Tàng Châu

Chương 43



Edit: Châu

Lý Diệp nhìn Gia Nhu, ngọn lửa ở bụng dưới vừa rồi vẫn cố kiềm chế, giờ lại từ từ nóng rực lên. Nói không muốn là nói dối, tuy Lý Diệp không phải loại người mê muội nữ sắc, nhưng riêng đối với nàng thì chàng không có cách nào bình tĩnh tự kiềm chế nổi. Thường ngày nàng vẫn luôn duy trì khoảng cách với chàng thì đã đành, giờ phút này nàng lại lộ ra dáng vẻ vô cùng thân mật, dễ dàng hủy diệt lý trí của chàng như trở bàn tay.

Gia Nhu bám vào người Lý Diệp, đánh bạo đưa tay vòng lên bả vai chàng: “Ta tự nguyện, như vậy chúng ta đều có thể hài lòng…”

Mắt Lý Diệp tối lại, ôm lấy eo thon của nàng, siết nàng vào trong lồng ngực, không nói gì hôn nàng.

Gia Nhu cả người nóng bừng, được Lý Diệp ôm vào thì run rẩy một hồi. Nàng hé miệng, quấn lấy lưỡi chàng, cố gắng đoạt lấy nhiều hơn. Cái cảm giác này vô cùng xa lạ, mới chỉ hôn môi mà đã có thể làm cho nàng cảm thấy sung sướng trước nay chưa từng có. Dược lực của viên hồi xuân này quả nhiên danh bất hư truyền, trong đầu nàng tỉnh táo, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà biến thành một người khác.

Như dây mây quấn chặt quanh gốc đại thụ vậy.

Lý Diệp cũng có thể cảm nhận được nhiệt tình của Gia Nhu, chàng mở vạt áo nàng, cởi hết những trói buộc trên người nàng. Thân thể hoàn mỹ như bạch ngọc chuyển sang mầu hồng nhạt, run rẩy, xinh đẹp lại ướt át, vô cùng xúc cảm.

Lý Diệp cũng không sốt ruột, chàng kiên nhẫn hôn khắp nơi trên người nàng, đặc biệt là vết bớt hình cánh hoa trước ngực nàng. Dường như đấy cũng là nơi mẫn cảm nhất của nàng, mỗi lần đụng vào là nàng lại có phản ứng vô cùng kỳ diệu.

Màn dạo đầu kéo dài kết thúc, hai tay Lý Diệp chống ở hai bên thân thể Gia Nhu, cúi đầu nhìn nàng. Nàng đang há miệng thở dốc, mái tóc đen như tảo biển trải dưới người, sóng nước trong mắt mênh mông, cảnh đẹp khó tả. Giờ khắc này nhan sắc của nàng tỏa sáng rực rỡ, Lý Diệp cúi đầu hôn bờ môi mềm mại của nàng, hỏi nhỏ: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Ừ.” Gia Nhu ôm cổ chàng, ngoan ngoãn đáp lại. Trong lòng nàng vẫn hoảng sợ như trước, nhưng dưới tác dụng của thuốc, thân thể lại hết sức phối hợp.

Trong giường ấm áp như mùa xuân, Lý Diệp mồ hôi đầm đìa, Gia Nhu thì nắm chặt cánh tay của chàng, mồ hôi của hai người hòa vào với nhau.

Một lúc lâu sau, tiếng thở dốc trên giường mới ngưng dần.

Gia Nhu nằm trong lồng ngực Lý Diệp, cả người xụi lơ. Lý Diệp ôm nàng, hôn từng đầu ngón tay trắng nõn của nàng, cất giọng khàn khàn hỏi: “Nàng thoải mái hơn chút nào chưa?”

Mặt nàng đỏ bừng lên, tuy rằng rất mệt, nhưng thuốc kia dường như vẫn chưa tan hết, mà bọn họ đã làm hai lần rồi. Thể lực chàng thật kinh người, mỗi lần đều làm rất dài, động tác cũng rất dịu dàng, luôn quan tâm đến cảm thụ của nàng. Chuyện này hình như cũng không kinh khủng như trong tưởng tượng.

Lý Diệp không nghe thấy Gia Nhu trả lời, bèn nâng cằm nàng lên. Trong mắt nàng, tình triều còn chưa hết, ánh mắt đáng thương nhìn chàng. Lý Diệp bất đắc dĩ cười nói: “Vẫn còn muốn à? Nàng định ép khô ta sao?”

