Tàng Châu

Chương 54



Edit: Châu

Gia Nhu cùng Ngọc Hồ trở lại nơi ở, sai Thu Nương mang hòm thuốc lại. Nàng kéo Ngọc Hồ ngồi xuống cạnh mình. Lý Sưởng tát rất mạnh, nửa bên mặt Ngọc Hồ đã sưng vù lên.

Thu Nương hỏi: “Cô nương Ngọc Hồ bị sao thế ạ?”

“Không sao đâu, bà cứ ra ngoài đi.” Gia Nhu nói.

Ngọc Hồ thấy Gia Nhu cầm miếng vải bông tẩm rượu thuốc, định tự tay xoa mặt cho mình thì vội vã đưa tay: “Quận chúa, để em tự làm.”

“Đừng động đậy.” Gia Nhu né ra, đặt vải bông lên mặt Ngọc Hồ, “Lưu Oanh nhằm vào ta, khi không lại lại em bị vạ lây.”

Gia Nhu vẫn luôn dung túng Ngọc Hồ, không nỡ đánh mắng bao giờ. Không chỉ bởi vì thân thiết, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, và cũng vì đời trước Ngọc Hồ đã cùng nàng đến Thái Châu, chịu nhiều khổ sở. Trường Bình biết không động được nàng, liền liên nhằm vào Ngọc Hồ trút giận. Vì lẽ đó, đời này tới Lý gia, Gia Nhu cũng luôn muốn che chở Ngọc Hồ đến nơi đến chốn.

Ngọc Hồ bụm mặt: “Em không sao đâu, chỉ có điều vẫn không nghĩ ra, Lưu Oanh với Quận chúa không thù không oán, vì sao phải hãm hại người như vậy? Nếu nói là chuyện của nhị nương tử, thì phu nhân và Huyện chủ đều đi khuyên, cũng không nên chỉ nhằm vào người chứ. Hơn nữa với thân phận ấy, coi như có thai, thì cũng phải biết là không động được vào người chứ nhỉ? Cô nương kia nháo thành như vậy, có mục đích gì?”

Gia Nhu lắc đầu: “Ta cũng không biết. Nhưng cô ả dám làm như thế, nhất định là không biết sợ. Ngoại trừ đứa bé, chắc vẫn còn những con bài khác. Vì thế trước khi cô ả đánh lá bài tẩy, mình nhân nhượng cho yên chuyện trước đã.”

Gia Nhu chỉ cần nhớ tới ánh mắt Lưu Oanh nhìn Lý Diệp lúc mới vào phủ đã thấy vô cùng khó chịu. Chắc chắc Lý Giáng phải cho người điều tra lai lịch Lưu Oanh, nếu có vấn đề, khẳng định sẽ không cho phép cô ả ở trong nhà. Lý Sưởng là người trong quan trường, càng sẽ không dễ bị một cô gái bắt bí.

Phía sau chắc chắn có nguyên nhân mà mọi người không biết.

Gia Nhu tự nhận tuy mình không phải người sáng suốt, nhưng chắc chắn là lương thiện nhẫn nại. Sau khi sống lại, chẳng qua nàng chỉ dựa vào những gì đã biết trong mấy năm sống thêm ở kiếp trước, chứ nàng không nhìn được lòng người, chỉ có thể cố gắng hết sức không gây phiền toái cho Lý Diệp. Gia Nhu sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh đơn giản, còn đây quan hệ thế gia đại tộc, rút dây thì động rừng. Điểm này là nhận thức lớn nhất mà nàng rút ra sau thời gian làm dâu họ Lý đến nay.

Dù cho nàng là Quận chúa, Vương Tuệ Lan là Huyện chủ, cũng chỉ như một chiếc lá trên cây đại thụ nhà họ Lý mà thôi.

