rõ thân phận của mình chứ. Trong kinh thành này có bao nhiêu nương tử cũng yêu thích Đại lang quân, nhưng có nương tử nhà nào làm ra chuyện khác người như vậy đâu. Sau này cô có còn muốn lập gia đình hay không hử?”

Thân hình Thuận Nương hơi run, cảm giác từng câu từng chữ như đâm vào lòng. Vì thân phận mà nàng ta đã phải luôn nuốt giận vào bụng mười mấy năm nay, làm một đứa con riêng không tên không họ. Cũng vì thân phận mà mọi chuyện nàng ta đều không được vượt quá Mộc Gia Nhu, thậm chí còn không thể lựa chọn người mình thích!

Cùng là con gái của Vân Nam Vương, nhưng Mộc Gia Nhu có thể vẻ vang gả cho con trai vợ cả của Lý gia, thế mà Thôi thị lại chỉ đưa cho Thuận Nương tờ danh sách rách nát toàn là những loại gánh thuê bốc vác, táo chua dứa vẹo, dựa vào cái gì cơ chứ!

Thuận Nương nắm chặt tay thành nắm đấm, nước mắt rơi như mưa. Trong lòng nàng ta như có một vết rách càng xé càng lớn, dường như có một con mãnh thú to lớn đang cắn nuốt trong lòng. Nàng ta không đáng phải sống cuộc đời như vậy, bị người chà đạp, trải qua tháng ngày không hề có tôn nghiêm, thật sự quá đủ rồi.

Thôi thị nhìn qua A Thường, không vừa ý việc bà vú nói quá nặng. Dù gì thì Thuận Nương cũng chỉ là một cô gái nhỏ mới mười ba tuổi, ai mà chẳng có một thời thiếu nữ yêu đương nông nổi. Lúc trước Chiêu Chiêu cũng thế đấy thôi, làm gì có ai chưa từng làm sai.

“Con đứng lên đi. Chuyên hôm nay coi như một bài học, ta sẽ không nói lại nữa. Con hãy về suy ngẫm cẩn thận đi.” Thôi thị nói.

Thuận Nương đứng dậy, bờ vai vẫn còn run run, vừa khóc vừa hành lễ rồi chạy đi. Thôi thị bèn nói với A Thường: “Nó chỉ là một đứa bé, cần gì phải nặng lời đến thế. Nó còn nhỏ, còn chưa biết cách xử lý những chuyện vụn vặt.”

“Phải thế mới cắt đứt tâm tình nhớ nhung của Tam nương tử đấy ạ, vú không ưa chuyện cô nàng theo gương Liễu di nương làm ra vẻ ta đây. Ỷ vào việc mình có tay nghề thêu thùa xuất sắc, đi thêu đồ tặng khắp nơi, trước vú thấy Thế tử dùng khăn thêu của nàng ta, còn chưa nói gì đâu đấy. Giờ lại tặng đồ cho Đại lang quân. May mà Vương phi dẫn nàng ta theo đến đây, dốc lòng dạy bảo, chứ mà để lại cho ả vợ bé kia thì còn lâu mới nên cơm cháo gì.”

Chân tường ngoài kia, Gia Nhu nghe thấy A Thường nói như vậy thì cảm thấy mặt đỏ tới tận mang tai, vô cùng xấu hổ. Những việc hoang đường nàng làm trước kia, có thể nói còn nghiêm trọng hơn so với Thuận Nương nhiều. Chỉ có điều bởi vì nàng là con ruột của mẹ, A Thường mới không nói về nàng như thế.

“Đi thôi.” Gia Nhu hạ giọng nói với Ngọc Hồ.

Hai người rón rén bước nhẹ như mèo, mới vừa dịch chuyển về phía trước được vài bước, thì ánh sáng trên đầu bị một bóng người che khuất. A Thường đứng trước mặt các nàng, cười khanh khách : “Tiểu nương tử nghe xong rồi sao? Bên ngoài trời nóng như vậy, đi vào trong uống chén nước đi.”

Gia Nhu đứng lên, theo A Thường đi vào trong phòng. Thôi thị bưng cốc, buồn cười nói: “Ta nhìn thấy con từ lúc ở hành lang kia cơ. Có mấy trò vặt như thế còn dám biểu diễn ở trước mặt ta sao. Con không ở trong phòng mình cùng nhị nương à, tới đây làm gì.”

Tất nhiên Gia Nhu sẽ không nói nàng mới vừa đi gặp Lý Diệp về, mà chỉ nói: “Chị họ nói muốn đi tìm anh họ, mình con ở tại trong phòng buồn đến nẫu người nên ra ngoài đi lại một chút. Chuyện ở nhà ngoài xong rồi chứ ạ?”

