Tàng Châu

Chương 59



Edit: Châu

Trống canh ba vừa điểm, Gia Nhu chúc tết Trịnh thị, đêm nay Trịnh thị rộng rãi hiếm thấy, tặng cho nàng một viên đậu bạc. Mặc dù không đáng mấy tiền, nhưng là đồ tượng trưng cho may mắn, Gia Nhu nhận rất vui vẻ.

Quay về phòng, Gia Nhu lên giường, nhưng trằn trọc trở mình không ngủ được. Nàng ngẫm đi nghĩ lại, phát hiện có một số sự việc không khớp lắm. Nếu Lý Diệp vẫn ngầm làm mưu sỹ cho Quảng Lăng Vương, theo lý mà nói thì sau khi lên ngôi, Quảng Lăng Vương sẽ phải phong quan cho chàng chứ nhỉ. Nhưng mà đời trước Gia Nhu chưa từng nghe nhắc tới Lý Diệp, như là chàng đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Chẳng lẽ chàng là loại mưu sỹ chẳng ra gì, cho nên không được Quảng Lăng Vương trọng dụng hay sao?

Thế sao lần trước ở Lý Sơn, quan hệ giữa hai người bọn họ biểu hiện thân mật thế nhỉ.

Hay là chàng biết quá nhiều bí mật, cho nên sau khi Quảng Lăng Vương lên ngôi thì bị…thủ tiêu?

Gia Nhu bị ý nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, nhưng nhớ đến thủ đoạn của Nguyên Hòa đế đối với một cô gái chân yếu tay mềm là nàng thì thấy khả năng này cũng không phải là không thể. Hết chim thì bẻ cung, đế vương vẫn thường bạc bẽo như thế từ xưa. Dù gì bên cạnh Nguyên Hòa đế đã có Ngọc Hành phi phàm như vậy rồi, thêm một Lý Diệp có ích gì nữa? Gia Nhu vừa mới mừng là Lý Diệp đã về đúng phe, giờ lại cảm thấy chẳng thà cách Hoàng đế tương lai kia xa một chút thì hay hơn.

Suy nghĩ của Gia Nhu rối loạn, chuyện kiếp trước kiếp này chuyện xoay tròn trong đầu nàng như như đèn cù không biết đâu là đầu đâu là cuối. Mãi sau, nàng mới bắt đầu buồn ngủ. Vừa mới nhắm mắt thì lại nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói, hình như là Lý Diệp đã về.

Vân Tùng gọi to: “Quận chúa, người mau ra xem một chút đi ạ!” Sau đó như là bị ai mắng, không nghe thấy tiếng Vân Tùng nữa.

Gia Nhu bừng tỉnh, xuống giường khoác áo, còn chưa đi tới cửa thì đã thấy Vân Tùng dìu Lý Diệp bước vào. Thu Nương và một đám đông người đi theo, mấy người đó vào phòng đốt đèn sáng trưng lên, quây xung quanh Lý Diệp, ân cần hỏi han. Gia Nhu đi tới thì bị vòng người ngăn ở bên ngoài.

Nàng ho khan một tràng, mấy tỳ nữ vú già kia mới phản ứng được, rối rít tránh ra.

Sắc mặt Lý Diệp nhợt nhạt, dáng vẻ chật vật, vẫn đang thở dốc. Gia Nhu gấp gáp hỏi: “Tại sao chàng lại bị thương thế? Bị thương chỗ nào?”

Vân Tùng mới định nói, thì bị Lý Diệp nhìn một cái, lại ngậm miệng lại.

Lý Diệp cười nhạt nói: “Không sao đâu, nàng đừng lo lắng. Mọi người ra ngoài hết cả đi.” Chàng vốn muốn im hơi lặng tiếng đi vào, thế mà Vân Tùng lại ngoạc mồm ra, gọi cả đám tới đây thế này.

Giọng chàng vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng đượm vẻ yếu ớt khó thấy.