“Còn có Huyện chủ chi thứ nhất kia nữa, sao lại như vậy? Thường ngày luôn giả vờ biết điều, em còn tưởng người ta là người tốt đấy, thế mà đúng lúc quan trọng, lại bỏ đá xuống giếng. May là có lang quân đứng ra, bằng không hôm nay không biết loạn thành ra cái gì.” Ngọc Hồ tức giận bất bình, “Em nhìn ra rồi, trong cái nhà này, trừ lang quân, còn lại chẳng ai tốt cả!”

Gia Nhu bị điệu bộ của Ngọc Hồ trêu cười: “Đấu tranh sinh tồn trong các gia tộc lớn như này, có ai đơn giản đây? Nhận rõ thái độ làm người của họ, sau đó đối phó cẩn thận một chút là được. Tóm lại có quận chúa ta đây, mạng nhỏ của em vẫn an toàn. Về nghỉ ngơi thật tốt đi, hôm nay không cần em phục vụ.”

“Cảm tạ Quận chúa!” Ngọc Hồ đứng dậy làm lễ, đi tới ngoài cửa, vừa vặn nhìn thấy Lý Diệp cùng Vân Tùng đi tới. Ngọc Hồ vội vã tránh ra, Lý Diệp thấy Ngọc Hồ áp vải bông lên nửa bên mặt, hỏi: “Vết đau có nghiêm trọng không?”

Ngọc Hồ vừa mừng vừa sợ, vội vã trả lời: “Quận chúa đã bôi thuốc cho nô tỳ rồi ạ, không nặng đâu ạ.”

Vân Tùng cau mày nói: “Nhị lang quân ra tay cũng quá nặng, sao có thể đánh một cô gái yếu đuối…Nếu để lại sẹo trên mặt thì sao bây giờ?”

Lý Diệp liếc mắt, Vân Tùng vội vã ngậm miệng.

“Chỗ anh có thuốc tiêu sưng giảm đau còn gì? Đi lấy đến cho Ngọc Hồ đi.” Lý Diệp giao việc.

Lúc này Vân Tùng mới nhớ ra, nới với Ngọc Hồ: “Đúng vậy, thuốc kia rất hiệu quả, chỉ hai ngày là ổn. Cô chờ đi, ta đi lấy cho.” Nói xong liền chạy thẳng.

Gia Nhu đang thay đồ trong phòng, nghe âm thanh ngoài cửa, biết Lý Diệp đã về. Nàng vừa mặc áo lót, còn chưa kịp buộc dây thì cánh cửa đã mở ra, phát ra tiếng vang nhỏ. Có thể vào phòng của họ mà không báo trước thì chỉ có Lý Diệp.

Nàng liền vội vàng nói: “Chàng chờ một chút, ta đang thay đồ.”



Nhưng nàng vừa dứt lời, Lý Diệp đã bước vào sau bình phong. Gia Nhu cuống lên quay lưng lại: “Chàng thật là!”

“Còn có chỗ nào ta chưa từng nhìn sao?” Lý Diệp cười hỏi.

Tóc nàng vén sang một bên, lộ ra cần cổ trắng như tuyết, cong như vầng trăng khuyết, thân thể còn tản mùi hương hoa không rõ là hoa gì. Lý Diệp bỗng dưng cảm thấy khô nóng, đi tới, ôm nang từ phía sau áp vào ngực mình: “Hôm nay để nàng phải chịu nhịn rồi.”

Gia Nhu được ôm, nép vào lồng ngực ấm áp của chàng, đáp nhỏ: “Cũng không phải nhịn gì. Đối với ta, bọn họ thế nào không quan trọng, chỉ cần chàng đứng về phía ta. Lúc vào, chàng không hỏi gì, mà tin tưởng ngay là ta không đẩy Lưu Oanh à?”

“Cũng không hẳn. Trước lúc ta vào, Tiểu Ngư ngăn ta, thuận lại hết những gì nó nhìn thấy. Vì thế ta mới biết nàng bị oan đấy.” Lý Diệp cố ý trêu nàng.