Thôi thị gật gật đầu, nói lời ý vị sâu xa: “Chiêu Chiêu, giờ coi như con đã là con dâu Lý gia, mỗi lời nói hành động đều phải chú ý danh tiếng, không thể tùy hứng hồ đồ. Thời gian tới, con hãy tập trung thêu áo cưới, trau dồi nữ công gia chánh đi.”

Gia Nhu vừa nghe đến việc thêu áo cưới liền đau đầu, cuối cùng cũng coi như thấu hiểu tâm tình Mộc Cảnh Thanh lúc cậu em nhìn thấy sách vở. Nàng lúng búng đồng ý, lại hỏi: “Mẹ, có tin của cha chưa ạ?” Chuyện ở Nam Chiếu sẽ có kết quả rất nhanh, hiện tại điều Gia Nhu quan tâm là việc có xảy ra giống kiếp trước hay không. Trước khi cha lên đường, nàng đã nhắc nhở ông, nhưng sợ là ông không coi chuyện của một cô gái như nàng là đáng kể.

“Vẫn chưa có. Có điều đã có bác con hỗ trợ ở đấy rồi, hẳn là sẽ ổn thôi. Con nhớ nhà à?”

Gia Nhu nhớ nhà, không thích ở lại Trường An. Nơi này dù sao cũng là nơi nàng đã chết, cảnh tượng cuối cùng của kiếp trước, nàng vẫn thường mơ thấy, sau đó sẽ mồ hôi đầm đìa mà tỉnh lại. Nguyên Hòa đế lạnh lùng, giọng thái giám giễu cợt cùng với mưa xuân lạnh lẽo, tất cả đều biến thành cơn ác mộng mà nàng không thoát ra được.



*

Thuận Nương khóc lóc chạy về phòng, nằm lỳ ở trên giường. Nàng ta cảm thấy quá mất mặt, trong lòng tràn đầy thù hận, tìm kiếm khắp nơi cái túi gấm mà Liễu thị đưa cho trước lúc đi đến Trường An. Xem ra bằng sức mình, Thuận Nương không còn cách nào để đạt được thứ mình muốn rồi, nàng ta gửi gắm hy vọng vào cái túi gấm kia, mong bấu vúi được vào nhánh cỏ cứu mạng.

Xuân Đào từ phía sau đi tới, hỏi: “Nương tử đang tìm cái gì ạ, có cần nô tỳ giúp gì không?”

Thuận Nương ngừng tay một chút, ngồi ở trên giường nhìn Xuân Đào. Xuân Đào bị nhìn đến hoảng: “Ngài nhìn nô tỳ như vậy làm gì?”

Vừa nãy trong lời nói của A Thường có một câu, nói nàng ta có ý tứ như thế cũng không phải ngày một ngày hai. A Thường làm sao mà biết tâm tư của nàng ta? Thuận Nương lập tức nghĩ đến tỳ nữ cùng vú già hầu hạ đều là người của Thôi thị thì không có cách nào tiếp tục tin tưởng. Thế mà nàng ta còn định coi Xuân Đào là tâm phúc cơ đấy, sợ là nhất cử nhất động đều bị báo cáo đến chỗ Thôi thị rồi.

Thuận Nương lắc đầu: “Ta tưởng để lẫn đôi khuyên tai ngọc bích ở đâu mà tìm không thấy, giờ nhớ lại, hóa ra đã cất ở trong tráp rồi. Ngươi đi lấy một ít băng cho ta uống nước đi, ta thấy hơi khát.”

Xuân Đào làm theo. Lúc này Thuận Nương đã nhớ ra cái túi gấm được giấu bên trong áo gối, bèn lấy ra xem, bên trong hình như là một địa điểm, ở gần mạn chợ Đông. Xem ra nàng ta phải đi một chuyến rồi, xem đến cùng là có bí ẩn gì.

Ngày tiếp theo, Thuận Nương chủ động hẹn Gia Nhu cùng đi chợ Đông mua vải. Tuy thành Dương Tư Mị cũng có tiệm vải, nhưng chất lượng mẫu mã khẳng định không tốt bằng Trường An. Gia Nhu ngẫm lại thấy cũng phải, vả lại nàng cũng không phải dạng người ngồi không, liền đồng ý.

Hai người nói với Thôi thị xong thì cùng ngồi xe ngựa ra ngoài. Gia Nhu thấy vẻ mặt Thuận Nương không có gì khác, vẫn hưng phấn nhìn đường qua cửa sổ thì thấy có chút khâm phục nàng ta. Hôm qua vừa chịu đả kích như vậy mà hôm nay đã nhanh chóng hứng khởi đến thế, nếu không phải nội tâm phi thường mạnh mẽ, thì chính là không tim không phổi. Hiển nhiên Thuận Nương thuộc loại người trước.

Kỳ thực thích một người cũng không có gì là sai. Chỉ có điều thích phải một người không nên thích, nhất định là nghiệt duyên rồi.