Mọi người đều nghe lời đi ra ngoài, chỉ có Thu Nương ở lại, nói: “Lang quân đừng trách già nhiều chuyện, nhưng sao ngài lại không cẩn thận thế hả? Đêm khuya còn đi ra ngoài thì đã đành, sao còn để bị thương? Thân thể của ngài sao chịu nổi vất vả chứ. Phải tìm ngay một thầy thuốc hoặc thầy lang tới xem bệnh mới được.”

“Ta chỉ bị thương ngoài da một tý thôi, không phải sợ. Bà cứ lui ra đi.” Lý Diệp cố chấp nói.

Gia Nhu thấy một tay chàng nắm chặt thì không nói lời nào kéo cánh tay ấy ra, lòng bàn tay bị cát đá làm xước xát ngang dọc, đầy vết máu. Gia Nhu giật mình, không nói một lời chạy đi tìm hòm thuốc.

Giờ phút này, trong lòng nàng vô cùng tự trách. Lúc ấy nghĩ đến bao nhiêu thứ, nào Thôi Vũ Dung, nào phủ Vân Nam Vương, thậm chí nghĩ cho cả Quảng Lăng Vương với Ngọc Hành, nhưng lại không hề nghĩ gì đến Lý Diệp. Nàng đã quên sức khỏe chàng yếu hơn mọi người, còn là thư sinh tay trói gà không chặt. Trên đường người ngã ngựa đổ loạn như thế, sao nàng lại yên tâm để chàng đi một mình đến phủ Quảng Lăng Vương cơ chứ?

Nói đi nói lại, chính là nàng đã ích kỷ, chỉ lo cho mình.

Gia Nhu đi ra cửa, gọi người lấy nước, lại gọi Vân Tùng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

Vân Tùng ngập ngừng: “Lang quân không cho tiểu nhân nói với người đâu ạ.”

Gia Nhu nói: “Anh không phải sợ, cứ nói hết cho ta.”

Vân Tùng có Gia Nhu làm chỗ dựa, nhất thời to gan, nói: “Trên đường trở về, xe ngựa gặp một đội Kim ngô vệ đang truy đuổi người, con ngựa kéo xe bị hoảng sợ, chạy lồng lên, đụng ngã mấy binh sĩ. Bọn họ cho là xe ngựa có gì khả nghi, ồ lên đuổi theo. Kết quả làm cho xe ngựa lật ở ven đường, Lang quân thì ngã ra ngoài… Đã vậy rồi, bọn họ giữ xe ngựa lại tra hỏi hồi lâu. Cuối cùng may gặp Đại lang quân đi qua, mọi người mới về được.”

Thu Nương bưng nước nóng tới, vừa vặn nghe được mấy câu cuối, hốt hoảng nói: “Lang quân còn bị ngã từ trên xe ngựa xuống cơ à?”

Gia Nhu nhìn Thu Nương một cái, cầm lấy chậu đồng, rồi xoay người quay trở vào trong phòng. Thu Nương quay sang hỏi Vân Tùng, nhưng Vân Tùng lắc đầu, nhất định không chịu nói.

Gia Nhu sử lý vết thương cho Lý Diệp, nàng cắn chặt răng, nhưng động tác lại hết sức nhẹ nhàng. Trước đây nàng từng đi theo quân đội, tình cảnh máu me kiểu gì cũng đã từng gặp qua rồi. Thế nhưng lúc này bàn tay vẫn hơi run, sợ làm chàng đau.

Hơi thở hơi nóng của nàng phả trên lòng bàn tay Lý Diệp, làm dịu đi cảm giác đau rát.

Chuyện vừa xảy ra trên đường đáng ra hoàn toàn có thể tránh được. Chẳng qua Lý Diệp cảm giác mấy người Kim ngô vệ kia đuổi từ khu vực Phường Khang Bình tới, đó là chỗ Vương Thừa Nguyên lẩn trốn. Lý Diệp muốn yểm trợ cho đội Bạch Hổ, nên mới cố tình gây ồn ào to một chút, thu hút sự chú ý của Kim ngô vệ, sau cùng đành chịu ngã một cú, mọi chuyện mới kết thúc được. Vết thương thực ra cũng không có gì ghê gớm, chẳng qua là nhìn có vẻ nhếch nhác tý thôi.

