Tàng Châu

Chương 33



Edit: Châu

Người hầu cầm đệm đến, Lý Diệp và Gia Nhu quỳ xuống, lần lượt dâng trà cho Lý Giáng và Trịnh thị. Gia Nhu tặng bố chồng một bộ bộ đồ pha trà bằng vàng ròng, tặng mẹ chồng một bộ mười hai chiếc trâm hoa, tất cả đều do Thôi thị chọn giúp nàng. Tỳ nữ mở hộp gấm ra, Trịnh thị nhìn thấy trên mỗi cây trâm vàng còn khảm một viên đá quý màu sắc khác nhau, trong lòng bà ta rất kinh ngạc, nhưng trên mặt cố không để lộ ra chút gì.

Trịnh thị vốn tưởng Nam Chiếu là nơi biên thuỳ, không có đồ gì ra hồn. Không ngờ Gia Nhu lại tặng quà xa hoa như vậy, quà tặng của nàng so với hai người con dâu sinh trưởng trong kinh thành kia thì hay hơn hẳn. Hai năm qua, bà ta cũng từng nghe nói tới tình hình Nam Chiếu, vẫn nghĩ rằng phủ Vân Nam Vương đã lụi bại, cho nên cũng không coi chuyện đưa lễ vật ra mắt là chuyện to tát. Quà ra mắt bà ta chuẩn bị so với quà của Gia Nhu lúc này xem ra có vẻ quá keo kiệt rồi.

Trịnh thị đang còn lưỡng lự, Lý Giáng đã liếc nhìn bà ta. Ông ta chỉ cho Gia Nhu một túi đồng vàng đúc thành hình chiếc bánh, chuyện tặng qùa ra mắt cho con dâu gì đó, trước nay đều do mẹ chồng chuẩn bị. Ông ta là đàn ông, đương nhiên không quản những thứ này. Nhưng thấy Trịnh thị chậm chạp không đưa quà ra, làm cho hai đứa nhỏ cứ phải quỳ, Lý Giáng không hiểu Trịnh thị đang định làm gì.

Lý Diệp thấy Gia Nhu tặng quà quý trọng cho mẹ mình thì thấy rất vui mừng, nhưng chàng lại thấy thái độ mẹ có vẻ thiếu tự nhiên thì đoán được ngay là bà ta không dám lấy quà đã chuẩn bị ra, sợ mất mặt với con dâu.

Chàng biết mẹ mình vẫn luôn tiết kiệm, nhưng không nghĩ đến chuyện như này cũng xử trí không kịp, chả trách cha lại giao việc bếp núc cho chị dâu cả. Lý Diệp nhìn Tô Nương đứng sau lưng Trịnh thị, trong tay Tô Nương có hai cái vòng tay bằng vàng, là của hồi môn của Trịnh thị, nhưng dường như cũng không có ý định lấy ra tặng.

Tô Nương nhận được ánh mắt của Lý Diệp, biết chàng có cách chữa cháy bèn giả vờ nói: “Bà già này sơ ý quá, lại để quên đồ phu nhân thưởng cho Quận chúa ở trong phòng, để lão trở về lấy.”

Trịnh thị không nhớ rõ mình còn chuẩn bị món gì, nhưng Tô Nương đã hành lễ lui ra.

“Đừng quỳ nữa, đứng lên trước đi.” Lý Giáng sầm mặt nói. Thứ quan trọng như thế mà Trịnh thị lại để quên được, ông ta thấy hơi bất mãn. Nhưng trước mặt con cái, không tiện trách cứ Trịnh thị.

Lý Diệp đưa tay đỡ Gia Nhu đứng lên, động tác có vẻ vô cùng trân trọng. Gia Nhu nghĩ là chàng muốn biểu hiện cảnh vợ chồng đằm thắm trước mặt người nhà, cho nên rất phối hợp mỉm cười. Dáng vẻ hai người ngọt ngào như thế, rơi vào trong mắt người ngoài, làm cho ai nấy đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.