Trong lòng Gia Nhu thì ra sức lắc đầu, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại vô cùng nũng nịu: “Lang quân…”

Lý Diệp vẫn nhớ nàng mới trải qua sự đời, cũng định tạm ngừng, thế nhưng vừa nghe được tiếng nàng gọi như vậy thì chàng lại nghiêng người đặt nàng xuống dưới thân, phủ kín miệng nàng.

Tiếng động trong phòng mãi đến tận canh ba mới nghỉ. Vú già trực đêm là Thu Nương, chính là người lần trước bị Lý Diệp răn dạy, nghe thấy tiếng lang quân gọi, bảo chuẩn bị nước nóng, Thu Nương lập tức đi ngay.



Sức Gia Nhu không chống đỡ nổi nữa, đã mê man thiếp đi. Lý Diệp đắp kín chăn cho nàng, khoác áo xuống giường. Mặc dù chàng không biết chính xác nàng uống thuốc gì, nhưng xem tác dụng mạnh như vậy, có lẽ là loại viên hồi xuân trong cung. Không biết Gia Nhu từ đâu có được nhỉ? Thứ này, chỉ có Vương Tuệ Lan mới có. Mà lá gan Vương Tuệ Lan có to hơn nữa, thì cũng sẽ không quản chuyện riêng của bọn họ, cho nên chắc chắc đấy là chủ ý của mẹ chàng rồi.

Lý Diệp cau mày, cầm lấy chiếc khăn có dấu hồng trên giường.

Thu Nương khẽ khàng gõ cửa, nghe được Lý Diệp đáp lại rồi mới dám bưng nước nóng đi vào, hai mắt không dám nhìn ngó gì chung quanh. Sau khi đặt nước nóng xuống, Thu Nương định quay ra luôn. Lý Diệp đưa khăn ra nói: “Ngày mai bà hãy đến chỗ mẹ ta báo cáo kết quả đi. Bà biết nên nói thế nào rồi đấy.”

Thu Nương trợn mắt lên, sợ đến quỳ sụp xuống đất: “Già, già không dám!”

“Ta ra lệnh cho bà làm như thế, bà cứ làm đi.” Lý Diệp lạnh nhạt nói.

Thu Nương vốn vẫn luôn làm việc tại Ly Sơn, lần này lang quân chuyển về nhà, vì không thích người mới, nên vẫn giao cho mấy bà già này hầu hạ. Nhưng nhiều năm như vậy, Thu Nương vẫn không hề hiểu được tính tình lang quân, đành trù trừ giơ tay nhận lấy chiếc khăn.

Lý Diệp giúp Gia Nhu lau người, lại giúp nàng mặc quần áo lót. Gia Nhu dụi dụi vào trong ngực chàng, dường như rất muốn dựa dẫm vào. Lý Diệp cúi xuống hôn lên mái tóc dài của nàng, ôm nàng vào trong ngực. Tối nay xác thực chàng vô cùng sung sướng, thái độ chủ động khác thường của nàng, tuy nảy sinh vì thuốc, nhưng như những gì nàng nói lúc ban đầu, hẳn là bắt nguồn từ chủ định của nàng.

Nàng cũng muốn động phòng với chàng.

Nếu như nói, lúc trước Lý Diệp quyết ý cưới nàng làm vợ là bởi vì chút tình thời niên thiếu cùng với hôn ước kia, sau đó là ước muốn đưa nàng đi, bảo vệ cho nàng. Thì sau tối nay, cảm tình lúc trước đã phát triển theo chiều hướng vô cùng vi diệu. Chàng phát hiện, mình thế mà lại mê đắm thân thể của nàng, cùng nàng giao hoan mang lại cho chàng cảm giác thỏa mãn khó tả. Qua bao nhiêu năm, ý chí của chàng kỳ thực rất khó bị điều gì đó làm ảnh hưởng, thế mà ngoại lệ đã đột nhiên xảy ra. Chuyện này thực sự vô cùng nguy hiểm.

Đối với người như chàng mà nói, nếu tâm trí không kiên định, coi như bắt đầu quá trình thất bại thảm hại, muôn kiếp không trở lại được. Lý Diệp nằm ngửa ở trên gối, thở dài. Trong tay còn ôm nàng, nhưng ý chí đã bị tan rã đang từ từ chắp vá trở về.

Đêm đó, Gia Nhu ngủ rất say. Nàng đã lâu chưa nằm mơ, nhưng đêm đó lại mơ thấy mấy mẩu chuyện từ thời con trẻ. Đó là giấc mộng đẹp của thở thiếu thời không buồn không lo. Đến lúc nàng tỉnh mộng, thân thể dường như không còn là của mình nữa, mà như là bị ngũ mã phanh thây vậy. Đêm qua là lần đầu của đời này, nhưng dưới tác dụng của thuốc, nàng lại cùng Lý Diệp làm tới ba lần, hơn nữa lần nào cũng đều đạt tới cực hạn.