“Gia Nhu.” Lý Diệp gọi tên nàng, “Sao nàng không nói gì?”

Gia Nhu thành thạo băng vết thương, sau đó đậy hòm thuốc lại: “Lát nữa chàng cởi hết quần áo ra, ta muốn kiểm tra cẩn thận cả người chàng. Nếu có vết bầm tím, thì sẽ bảo Thu Nương đi mời thầy thuốc luôn.” Giọng nàng không cho phép bàn lui.

Lý Diệp biết nàng nói như vậy là có ý tốt, nhưng vẫn muốn chống đối: “Là ta không tốt, để nàng phải lo lắng. Nhưng chẳng qua là chút vết thương xoàng thôi, nghỉ ngơi một đêm là ổn mà.”

Chàng không cho mời thầy thuốc thì thôi, lại định nói dối về vết thương trên người hử? Gia Nhu tức tối trừng mắt, vứt toẹt hòm thuốc xuống, tóm ngay lấy cổ áo chàng. Lý Diệp nắm tay nàng định ngăn cản, bị nàng quát lên: “Chàng bỏ tay ra ngay!” Còn nhỏ tuổi, mà giọng nói rất có uy nhé.

Lý Diệp đành tùy ý nàng, để nàng vạch cổ áo mình sang hai bên, mở ra đến tận hông. Làn da chàng trắng sáng như ngọc, như ánh sáng có thể nhìn xuyên thấu qua vậy. Gia Nhu lơ đãng nghĩ vớ vẩn như thế, rồi nhìn thấy bên trên ngực khoảng hai tấc có một vết bầm, to chừng bằng bàn tay, nhìn rất rõ.

Gia Nhu chỉ chạm vào nhè nhè, thế mà thấy Lý Diệp hít vào một hơi, cơ thể rụt lại theo bản năng.

Gia Nhu thu tay về, do dự hỏi: “Chàng đau lắm hả? Còn nói không bị thương nữa đi!”

Lý Diệp cúi đầu mặc lại áo: “Chẳng qua nhìn thấy ghê thế thôi, chứ không đau chút nào.”



Gia Nhu càng tự trách mình hơm: “Vết bầm lớn như thế, sao lại không đau! Đều là lỗi của ta, biết rõ thân thể chàng không tốt, lại không biết võ công, thế mà lại để chàng đêm hôm phải chạy đến phủ Quảng Lăng Vương vì một người không quen biết. Chàng chờ ở đây, ta bảo Thu Nương đi mời thầy thuốc ngay.”

Nàng xoay người định đi, thì bị Lý Diệp nắm lấy cánh tay, kéo nàng ngồi xuống bên người, an ủi nói: “Việc ta đến phủ Quảng Lăng Vương không phải chỉ vì nàng đâu. Chuyện xảy ra trên đường là hoàn toàn bất ngờ, càng không phải là lỗi của nàng. Nàng yên tâm, Vương Thừa Nguyên đã được đưa về chỗ an toàn trong phủ Quảng Lăng Vương rồi.”

Tuy Lý Diệp để Lý Thuần đưa ra quyết định sau cùng, nhưng với hiểu biết của chàng về Lý Thuần, chàng biết Lý Thuần nhất định sẽ cứu Vương Thừa Nguyên.

Lúc này Gia Nhu chả buồn nghĩ đến Vương Thừa Nguyên, Vương Thừa nghiếc gì nữa, nàng nói: “Vừa rồi lúc ta đụng vào vết thương, chàng phản ứng như thể rất đau còn gì!”

Lý Diệp bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Ta phản ứng như vậy không phải là vì đau, mà vì nàng đụng chạm vào ta, đồ ngốc ạ.”