Gia Nhu xoay người, đẩy nhẹ chàng ra, bực mình: “Nếu Tiểu Ngư không nói, chàng sẽ cho là ta đẩy Lưu Oanh chắc? Phí công lúc đó ta còn thấy rất cảm động!”

Lý Diệp khẽ cười, tự nhiên lại thấy hơi thích dáng vẻ nàng giương nanh múa vuốt như vậy lại vòng tay ôm nàng: “Lừa nàng thôi. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, ta đều tin nàng vô điều kiện.”

Gia Nhu ngơ người: “Nếu có một ngày, ta thật sự lừa chàng thì sao?”

Lý Diệp không trả lời, chỉ cúi đầu hôn nàng. CHàng mê luyến nàng như vậy, đừng nói là nói dối, giả như nàng đưa rượu độc, chắc chàng cũng sẽ uống.

Lúc đầu chỉ muốn lướt qua, nhưng Gia Nhu đánh bạo, há miệng khiêu khích, Lý Diệp bèn ôm ngang nàng lên, nhanh chân đi về phía giường, giọng nói đã thay đổi: “Kinh nguyệt kết thúc rồi chứ?”

Gia Nhu đỏ mặt gật đầu.

Bên kia, Lý Sưởng đỡ Lưu Oanh trở lại nơi ở, vẫn cảm thấy không yên lòng, lại sai tỳ nữ đi mời thầy thuốc tới xem một chút. Lưu Oanh tựa trong lòng Lý Sưởng, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ngực hắn: “Lang quân, thật sự không sao đâu, em bé cũng rất tốt.”

“Vừa nãy, sao nàng lại ngăn ta? Rõ ràng nàng chịu thiệt, mà chi thứ tư lại nói năng hùng hồn như thế. Chẳng qua Mộc Gia Nhu là Quận chúa, nên mới dễ dàng bỏ qua như thế.” Lý Sưởng đau lòng, lại cho rằng cha xử sự bất công, rõ ràng đang thiên vị chi thứ tư, trong lòng càng tích tụ.

Lưu Oanh dán vào ngực Lý Sưởng, yểu điệu nói: “Kỳ thực việc thiếp oan ức không quan trọng lắm, quan trọng là ngài có thể nhận rõ hiện thực.”

Lý Sưởng nâng cằm Lưu Oanh, mắt hẹp lại: “Nàng có ý gì?”

Lưu Oanh nắm tay Lý Sưởng, dịu dàng nói: “Trước thiếp từng nói với ngài, việc tứ lang quân về nhà không đơn giản như vậy. Ngài nhìn ra rồi chứ? Tướng công quá bất công, ngay cả cháu trai ruột mong chờ đã lâu suýt chút nữa có chuyện, thế mà cũng áp xuống. Ngài nói xem, một thời gian nữa, nếu tứ lang quân có vị trí trong quan trường, thì ngài sẽ ở đâu trong Lý gia đây? Đến lúc chi tứ tư sinh ra cháu ruột, đối với ngài sẽ là uy hiếp lớn nhất.”

Lưu Oanh nói trúng chỗ đau của Lý Sưởng, cằm hắn bạnh ra, căng thẳng, gương mặt tuấn tú lập tức tối lại.

Lưu Oanh vuốt mặt hắn: “Có điều ngài cũng không cần lo lắng. Bộ Lại tuyển quan còn khó hơn khoa cử, thiếp chả nói với ngài rồi sao? Thiếp có ông chú họ ở bộ Lại, có thể nhờ được. Chỉ cần không cho tứ lang quân ra làm quan, ngài mãi mãi sẽ là con trai đắc lực nhất của tướng công.”

Lý Sưởng nắn cằm Lưu Oanh: “Ông chú nàng cũng thật là thần thông quảng đại, trước ta gây chuyện, cũng là ông ta giải quyết. Sao nàng nhất định không chịu nói, ông ta là quan lớn nào thế? Ta còn biết mà đến nhà cảm tạ.”