Nàng gác tay lên trán, cố gắng ngồi dậy, nhưng eo lưng cứ như đã gẫy, hai chân thì mềm nhũn không đứng nổi.

“Ngọc Hồ, vào đây giúp ta đi!” Nàng gọi một tiếng.

Ngọc Hồ vội vã đi tới giường, vén màn lên: “Quận chúa, người ngủ lâu thế, giờ sắp đến buổi trưa rồi. Trước khi lang quân ra cửa đã lưu ý dặn dò bọn em không được gọi người, cũng đã nói giúp với phu nhân bên kia rồi ạ.”

“Em đỡ ta dậy.” Gia Nhu uể oải nói. Qua một đêm, nàng thì thành ra thế này, người kia lại ra cửa từ sớm như không có chuyện gì xảy ra là sao? Ai bảo là ốm yếu nhiều bệnh, rõ ràng là khỏe mạnh như trâu thì có!

Ngọc Hồ vội vã nghiêng người nâng Gia Nhu dậy, nhìn thấy trên cổ áo lộ ra một dấu hôn rất rõ ràng thì hạ giọng nói: “Quận chúa đêm qua có vẻ rất vất vả nhỉ? Em nghe Thu Nương nói, lang quân giày vò đến tận canh ba. Có điều được việc như thế cũng tốt. Có cái để mà báo với phu nhân bên kia rồi.”

Gia Nhu ho một tiếng. Thay vì nói là Lý Diệp giày vò nàng, chẳng bằng nói là nàng một hai quấn lấy Lý Diệp, dục vọng không thỏa thì đúng hơn. Mới có nửa viên hồi xuân mà đã mạnh như vậy, nếu như nuốt hẳn một viên thì hôm nay nói không chừng nàng thành tàn phế mất.

“Lang quân có nói đi làm việc gì không?” Gia Nhu nhanh chóng đổi chủ đề.

“Cái này thì không thấy nói ạ, có điều em nghe được Vân Tùng nhắc đến phủ Quảng Lăng Vương, hay là lang quân đi gặp Quảng Lăng Vương ạ?”



Gia Nhu nhớ hôm qua chàng có nói muốn xin Quảng Lăng Vương ngầm giúp đỡ phụ thân, nói vậy hôm nay chắc chàng đi vì việc này. Cũng không biết tình hình vương phủ bên kia thế nào rồi.

***

Trong điện Anh Uyên, một cái lư hương bằng đồng thếp vàng cao bằng nửa người khắc hình đầu rồng đặt trên tấm thảm mới trải trên mặt đất. Đại tướng quân phụ trách Kim ngô vệ và Tằng Ứng Hiền đều cúi đầu đứng bên cạnh lư hương, còn Trinh Nguyên đế thì ngồi trên ngai vàng, giọng nói không vui: “Chuyện ở phủ Vân Nam Vương ngày hôm qua, các ngươi giải thích cho trẫm.”

Tuy nói mấy năm nay, tác dụng của Mộc Thành Tiết đã không thể so với năm xưa, nhưng dù sao cũng có tước Vương trên người, Thiên tử không thể không hỏi đến.

Tướng quân phụ trách Kim ngô vệ bẩm lại: “Hôm qua tướng quân dưới quyền của thần đang tuần phố, nghe thấy trong Vương phủ có tiếng đánh nhau, liền vọt vào kiểm tra. Kiểm tra thấy một đám bịt mặt đang bao vây tấn công Vân Nam Vương, liền bắt giữ hết bọn chúng. Tuy nhiên sau khi giải những kẻ bịt mặt kia vào đại lao rồi thì toàn bộ liền uống thuốc độc tự sát. Trên người bọn chúng không tìm được bất kỳ dấu vết gì có thể làm rõ thân phận ạ.”

“Được lắm, không có chứng cứ. Dưới chân thiên tử, trong phủ Vân Nam Vương, thế mà lại có côn đồ kiểu ấy định ám sát phiên vương do triều đình thân phong, ngươi làm Kinh Triệu doãn thế đấy hả! Nếu có ngày trong tẩm cung của trẫm cũng xuất hiện đám kẻ cướp không rõ lai lịch như thế thì sao, hả?” Trinh Nguyên đế quát lớn.