Gia Nhu kinh ngạc nhìn Lý Diệp, đến khi hiểu thâm ý trong lời nói của chàng thì nàng nhanh chóng cúi đầu xuống, gò má như thiêu như đốt. Vừa rồi nàng chỉ lo quan tâm thương thế của chàng, không nghĩ là đụng chạm như vậy cứ như trêu đùa chàng vậy. Lý Diệp nâng cằm nàng lên, sau đó áp trán vào trán nàng, cười nhỏ: “Sao, có muốn tiếp tục kiểm tra mấy chỗ khác trên người ông xã không thế?”

Hơi thở của chàng quá gần, có chút ấm áp, chút mập mờ phất phơ lướt qua gò má nàng. Gia Nhu đột nhiên thấy người nóng ran, cổ họng khô không khốc. Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, thế mà từ trong miệng chàng, nghe ra lại vô cùng ướt át. Bây giờ nàng chỉ hận không thể đào một cái hố để chính mình nhẩy xuống.

“Rõ ràng ta có ý đó đâu mà!” Nàng cãi.

Lý Diệp kéo tay Gia Nhu, đưa vào trong cổ áo mình, đặt lên vị trí trước ngực. Da thịt chàng cũng nóng bỏng, tim chàng cũng đập nhanh y như nàng vậy. Hơn nữa làn da trơn nhẵn, sờ vào như đang sờ vào tơ lụa, làm sao mà da dẻ của nam giới mà lại có thể đẹp như vậy nhỉ? Gia Nhu không kềm được, muốn nhiều hơn nữa.

Lý Diệp bị nàng chạm vào, hô hấp dồn dập, cúi đầu hôn lên môi nàng. Môi nàng như trái anh đào chín, đỏ thắm, ngon ngọt như kem sữa. Đầu lưỡi Gia Nhu bị cuốn vào trong miệng chàng, nàng thở dốc, hai tay đặt trước ngực chàng nhưng không dám dùng quá sức, sợ đụng phải vết thương của chàng.

Lý Diệp đẩy nàng ra một chút, tháo đai lưng, áo váy nàng lập tức tuột xuống. Yếm Gia Nhu thêu hoa sen liền đế, đài sen nhô ra, nở rộ đẹp đẽ. Mắt Lý Diệp tối lại, chàng cúi đầu cách một lớp lụa ngậm vào trong miệng, toàn thân Gia Nhu run lên, ôm đầu chàng kêu lên: “Đừng, vết thương …” âm thanh vang ngắt quãng, rồi không phát ra được nữa.

Chờ đầu óc nàng mê man, Lý Diệp ôm nàng quay về giường, nghiêng người áp lên nàng, đưa tay quệt mồ hôi trên trán nàng: “Nàng nhìn cho thật kỹ, xem ta có bị thương hay không nhé.”

Gia Nhu hận không thế mắng cho chàng mấy câu, nào có ai chứng minh như vậy chứ! Nhưng Lý Diệp không cho nàng cơ hội nói bất cứ chuyện gì, chàng lại bịt miệng nàng lần nữa.

Trong nhà hương xuân lan tỏa.

Đến khi Ngọc Hồ trở lại thì đã qua giờ sửu, cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ. Tỳ nữ trực đêm khoác tay ra hiệu, Ngọc Hồ biết như thế là có ý gì. Lang quân và Quận chúa đang bận, lúc này không thể quấy rầy. Thế nhưng vừa nhận được tin là mấy người kia không cứu được Vương Thừa Nguyên, chỉ biết Vương Thừa Nguyên đã bị mang đi.

Ngọc Hồ sợ lỡ việc, lại không dám đi vào quấy nhiễu, đang lúc khó xử thì thấy Gia Nhu từ trong nhà đi ra. Nàng để tóc xõa, chỉ mặc đồ lót, bên ngoài bọc áo khoác lông của Lý Diệp. Gia Nhu sai tỳ nữ chuẩn bị nước nóng, nhìn thấy Ngọc Hồ thì nàng đi tới gần.