Lúc nãy Gia Nhu tặng đồ, Vương Tuệ Lan cùng Quách Mẫn đều nhìn thấy rõ ràng. Quà ra mắt của hai người ngày trước, tuy rằng cũng là đồ tốt trăm lựa vạn chọn, nhưng so với Gia Nhu thì thua kém rất nhiều. Quách Mẫn thì cho rằng chẳng sao, nàng ta vẫn luôn nhìn Trịnh thị không vừa mắt, chê bà ta không phóng khoáng, cũng không quản công quỹ gia đình, đương nhiên Quách Mẫn không quan tâm chuyện quà cáp này.

Vân Nam Vương nói thế nào cũng là phiên vương, còn có họ Thôi đất Thanh Hà là nhà ông bà ngoại, cho nên trước sau Quách Mẫn chưa bao giờ coi thường Mộc Gia Nhu.

Vương Tuệ Lan thì không để ý không được. Vương Tuệ Lan đang nắm giữ công quỹ của Lý gia, phải làm sao cho trên tin dưới phục, có vậy địa vị mới vững chắc. Thế nên nàng ta cũng cố gắng nghe lời đoán ý trong mọi chuyện. Trịnh thị cũng tốt, Gia Nhu cũng được, Vương Tuệ Lan chú ý chăm sóc tốt mọi người, chính là không muốn có người nào lay động đến quyền lực của nàng ta. Sự thật thì chua xót, ngoại trừ việc quản gia, Vương Tuệ Lan còn có cái gì nữa đâu?

Người chồng đang ngồi cạnh kia, căn bản không yêu Tuệ Lan.

Chỉ một lát, Tô Nương đã mang tới một bộ đồ trang sức. Đồ này không tính là quý giá, may được số lượng nhiều, nên cũng không đến mức khó coi. Thời điểm Vương Tuệ Lan cùng Quách Mẫn nhập phủ, đồ Trịnh thị tặng cũng tương tự như này, xử lý như vậy vừa đẹp, hai người kia cũng không có gì phải nói.

Trịnh thị không biết Tô Nương lấy đâu ra bộ đồ trang sức này, thấy Tô Nương đưa cả bộ cho Gia Nhu thì có chút đau lòng. Nhưng việc đã đến nước này, bà ta cũng chỉ có thể hào phóng nói: “Không phải vật gì tốt, con cầm chơi thôi.”

Gia Nhu thật lòng cảm ơn, chuyện thế coi như xong. Toàn bộ quá trình, nàng đều thể hiện không quan tâm hơn thua, hào phóng khéo léo. Người này cùng với Quận chúa Ly Châu mà Vương Tuệ Lan hỏi thăm được thì hoàn toàn giống như hai người.

Lý Diệp lại dẫn Gia Nhu chào hỏi hai người anh. Lý Huyên nhậm chức ở Thần Sách quân, vẻ mặt chính trực nghiêm nghị, thân hình cũng rất cao to. Lý Huyên lạnh nhạt gật đầu, giới thiệu Vương Tuệ Lan. Vương Tuệ Lan rất nhiệt tình: “Ta sẽ không khách khí đâu, gọi muội là em dâu nhé. Ta vẫn luôn mong tứ đệ chuyển về nhà ở, bây giờ lại thêm muội, sau này trong nhà sẽ náo nhiệt hơn rồi.” Nàng ta cười, sai Bảo Chi dâng lên một cái hộp, bên trong hộp là một cây trâm ngọc: “Em dâu trời sinh quyến rũ, mà ngọc này cũng rất hợp màu da của muội. Bản vẽ cây trâm là ta tự thiết kế, lại tìm thợ thủ công để đánh ra. Em dâu không chê thì hãy nhận đi.”

Vương Tuệ Lan là tài nữ nổi danh kinh thành, vì nhan sắc không xuất chúng, cho nên cố gắng lấy tài nghệ để bù đắp, bông hoa lan kia thật sự rất khác biệt.