Tằng Ứng Hiền lập tức hành lễ: “Bệ hạ nói quá lời rồi. Nam Chiếu vừa qua nội loạn, khả năng đám bịt mặt kia là do đối thủ của Vân Nam Vương phái tới. Thần là Kinh Triệu doãn, phụ trách mọi việc lớn nhỏ trong thành Trường An, khó tránh khỏi có chỗ sơ xuất. Kính xin bệ hạ trách phạt.”

“Vậy sao? Chỉ là sơ xuất à?” Trinh Nguyên đế lạnh lùng, “Sao ta lại nghe nói việc này có liên quan đến ngươi hử?”

Trong lòng Tằng Ứng Hiền trùng xuống: “Sao Bệ hạ lại nói thế ạ? Thần bị oan!”

“Phủ Vân Nam Vương có một người tên là Mộc Thiệu, ngươi biết người đó không? Vụ lộn xộn hôm qua, chính là hắn cùng với con trai của tộc trưởng Mộc thị hợp mưu với nhau, muốn mưu đoạt vị trí Thế tử. Mộc Thiệu tự khai là ngươi giới thiệu cho hắn ta một cô nàng ở quán Sở Tương, sau đó cô nàng này lại bị cháu họ của phủ Vũ Ninh hầu quấy rối, Mộc Thiệu mới đánh công tử kia trọng thương rồi chạy trốn. Có việc này không?”

Tằng Ứng Hiền không biết ai đã nói hết những chuyện này cho Thiên tử biết, lão ta vội quỳ trên mặt đất: “Bệ hạ minh xét, thần hoàn toàn không biết Mộc Thiệu là người nào.”

Trinh Nguyên đế dường như sớm biết Tằng Ứng Hiền sẽ không thừa nhận, liền ra hiệu cho thái giám bên cạnh. Thái giám này bèn cho gọi một người đang bị tạm giam tiến vào điện. Tằng Ứng Hiền vừa nhìn rõ người kia thì giật nảy cả mình, đó chính là Tú Nương ở quán Sở Tương đã mất tích bấy lâu! Mấy hôm nay Tằng Ứng Hiền tìm Tú Nương khắp nơi mà không thấy, còn tưởng rằng cô ả đã trốn về cố hương, nên đã sai người đi bắt. Sao Tú Nương lại ở trong cung!

Trinh Nguyên đế nói: “Tú Nương, ngươi cứ nói hết những gì ngươi biết, Trẫm sẽ phân xử cho ngươi.”

Tú Nương quỳ rạp xuống đất làm lễ, rồi mới lên tiếng: “Nô tỳ vốn là con cái nhà đàng hoàng ở Thanh Châu, năm ấy trong nhà gặp nạn, nô tỳ đến Kinh thành tìm họ hàng. Kinh Triệu doãn thấy nô tỳ có chút nhan sắc, cưỡng bức đưa về nhà, chán chê rồi thì bán nô tỳ vào quán Sở Tương, làm việc cho lão ta. Lão ta biết Mộc Thiệu từ lâu, hai người thường xuyên qua lại. Theo nô tỳ biết, quán Sở Tương hình như cũng là sản nghiệp của Kinh Triệu doãn, tiền hàng năm lão ta biếu xén các quan chức khác, có một nửa là lấy từ chỗ này.”

“Ngươi, ngươi không được nói bậy!” Tằng Ứng Hiền chen vào.

“Nô tỳ không hề nói bậy. Thánh nhân có thể đi tra sổ sách thu chi của quán Sở Tương, hoặc khám xét trong nhà Kinh Triệu doãn, nhất định sẽ có manh mối. Nô tỳ nghe lệnh laõ ta, quấn lấy Mộc Thiệu, nhưng lão ta lại định diệt khẩu cả hai. Nô tỳ thực sự vô cùng bất đắc dĩ, không thể không khai ra sự thật, kính xin Thánh nhân minh xét!” Tú Nương nói xong, cả người lại bò rạp trên mặt đất.

Tằng Ứng Hiền cảm thấy lạnh buốt toàn thân. Lão ta vẫn luôn nghĩ Tú Nương là người của mình, nhưng xem tình hình trước mắt, ả ta có vẻ như có chủ nhân khác. Lời lẽ rõ ràng, có lý có tình, có chứng có cứ, đúng lúc cắn ngược lại lão ta một nhát. Nếu như Thánh nhân thật sự đến khám nhà, những chứng cứ chưa kịp tiêu hủy kia đích xác sẽ bị bại lộ! Tằng Ứng Hiền thật không ngờ, chỉ từ một vụ án nho nhỏ như thế, mà lại liên lụy đến tận cơ nghiệp riêng của lão ta là thế nào? Thật sơ xuất!

Trinh Nguyên đế nhìn Tằng Ứng Hiền: “Ngươi còn gì nói không?”