Ngọc Hồ vừa định nói chuyện, thì Gia Nhu làm động tác im lặng, hai người đi xa thêm một chút. Vừa rồi sau khi làm một lần, Lý Diệp liền mệt mỏi nằm ngủ luôn trên người nàng. Trước đây nếu chỉ một lần thì chắc chắn không thỏa mãn được chàng, vậy đêm nay thật sự là rất mỏi mệt.

“Lang quân mới ngủ. Ta đã biết tung tích Vương Thừa Nguyên, mọi người vất vả rồi. Giờ thì cứ coi như không biết chuyện gì nhé.” Gia Nhu khe khẽ dặn dò.

Ngọc Hồ gật đầu: “Lúc em về có nghe Vân Tùng nói là Lang quân bị thương, không sao chứ ạ?”

Vân Tùng buôn nhiều chuyện thật. Gia Nhu lắc đầu nói: “Chàng nói không sao, cũng không muốn mời thầy thuốc. Sáng mai, em lẳng lặng mời một thầy thuốc giỏi tới xem bệnh nhé, thế ta mới yên tâm được.”

Ngọc Hồ che miệng cười nói: ” Quận chúa càng ngày càng chu đáo rồi đấy. Nếu má Thường với Vương phi mà biết được, thể nào cũng thấy vui vẻ yên tâm lắm đây.”

Gia Nhu xỉa tay vào trán Ngọc Hồ, quay trở về trong phòng.

Một lát sau, tỳ nữ bưng nước nóng vào, nhìn trộm Lý Diệp đang nằm trên giường. Gia Nhu ngăn ánh mắt kia lại, cho tỳ nữ lui ra, rồi nàng lau người giúp Lý Diệp. Lúc lau đến bên hông, nàng do dự một chút rồi mới nhắm mắt tiếp tục. Dù sao hai người cũng đã làm chuyện thân mật nhiều lần, nàng cũng đã hơi quen.

Những lần trước mỗi khi xong chuyện, Gia Nhu đều ngủ trước, còn Lý Diệp lau người cho nàng. Hôm nay là một lần ngược lại hiếm hoi, thế nàng mới biết, làm việc này một lần thì dễ, nhưng lần nào cũng làm như vậy thì quả là không đơn giản. Chút chuyện này nhìn có vẻ như không đáng kể, nhưng những tình cảm chứa đựng trong đó như thế nào thì đúng là trước đây nàng không nhìn thấy được.

Lau chùi xong, Gia Nhu lại lấy thuốc cao bôi lên vết bầm trên ngực Lý Diệp, sau đó mới nằm xuống bên người chàng.

Lúc này, nàng vừa nhắm mắt thì lập tức chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Gia Nhu tỉnh giấc sớm, nàng giở vạt áo Lý Diệp lên, kiểm tra xem vết bầm kia có bớt chút nào không nhưng thấy vẫn vậy. Nàng lại lấy thuốc cao bôi lần nữa. Lúc Lý Diệp tỉnh lại thì vừa vặn nhìn thấy áo của mình đang mở ra, ngón tay dài nhỏ trắng trẻo của nàng đang di di nhè nhẹ trên ngực chàng, làm chàng thấy xương cốt mềm nhũn.

Gia Nhu tưởng Lý Diệp sẽ dậy muộn, ai ngờ lại tỉnh sớm như thế, ngón tay nàng dừng ngay lại: “Ta làm chàng đau à?”

Hai tay Lý Diệp gối sau gáy, cười nhìn nàng: “Không đau, rất thoải mái.” Chàng vốn đã tuấn tú, lúc này vừa tỉnh ngủ, trông hơi lười biếng, càng thêm mê hoặc lòng người.

Gia Nhu ngừng bôi thuốc, đặt hộp thuốc sang một bên, xuống giường đi giày. Lý Diệp ngồi dậy, ôm lấy nàng từ sau lưng, vòng tay quấn quýt áp sát vào nàng. Gia Nhu tránh ra, nói nhỏ: “Chàng đừng làm rộn, tý nữa còn phải đi chào Đại gia đấy.”