Lưu Oanh ngả trên đùi Lý Sưởng, cười nói: “Chú họ thiếp làm người biết điều, không cần lang quân báo đáp, cũng không cho thiếp nói ra thân phận của ông ấy, ngài đừng hỏi. Năm xưa ông ấy từng được cha thiếp giúp, vì lẽ đó rất chăm sóc thiếp. Nhưng vì tránh hiềm nghi, người ngoài không biết chúng ta có quan hệ. Lại nói, ông ấy giúp ngài, chẳng phải do thiếp nói tốt về ngày sao? Nếu chuyện thành, ngài định cảm ơn thiếp thế nào?”

Lý Sưởng nhếch miệng cười cợt: “Lại để nàng sinh một đứa bé nữa?”

Lưu Oanh đánh cánh tay Lý Sưởng: “Ghét, ngài thật là không đứng đắn…”

Hai người âu yếm một lúc thì tỳ nữ ở bên ngoài báo, Quách Mẫn mời Lý Sưởng sang. Lý Sưởng vốn không muốn đi, Lưu Oanh khuyên nhủ: “Nàng ta là vợ cả, nếu ngài bỏ mặc, sau biết thanh minh thế nào. Ngài cứ qua đi, đỡ phải sau này tướng công lại nói ngài không phải.”



“Oanh Oanh của ta biết điều nhất, tối nay ta sẽ thưởng nàng xứng đáng.” Lý Sưởng hôn lên má Lưu Oanh một cái, rồi mới đứng dậy ra ngoài.

Chờ hắn đi khỏi, Lưu Oanh lấy khăn ra nhẹ nhàng chỗ Lý Sưởng vừa hôn, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh.

Yếu tiệc buổi tối, Trịnh thị theo lời Gia Nhu, trang điểm ăn mặc cẩn thận, nhìn trẻ ra đến mười tuổi. Lý Giáng nhìn Trịnh thị: “Sao bà lại mặc như này?”

Trịnh thị ngồi xuống: “Không được sao? Đàn bà phải hạnh phúc. Thiếp thân không có ai cho mình hạnh phúc, đành tự mình đối tốt với mình vậy.”

Lúc Trịnh thị nói lời này thì không hề tự ti nhún nhường như trước, trái lại tự tin hơn nhiều. Lý Giáng lại nhìn bà ta một lúc nữa, rồi mới dời ánh mắt.

Vì chuyện ban ngày, nên dù đồ ăn thức uống trong tiệc tối bầy đầy bàn, cũng khó có thể che giấu không khí ngột ngạt. Quanh năm suốt tháng, cả nhà hiếm khi tụ tập được đông đủ, nhưng bàn tiệc vẫn yên tĩnh, không hề có tiếng ồn, không có giao lưu, trao đổi. Gia Nhu mê mẩn với đủ loại của ngon vật lạ, nàng vốn rộng lượng, cũng không quan tâm người khác thế nào.

Loại tiệc này Lưu Oanh không có tư cách tham gia, cả tâm hồn Lý Sưởng đều đặt trên người ả. Hắn chỉ ăn hai món, uống một chén rượu, rồi kiếm cớ đi mất.

Lý Giáng cũng không ngăn được Lý Sưởng, biết hắn còn bực chuyện ban ngày, trách mình xử sự bất công.

Quách Mẫn thấy cảnh Lý Sưởng vội vã rời đi, liền biết hắn không thể chờ đợi, lại đi tìm con ranh Lưu Oanh kia rồi. Đúng là Lưu Oanh xinh đẹp, nhưng với tính tình Lý Sưởng, một cô gái diện mạo xinh đẹp không thể trói được hắn. Giữa bọn chúng nhất định còn có mưu đồ ngầm gì đó. Trước mặt mọi người, Quách Mẫn chỉ đành nhẫn nhịn. Đến mùng hai này, nàng ta sẽ đường hoàng về nhà mẹ đẻ vài hôm, mắt không nhìn thấy, đầu không phiền.