Gia Nhu sửng sốt một chút: “Thứ quý trọng như thế, sao ta nhận được chứ? Hơn nữa, ta cũng chưa chuẩn bị cho chị dâu cái gì…”

“Người một nhà, đừng khách khí như vậy. Muội thích là ta vui rồi.” Vương Tuệ Lan cười nói.

Lý Diệp ở bên cạnh dịu dàng nói: “Đây là tấm lòng của chị dâu, nàng hãy nhận đi.”

“Vậy ta sẽ không khách khí nữa, cảm ơn chị dâu.” Gia Nhu nhận lấy, thầm nhớ kỹ, trở về phải chọn một thứ mang tặng cho Vương Tuệ Lan để cảm ơn.

Lý Diệp lại dẫn nàng đến trước mặt Lý Sưởng và Quách Mẫn. Gia Nhu đã gặp Quách Mẫn ở Thôi phủ, nàng gật đầu thi lễ, rồi nhìn về phía Lý Sưởng.

Lý Sưởng với Lý Diệp có mấy phần giống nhau, đại để đều giống cha. Nhưng Lý Diệp làm cho người ta có cảm giác ôn hòa, Lý Sưởng thì lại có vẻ hơi thâm trầm. Nghe nói Lý Sưởng còn trẻ đã làm đến Viên ngoại thị lang bộ Hộ, tương lai vô cùng sáng sủa. Nhưng quan lại ở bộ Hộ đều do Bùi Diên Linh quản lý, ai nấy đều đã sớm nhiễm bẩn hết rồi, chẳng tìm đâu ra viên quan nào gần bùn mà không nhiễm mùi bùn nữa.



Trong đám thế gia đại tộc ở Kinh thành này, quan hệ thật sự là rắc rối phức tạp. Chị gái Lý Diệp gả cho Quảng Lăng Vương làm Vương phi, lẽ ra Lý gia phải theo phe Thái tử mới đúng. Nhưng Lý Sưởng lại đang giúp việc người của Thư Vương, và dường như Lý Giáng cũng không phản đối gì.

Thế mới nói trên chốn quan trường không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh cửu mà thôi.

Lý Giáng nhìn mấy đứa con chào hỏi lẫn nhau một lát thì lấy cớ có công vụ, rời đi trước. Mọi người đều đứng dậy đưa tiễn, Lý Huyên và Lý Sưởng cũng lần lượt cáo từ. Hai người đều đang làm quan, thường ngày thời gian ở nhà vốn cũng không nhiều. Lúc Lý Sưởng đi qua bên cạnh Lý Diệp thì đưa mắt nhìn Lý Diệp một cái, không nói một lời đi ra ngoài luôn.

Chờ bọn họ đều đi hết, Trịnh thị mới thở phào nhẹ nhõm: “Trong nhà còn mấy người vợ lẽ, nàng hầu và con vợ lẽ, chờ hôm nào rảnh sẽ đưa tới chỗ các con sau. Không còn chuyện gì nữa thì tất cả mọi người trở về đi thôi.”

Bà ta vẫn nhớ phải tuyển vợ lẽ cho Lý Diệp, nhưng việc này tuyệt đối không thể nói với con trai, nếu nói ra, nhất định nó sẽ từ chối. Trịnh thị nghĩ, sắp tới Lý Diệp sẽ phải tham gia kỳ tuyển quan của bộ Lại, phỏng chừng sẽ không rảnh rỗi ở nhà nữa. Chờ ngày con trai không có nhà, bà ta sẽ gọi con dâu đến lập quy củ, lúc ấy nói chuyện vợ lẽ nàng hầu cũng không muộn.