Tiệm vải lớn nhất chợ Đông thường có rất nhiều quý nhân lui tới, vì lẽ đó việc giữ bí mật cũng làm tốt hơn. Phía trước dành cho khách hàng nhà bình thường chọn lựa, trên lầu thì chuyên môn chiêu đãi khách quý. Gia Nhu đương nhiên được xem là khách quý, nàng ra tay rộng rãi, nên chưởng quỹ nhanh chóng mời lên trên lầu. Trên lầu cũng có mấy phòng riêng, bên trong đều có người, có tiếng nói chuyện láng máng.

Thuận Nương bỗng nhiên ôm bụng: “Quận chúa, bụng muội không thoải mái, muốn đi vệ sinh một lúc. Quận chúa xem một mình trước đi vậy.”

“Được, đi đi.” Gia Nhu không để ý. Thuận Nương liền hỏi chủ hàng xem nhà vệ sinh gần đây ở chỗ nào rồi vội vội vàng vàng xuống lầu.

Gia Nhu ngồi ở trong phòng riêng, Chủ hàng phục vụ trong tiệm dâng trà nước, ân cần nói: “Ta đã từng tiếp đãi rất nhiều phu nhân, nương tử, nhưng chưa từng gặp người có tướng mạo phú quý xuất chúng như người. Xin hỏi hôm nay người muốn chọn loại vải vóc gì đây ạ? Ở đây chúng tôi không thiếu gì cả.”

Gia Nhu suy nghĩ một chút: “Vải làm áo cưới…Có không?” Nếu đã vào đây thì cũng không thể tay không trở về rồi.

Chủ hàng lập tức rõ ràng: “Hóa ra là người sắp có chuyện hỷ, vậy cho ta chúc mừng nha. Hôm nay người đến đúng lúc đấy ạ, chúng tôi vừa nhập một số vải vóc mới, nói không ngoa chứ vải áo cưới của Quận chúa Trường Bình cũng đều tuyển từ chỗ này ra đấy ạ, hàng ở đây còn tốt hơn so với trong cung nhiều.”

Lời người này chắc chắc đã được phóng đại, nhưng đúng là tin sốt dẻo nhất thành Trường An trong lúc này chính là việc kết hôn của Quận chúa Trường Bình với Ngu Bắc Huyền, cho nên rất nhiều cửa hàng đều nắm lấy tin này làm mánh lới, mời chào khách, làm như nhờ thế thì chuyện buôn bán sẽ đắt hàng hơn.

“Vậy bà mang cho ta xem mấy loại tốt nhất đi.” Gia Nhu bày ra dáng vẻ không thiếu tiền, làm chủ hàng vội vã chạy đi.

Gia Nhu ngồi chờ trên một cái sập thấp, từ chỗ này nhìn xuống, người trong chợ qua lại như thoi đưa, hầu như cửa hàng nào cũng đông như mắc cửi. Có người ăn mặc trang phục người nước ngoài, hình dáng khác biệt, dùng tiếng Hán ngắc ngứ mặc cả với chủ quán. Nghe nói mỗi ngày ở Trường An giao dịch vãng lai lên đến mấy ngàn xâu tiền đồng, có thể thấy thương mại hưng thịnh thế nào.

Bỗng nhiên, Gia Nhu thấy một bóng người to lớn nổi bật trong đám đông, nàng lập tức lùi vào khuất sau cửa sổ. Tại sao lại đụng phải y?

Ngu Bắc Huyền tựa như phát hiện ra, y ngẩng đầu hướng về phía Gia Nhu vừa ngồi, nhưng nàng quá nhanh cho nên y không nhìn thấy.

“Sứ quân, có chuyện gì vậy ạ?” Thường Sơn vội vàng hỏi. Chỗ chợ Đông này đông người lắm mắt, vốn không phải là chỗ sứ quân nên tới. Nếu như có người ám sát ở đây thì phiền to. Tuy rằng ám vệ bọn họ không ít, nhưng biết đâu lại có gì sơ suất.

Có vẻ là ảo giác thì phải? Ngu Bắc Huyền lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước. Y sợ nếu cứ ở nơi ở, sẽ bị Quận chúa Trường Bình gọi đi dạy nàng ấy bắn tên. Đến cây cung Trường Bình còn cầm không xong, làm gì có chuyện muốn học bắn, chẳng qua là muốn ở bên cạnh y mà thôi.

Cô nàng kia thay đổi cũng nhanh, lúc trước còn liên tục gọi người giết y, bày ra bộ dáng thà chết không lấy chồng, giờ thì đã chấp nhận số phận.

Thân phận cao quý thì sao, trước mặt hoàng quyền, bọn họ chỉ có thể vâng lời như những đứa bé ngoan mà thôi.