Lúc này, Vương Tuệ Lan giơ ly rượu lên, cười nói với Gia Nhu: “Chuyện hôm nay hoàn toàn là hiểu lầm. Ta lấy trà thay rượu, mong đệ muội bỏ qua.”

Vương Tuệ Lan luôn đóng vai người tốt, đánh một cái xong lại cho viên kẹo, trên dưới đều gọi xưng hiền lành. Hơn nữa chị ta nói như đúng rồi, bảo là hiểu lầm. Ý tứ vẫn là nói Gia Nhu đẩy Lưu Oanh.

Trước mặt Gia Nhu vốn có một bình rượu trái cây, thế nhưng chẳng biết bị ai cầm đi từ lúc nào, nàng đành giơ chén không lên, lạnh nhạt nói: “Đại tẩu luôn luôn xử sự công chính, nói quá lời rồi.”

Lời nàng có ý trào phúng, Vương Tuệ Lan lúng túng cười, uống rượu rồi hạ cốc uống. Hôm nay chị ta làm vậy, thực ra cũng muốn thử xem, giới hạn của mấy người trong nhà đến mức nào. Phản ứng của Lý Giáng và Lý Diệp trong dự liệu, nhưng thái độ Lý Sưởng làm chị ta bất ngờ. Vớ bé mà thôi, vì bênh cô cả mà suýt nữa Lý Sưởng trở mặt với Mộc Gia Nhu. Lưu Oanh có chỗ nào đặc biệt, mà hắn coi trọng như vậy?

Bất kể nói thế nào, sau hơn một tháng Lý Diệp về nhà, Lý Giáng thiên vị nó rất rõ ràng.

Hoặc phải nói là, trong lòng Lý Giáng vẫn luôn…yêu nhất thằng nhóc kia, chẳng qua chỉ chưa có thời cơ thích hợp để nó quay về. Đợi đến ngày Lý Diệp có thể chống đỡ Lý gia, chi thứ nhất và chi thứ hai đều sẽ không có chỗ dung thân. Năm xưa, Lý Giáng vốn cũng chưa đứng đầu dòng họ lý đất Triệu quận, nhưng vì tai nguyên của gia tộc thường đều dành cho người ưu tú nhất trong tộc. Lý Giáng làm Tể tướng, mới có nắm được tất cả những gì tốt nhất của gia tộc trong tay.

Lý Huyên cùng Lý Sưởng mặc dù cũng có cạnh tranh, nhưng dù sao cũng là con một mẹ, lại là một văn một võ, coi như một người đắc thế, cũng sẽ không bỏ mặc người kia. Nhưng Lý Diệp thì không nói thế được rồi.

Tâm tư Vương Tuệ Lan đã xoay được vài vòng, Gia Nhu vẫn đang tìm rượu trái cây, ngó từ trên bàn xuống dưới gầm.

Lý Diệp nắm bàn tay nhỏ bé của nàng dưới ống tay áo, hỏi: “Tìm gì thế?”

“Chàng có nhìn thấy ai lấy rượu trái cây của ta không?” Gia Nhu hỏi, “Rõ ràng vừa mới thấy trên bàn ăn.”

“Không cho uống rượu.” Lý Diệp đáp, lời ít ý nhiều.

Thế Gia Nhu mới biết Lý Diệp cấp rượu đi, bất mãn nói: “Đó là ủ từ trái cây, không say được. Ta nếm một hụm thôi?” Từ ngày vào nhà họ lý, nàng chưa từng sờ tới bầu rượu đấy. Nghĩ ăn tết, lại là rượu trái cây, uống một ít cũng không sao, nào có biết Lý Diệp quản nghiêm như thế.

Lý Diệp nghiêng đầu nhìn nàng, thái độ kiên quyết: “Chỉ được uống trà.”

Gia Nhu thở dài, ngoan ngoãn nâng chén trà. Xong, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn nàng cũng sẽ bị Lý Diệp tóm gọn.