Gia Nhu theo Lý Diệp từ trong nhà chính đi ra, vừa đi vừa nghĩ đến ánh mắt Lý Sưởng nhìn Lý Diệp lúc rời đi kia. Quan hệ của hai anh em đúng là không bình thường chút nào. Bản thân GIa Nhu ít anh chị em ruột, Mộc Cảnh Thanh thì quá thẳng tính, liếc mắt một cái là biết đang suy nghĩ gì. Trước đây nàng còn ghen tỵ người khác có nhiều anh em, nghĩ rằng nhỡ có xảy ra chuyện thì có thêm người giúp đỡ, bàn bạc. Thế nhưng ở Lý gia thì có vẻ không giống như vậy, ngoại trừ Vương Tuệ Lan khôn khéo đưa đẩy, những người khác đều rất lạnh nhạt.

Lý Diệp quay đầu nhìn Gia Nhu, nàng đã tụt lại một đoạn khá xa. Chàng dừng lại hỏi: “Nàng đang nghĩ gì thế?”

Gia Nhu hoàn hồn, tiến lên vài bước đi tới bên cạnh chàng: “Không có gì. Chỉ đang nghĩ xem nên đưa món đồ gì đáp lễ chị dâu thôi. Ta không biết tính chị ấy, chàng có đề nghị gì không?”

Lý Diệp nghĩ ngợi một chút: “Chị dâu thích hoa lan, nàng có thứ gì đó liên quan thì tốt.” Mặc dù chàng không sống trong nhà, nhưng sở thích của mọi người thì đều nắm được chút ít. Từ việc ăn mặc tiêu dùng thường ngày là có thể đoán được, cũng không khó lắm.

Gia Nhu đồng ý. Phụ nữ thích hoa lan, đa số đều có phẩm hạnh cao thượng. Ấn tượng Vương Tuệ Lan để lại cho nàng ngày hôm nay cũng tương tự như thế, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lễ nghi chu toàn, chí ít so sánh với Quách Mẫn thì có vẻ dễ ở chung hơn nhiều. Trong thâm tâm, Gia Nhu không muốn giao thiệp nhiều với phụ nữ, dù sao đời trước đấu đá với Trường Bình, cuối cùng cả hai bên đều tổn hại mà thôi.

Nàng chợt nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu hỏi Lý Diệp: “Chàng có vợ lẽ, nàng hầu gì không đấy?”

Lý Diệp nhìn vẻ mặt Gia Nhu căng thẳng, không đừng được trêu nàng: “Nếu ta có, Quận chúa định xử trí thế nào?”

Sắc mặt Gia Nhu lập tức khó coi hẳn đi. Vốn trong lòng có mấy phần mong chờ, nghĩ thân thể chàng không khỏe, hẳn là sẽ không làm ẩu. Thế nhưng nghe chàng nói như vậy mới biết nam giới chả có ai ngoại lệ. Ngẫm lại cũng phải, các công tử ở độ tuổi Lý Diệp trong kinh thành hầu như đều có con cả rồi.

“Nếu có, lập tức gọi tới cho ta nhìn một chút, ta cũng muốn làm quen với mấy cô nàng đó, ngày sau còn biết đường chung sống cho hòa thuận.” Gia Nhu nhìn thẳng phía trước, cứng rắn nói.

Lý Diệp cười nhìn nàng, điệu bộ cắn răng cắn lợi, rõ ràng là dáng vẻ muốn đi đánh người, chứ muốn chung sống hòa thuận chỗ nào. Có điều chàng cũng không có vỡ lẽ nàng hầu nào cả, trong biệt thự Ly Sơn chỉ có mấy vú già làm tạp dịch, thậm chí tỳ nữ trẻ tuổi cũng không có người nào. Trước đây Trịnh thị từng bố trí vài người, nhưng đều bị Lý Diệp đuổi đi hết.

“Ta đùa thôi. Không có người nào khác đâu, sau này cũng sẽ chỉ có một mình nàng.” Chàng hạ giọng nói. Chàng vẫn luôn chờ nàng, làm sao còn có thể động tâm với người nào khác được. Hơn nữa chàng làm gì có thời giờ loanh quanh mấy chuyện đó, chuyện muốn làm thực sự còn quá nhiều.