Lý Diệp thấy hôm nay nàng dịu dàng khác thường thì không muốn buông tay, nhẹ nhàng dụ: “Chiêu Chiêu, nàng hãy gọi ta giống như đêm qua đi.”

Gia Nhu thì thấy lúc vui vẻ trên giường thì gọi được, chứ lúc tỉnh táo như này thì không biết mở miệng thế nào. Nhưng Lý Diệp mè nheo mãi không thôi, nàng không có cách nào khác đành lí nhí gọi một tiếng “Tứ lang” lúc bấy giờ Lý Diệp mới hài lòng buông nàng ra.

Gia Nhu gọi tỳ nữ phục vụ hai người rửa mặt thay quần áo, nghe thấy Lý Diệp ho khan hai tiếng, nàng cau mày lại. Hôm nay là ngày mồng Một, nàng chải tóc búi cao, mặc váy dài thêu hình chim loan ngậm hoa. Mầu sắc mỗi bông hoa khác nhau, hình dáng chim loan cũng thế, con thì đứng, con thì đang bay, trông khoan thai quý phái.

Trên đường bọn họ đi đến khu phòng ở của Trịnh thị, Vân Tùng chạy theo bẩm báo. Hóa ra trong cung truyền tin về, đêm qua Thái sư mang Vương Thừa Nguyên vào cung gặp Bệ hạ, không ai biết ba người mật đàm những gì, vì không người nào được ở lại trong điện. Rồi sau đó Hoàng đế lệnh cho Cấm quân và Kim ngô vệ thu binh, thành Trường An sau một đêm huyên náo, rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

Hôm nay là ngày mồng Một, triều đình tổ chức đại triều đầu năm, coi như mở đầu một năm hưng thịnh. Trời chưa sáng các quan đã phải vào cung chuẩn bị, cho nên giờ này ba cha con Lý Giáng đều đã ra khỏi nhà, chỉ có mình Lý Diệp vẫn có thể ở nhà nằm ngủ.

Gia Nhu rất muốn hỏi Lý Diệp, như thế có nghĩa là gì, nhưng vì bọn họ đang ở bên ngoài, không phải trong phòng riêng, cho nên không tiện công khai thảo luận chuyện này.



Hai người bước vào gian nhà chính, thấy chỉ có Trịnh thị đang ngồi, hình như bà ta cố ý cho người làm ra ngoài hết. Sắc mặt Trịnh thị sa sầm, hỏi thẳng Lý Diệp: “Con nói đi, đêm qua đã chạy đi đâu? Sao lại để mình bị thương!”

Lý Diệp cau mày, ai đã nói cho mẹ biết là chàng bị thương nhỉ? Chắc chắn không phải Vân Tùng, vì Vân Tùng rất ít khi sang khu phòng của Trịnh thị, vậy chỉ còn mấy người vú già, tỳ nữ hầu hạ trong phòng chàng. Đám này thật là bảo mãi không được.

“Mẹ, vết thương trên người con không có gì đáng ngại cả.” Lý Diệp trả lời.

Trịnh thị nổi cáu: “Có đáng ngại hay không, phải để thầy xem qua mới biết được. Con định nói dối ta à? Năm đó ta dạy con đọc sách “hiếu kinh” ngay chương đầu tiên “khai tông minh nghĩa”, có phải con quên hết rồi phỏng? Quay lưng lại đây!”

Lý Diệp chỉ đành nói: “Con không dám quên ạ. Thân thể do cha mẹ sinh ra, không được làm hỏng, thế mới là có hiếu.”

Triều đình lấy đạo hiếu trị thiên hạ, từ thiên tử đến quan viên, không ai không dám tuân theo đạo hiếu. Ngay cả trong đề thi thăng quan hàng năm, kiểu gì vẫn phải có câu hỏi hỏi liên quan đến hiếu đạo.