Gia Nhu ngạc nhiên nhìn Lý Diệp, giọng chàng có mấy phần nuông chiều, nàng nghe mà nóng hết cả tai. Giống như chàng vẫn luôn nuông chiều nàng từ ngày xưa, dù cho biết chuyện của Ngu Bắc Huyền, vẫn đồng ý bỏ qua chuyện cũ. Chẳng phải trước đây bọn họ chưa hề không quen nhau sao? Tại sao rõ ràng là không quen biết, mà lại luôn đối tốt với nàng như vậy?

Đúng lúc này, Vân Tùng từ đầu kia hành lang chạy tới, dừng lại trước mặt Lý Diệp ghé tai nói khẽ mấy câu. Lý Diệp cau mày, phong thái ôn hòa ấm áp vừa nãy lập tức không còn, trên mặt chàng hiện lên một vẻ lạnh lùng rất lạ. Gia Nhu tưởng mình nhìn nhầm, lúc nhìn lại, Lý Diệp đã khôi phục vẻ mặt bình thường, chàng quay đầu nói với nàng: “Nàng về nơi ở trước đi, ta cần đi ra ngoài một chuyến.”

Gia Nhu không biết đã xảy ra chuyện gì, không nhịn được kéo tay Lý Diệp: “Chàng còn đang…” Người này còn đang ốm đấy, thế mà lại còn định chạy loạn khắp nơi, thật không phải là một người bệnh biết nghe lời.

“Nàng đừng lo.” Lý Diệp vỗ vỗ vào mu bàn tay Gia Nhu động viên, đang muốn nhấc tay ra rời đi, thì Gia Nhu lại không chịu buông: “Chàng chờ một chút. Vội thế nào cũng phải thêm bộ quần áo chứ?” Nói xong, không chờ Lý Diệp từ chối, liền sai Ngọc Hồ cùng Vân Tùng trở về lấy.

Lý Diệp hết cách, hai tay nàng còn đang túm chắc tay chàng, ánh mắt thì như con thú nhỏ đòi ăn, cực kỳ đáng thương. Dù có là núi băng thì cùng bị nàng làm cho tan chảy, đừng nói chàng vốn không phải người lạnh lùng.

Gia Nhu cũng biết mình hơi quá đáng, nhưng mà chàng không thể coi thường sức khỏe của bản thân chứ, nàng không đống ý đâu. Kết hôn rồi, coi như chưa làm những chuyện thân mật kia, thì cũng đã là vợ chồng, nàng không thể mặc kệ được.

Một lúc thì Vân Tùng mang áo lông tới, khoác lên người Lý Diệp. Lý Diệp còn cẩn thận hỏi nàng: “Ta có thể đi được chưa?”

Lúc này Gia Nhu mới buông tay ra, lại dặn Vân Tùng: “Trên xe nhớ đốt lò sưởi tay cho lang quân, đừng để chàng bị cóng.”

“Vâng, Quận chúa yên tâm.” Vân Tùng đáp. Lý Diệp nở nụ cười, quay người rời đi.



Gia Nhu nhìn theo chàng đi khuất, Ngọc Hồ ở phía sau cười nói: “Lang quân đã đi khuất hẳn rồi! Quận chúa vẫn còn nhìn à.”

“Ngọc Hồ, em có thấy không, vừa nãy có một khoảnh khắc, chàng như là một người khác ấy nhỉ?” Gia Nhu lầm bầm hỏi. Loại khí thế ấy, chẳng hề giống một thư sinh thường thường chút nào.

Ngọc Hồ trả lời: “Lang quân cùng Quận chúa mới gặp nhau mấy lần, đương nhiên Quận chúa chưa hiểu ngài ấy rồi. Chỉ cần sau này ngài ấy đối tốt với Quận chúa là được, những khác không quan trọng.”

Gia Nhu nghĩ cũng phải, những hỗn loạn kiếp trước đã sớm không có liên quan gì với nàng nữa. Đời này, nàng đã xác định làm vợ của Lý Diệp, nếu có thể giúp được cả phủ Vân Nam Vương cùng Lý gia yên ổn, nàng liền an tâm.

Nơi Lý Diệp định đi là phủ Quảng Lăng Vương. Mới lúc trước, kho chứa giấy tờ của bộ Hộ đột nhiên cháy lớn, đúng lúc Lý Thuần định đến đó lấy mấy thứ công văn, Quảng Lăng Vương liền cố gắng quên mình mong cứu tài liệu ra. Nhưng lửa cháy quá lớn, lại gặp đúng gió đông, Lý Thuần mới chạy vào tới cửa thì đã bị tùy tùng cản lại.

Dù cho như vậy, cánh tay vẫn bị xà ngang rơi xuống làm bỏng.

Đại Lý tự cùng bộ Hình đang phối hợp điều tra Bùi Diên Linh, hơn một nửa chứng cứ kết tộc Bùi Diên Linh được lưu tại kho chứa công văn của bộ Hộ, vào đúng lúc này thì kho hàng bén lửa, chắc chắc là có người làm. Kể cả người nào phóng hỏa, nghĩ kỹ thì cũng có thể đoán được.

Đến phủ Quảng Lăng Vương, Lý Diệp xuống xe ngựa, nhất thời không quen với gió lạnh bên ngoài, lại ho khan vài tiếng. Vân Tùng đỡ Lý Diệp: “Nếu bệnh không thuyên giảm, xin lang quân hãy mời thầy thuốc tới xem một chút đi, kẻo Quận chúa lại lo lắng.”

Vân Tùng nghĩ lang quân bây giờ là người đã có vợ, coi như không vì mình, cũng phải vì Quận chúa mà suy nghĩ nhiều hơn một chút chứ. Rõ ràng Quận chúa rất quan tâm lang quân mà. Như mọi khi thì nhất định lang quân sẽ bực vì Vân Tùng lắm miệng rồi đấy, thế mà chàng lại không nói câu nào, chỉ cất bước lên thềm đá.

Hai bên cổng có hai con sư tử bằng đá uy phong, trên cánh cổng son có hai chiếc vòng bằng đồng khắc hình đầu thú.

Người gác cổng nhìn thấy Lý Diệp đến thì vội vã dẫn chàng vào. Phủ Quảng Lăng Vương tuy là phủ đệ của Quận vương, qui cách phủ đệ rất cao, nhưng bên trong thì cũng bình thường, không có gì đặc biệt, chí ít so sánh với những phủ đệ của các quan to hiển quý trong kinh thành thì có vẻ giản dị hơn nhiều. Nếu so với phủ Thư Vương thì lại càng không giống. Những năm này bổng lộc của Lý Thuần chủ yếu dùng để nuôi mưu sĩ. Nói phủ Quảng Lăng Vương có ba ngàn môn khách cũng không quá đáng. Bất cứ nhà ai có việc hiếu việc hỷ, Lý Thuần đều rộng rãi hỗ trợ, cuối cùng làm cho việc tiêu pha của chính mình gặp khó.

Nếu không có trăm mẫu ruộng tốt ở bên ngoài kinh thành cùng với gạo được trong cung cấp cho hàng tháng, thì không biết sinh hoạt hàng ngày của từng ấy miệng ăn ở phủ Quảng Lăng Vương duy trì thế nào.

Lý Thuần ngồi ở trong phòng, đang giơ tay ra cho thầy thuốc khám. Vương gia không dám quấy rầy trong cung, thầy thuốc này đang sống nhờ vào phủ Quảng Lăng Vương, cũng có thể tin cậy. Lý Mộ Vân ngồi ở ngay bên cạnh Lý Thuần, nhìn thấy vết bỏng ghê gớm trên cánh tay, lột cả da ra thì đau lòng phát khóc: “Sao ngài lại liều mạng như thế hả? Coi như công văn quan trọng, thì cũng không thể lấy tính mạng ra để đùa được.”

Lý Thuần quay đầu cười với Lý Mộ Vân: “Một vết thương nhỏ mà thôi. Người lớn như vậy rồi, nhanh nín đi.”

“Ngài còn cười được, thiếp thân sợ muốn chết.” Lý Mộ Vân nhìn thầy thuốc run rẩy rắc thuốc bột màu trắng lên cánh tay Lý Thuần, Lý Thuần kêu “a” một tiếng, Lý Mộ Vân lại nói tiếp: “Ngài xem đấy, rõ ràng là đau. Thầy thuốc, ngài nhẹ tay hơn một chút đi.”

Lúc này, Lý Diệp từ bên ngoài đi tới, không có người nào dám ngăn cản chàng. Lý Thuần ngẩng đầu, không ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy Lý Diệp đột nhiên xuất hiện, lại còn rất vui mừng kêu: “Cậu đến rồi đấy à.”

“Chị gái cho người đến thông báo, nên ta liền đến luôn. Vết thương của ngài thế nào rồi?” Lý Diệp ngồi xuống trước mặt Lý Thuần, nhìn kỹ vết thương, nhíu mày, “Ngài cũng thật không cẩn thận. Làm sao để bị thương nặng như vậy?”

Lý Thuần bất đắc dĩ nói: “Chị em các người đồng loạt nói ta, ta nghe cũng thấy no rồi đấy. Chỉ là không cẩn thận bị xà ngang rơi trúng, hơi đỏ chút thôi.”

Lúc này Lý Diệp mới nhìn về phía Lý Mộ Vân, chào một tiếng”Tỷ”. Lý Mộ Vân cười đáp lại, nụ cười có phần gượng gạo. Quả nhiên, chỉ một lát, Lý Thuần nói: “A Vân, trời hơi lạnh, nàng đi chuẩn bị chút cháo nóng cho chúng ta nhé.”

Rõ ràng là cố ý đẩy nàng ta đi đây mà. Mỗi lần Lý Diệp đến, Lý Mộ Vân đều sẽ bị Lý Thuần gạt ra, không biết hai người bọn họ thì thầm thảo luận với nhau chuyện gì. Thậm chí Lý Mộ Vân còn có ý nghĩ rằng, trong lòng Quảng Lăng Vương, Lý Diệp quan trọng hơn so với mình. Rõ ràng là Lý Diệp không thể so sánh với hai người anh xuất chúng kia, không hiểu Quảng Lăng Vương coi trọng nó cái gì? Nhưng cũng có thể là nàng ta suy diễn quá đà, chẳng qua hai người họ có chung sở thích, cho nên vô cùng hợp ý nhau thôi.

Lý Mộ Vân đứng dậy, đi chầm chậm ra ngoài, có ý nghe ngóng xem có nghe được gì đó không.

Thế nhưng mãi đến tận khi Lý Mộ Vân ra đến cửa, hai người kia vẫn chỉ nói chuyện vết thương. Chờ thầy thuốc băng bó cẩn thận xong ra ngoài, không còn người nào khác, Lý Diệp mới nói: “Lần nào ngài cũng kiếm cớ đẩy chị ra như thế, sớm muộn chị ấy cũng sẽ nghi ngờ.” Thậm chí sẽ sinh ra ác cảm với người em này.

Lý Thuần buông ống tay áo xuống, không thèm để ý: “Sợ cái gì, Mộ Vân là vợ ta, là chị ruột cậu, chẳng lẽ lại đi ghen với cậu hay sao? Đúng rồi, nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì quan trọng. Kho công văn bị cháy, bên trong không còn cái nào nguyên lành à?” Lý Diệp hỏi.

Lý Thuần nghiêm mặt gật đầu: “Ta không nghĩ là gan bọn chúng lại lớn như vậy, dám phóng hỏa ở Hoàng thành, cũng không sợ thương vong tới người vô tội. Hơn nữa bọn chúng lại biết trước là hôm nay bộ Hình sẽ đi điều tra, bản thân ta chính muốn ngừa vạn nhất nên mới đi theo, ai ngờ vẫn chậm một bước.”