“Ồ vẫn nhớ đấy nhỉ! Nếu con gặp chuyện không may, thì người làm mẹ như ta thế nào bây giờ? Thân thể con có bất kỳ tổn thất gì, đó chính là bất hiếu!” Đêm qua Trịnh thị đi ngủ luôn, sáng nay mới biết Lý Diệp bị thương, vốn định lao ngay sang chỗ chàng, nhưng sợ làm lớn chuyện, quấy rầy các phòng khác, Trịnh thị đành cố chịu nhịn chờ bọn họ tới. Lúc này mới phát tác toàn bộ.

Gia Nhu thấy Trịnh thị giận đến run cả người, liền vội vàng nói: “Xin Đại gia đừng nóng giận, đều là lỗi tại con không chăm sóc chàng chu đáo.”

“Con không làm tròn bổn phận! Rõ ràng các con cùng nhau ra ngoài, vì sao con lại về một mình thế? Nó không để ý sức khỏe của bản thân, chẳng lẽ con là vợ nó, mà không biết khuyên can à? Nếu mà có chuyện gì không may, con chịu trách nhiệm được sao!” Trịnh thị vỗ bàn. Bà ta rất ít khi nói năng mạnh hùng hồn như vậy, giọng nói run thấy rõ.

Trịnh thị chỉ có một con trai, trước đây nó sống ở nơi xa xôi cách trở, không nhìn được, không sờ được. Bây giờ khó khăn lắm nó mới về nhà, còn thành hôn, tất nhiên Trịnh thị muốn con trai ngày ngày chăm sóc chu đáo rồi. Thế mà thằng con này lại hay ngày ba chuyện, thật là …

Gia Nhu tự biết mình có lỗi, không dám phản bác. Trên đời này không bao giờ được phép nghi ngờ tình yêu của người mẹ.

Thế nhưng Lý Diệp lại bênh vực nàng: “Mẹ, mẹ biết con đã quyết làm thì Gia Nhu cũng không thay đổi được. Chuyện này không thể trách nàng được, mẹ không nên giận cá chém thớt mắng nàng.”

Trịnh thị đưa tay chỉ chỉ Lý Diệp, nghiến răng nghiến lợi, cố đè nén lửa giận: “Con…ngoan ngoãn ngồi im đấy chờ thầy thuốc tới. Ta đã bảo Tô Nương đi mời rồi, chỉ nói là đến xem mạch định kỳ cho ta, những người khác sẽ không biết gì hết.”

Lý Diệp còn định nói thêm, Gia Nhu bèn gắng hết sức đè tay chàng thật chặt, chàng mới thôi.

Tô Nương đi mời thầy thuốc, y thuật tất nhiên không thành vấn đề. Thầy thuốc kiểm tra thật cẩn thận, rồi nói với Trịnh thị: “Phu nhân yên tâm, Lang quân không bị tổn thương nội tạng, nghỉ ngơi dăm bữa ngày nửa tháng là khỏi hẳn. Chẳng qua Lang quân có triệu chứng cảm lạnh, nên lão kê đơn uống mấy thang thuốc, tránh cho bệnh tình nặng thêm.”

Lúc này Trịnh thị mới yên tâm, cho Tô Nương đưa thầy thuốc ra ngoài. Bà ta cố gắng dò hỏi Lý Diệp về chuyện đêm hôm trước, nhưng đều bị Lý Diệp trả lời nhát gừng lấp liếm cho qua. Trịnh thị vốn là ếch ngồi đáy giếng, hiểu biết có hạn, không nghĩ được chuyện gì sâu xa. Chờ Tô Nương lấy được toa thuốc rồi, Trịnh thị liền đưa cho Gia Nhu cất đi, lại dặn dò thêm mấy câu rồi mới thả bọn họ về.

Trở lại phòng ở, Gia Nhu sai Ngọc Hồ đi sắc thuốc luôn. Lý Diệp thì gọi hết đám người Thu Nương tới, nghiêm nghị hỏi: “Ai nói chuyện của ta cho mẹ ta biết?”

Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, đều lắc đầu nói không biết. Lý Diệp nhìn về phía Thu Nương, ánh mắt nghiêm khắc, Thu Nương lập tức quỳ xuống, nói: “Lang quân, thật không phải là gìa, đêm qua già đi cùng Quận chúa từ chỗ phu nhân về, sau đó không hề đi đâu nữa. Những người khác đều có thể làm chứng.”

Tỳ nữ rối rít phụ họa, đêm qua họ đều trông bếp đón giao thừa, không có ai đi đâu ra ngoài hết.

Nếu không phải tỳ nữ vú già, thì chỉ còn Vân Tùng và…anh cả biết. Chẳng lẽ anh cả sai người sang nói với mẹ à? Lý Diệp khoát tay một cái, cho mọi người lui xuống.

Gia Nhu trở lại, thấy bọn Thu Nương nơm nớp lo sợ đi ra ngoài, bèn hỏi: “Chàng nói gì với họ thế? Làm cho ai nấy đều sợ đấy.”

“Chẳng qua là nhân tiện hỏi mấy chuyện nhà thôi.” Lý Diệp phớt lờ.

Gia Nhu thấy trong phòng không có người nào khác, mới hạ giọng hỏi: “Đêm qua rốt cuộc là thế nào? Sao cả Thái sư cũng dính dáng vào thế?”

Lý Diệp cũng không dối nàng: “Nếu đưa Vương Thừa Nguyên ra khỏi thành luôn, thì rất khó làm Thiên tử nguôi giận, thể nào cũng phát binh đánh U Châu. Cho nên nhất định phải đưa được Vương Thừa Nguyên vào gặp Thánh nhân, trực tiếp giải thích, thế thì mới có cơ hội cứu vãn. Nhưng Quảng Lăng Vương không tiện ra mặt xử trí chuyện này, sức nặng cũng không đủ. Thái sư thì khác, Thái sư là nguyên lão ba triều, có địa vị đặc biệt trong lòng Thánh nhân. Có ông ấy ra mặt, Thánh nhân sẽ tin tưởng Vương Thừa Nguyên hơn một chút.”

“Thế nhưng làm sao mà thuyết phục Thái sư đi cùng Vương Thừa Nguyên được? Nhỡ đâu Vương Thừa Nguyên lật lọng, vậy chẳng phải thanh danh cả đời của Thái sư đi tong à?” Gia Nhu kinh ngạc nói.

Lý Diệp lắc đầu: “Thái sư chỉ biết đưa Vương Thừa Nguyên cùng vào cung giải thích, chứ không nói giúp Vương Thừa Nguyên điều gì. Xử trí như thế nào hoàn toàn là tùy Thánh nhân. Thật ra thì trong vụ ám sát đêm qua để lộ rất nhiều sơ hở. Nếu Vương Thừa Nguyên đã có thể chạy trốn, vì sao lại phải tự chui đầu vào rọ, quay trở vào cung gặp Hoàng đế nào? Ám sát vua là tội lớn, phải tru di chín họ. Đế vương vốn đa nghi, nhất định sẽ phải suy nghĩ cẩn thận. Hơn nữa vị Thiên tử này của chúng ta không thích dùng binh tý nào, càng không muốn vì dùng binh mà làm hao tổn quốc khố, cho nên có thể Bệ hạ sẽ đồng ý cho Vương Thừa Nguyên một cơ hội.”

Gia Nhu chăm chăm nhìn Lý Diệp, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái. Chàng quả là giống người kia, kiếp trước ở trận chiến Từ Châu, mỗi bước đi đều bị chàng đọc rành rành. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ngay cả viện binh cũng dự báo được đâu ra đấy. Ngu Bắc Huyền không những thua trận, mà còn nảy sinh cảm giác thấu hiểu. Y từng nói người nọ hiểu biết về y sâu sắc hơn hẳn bất cứ đối thủ nào trước đó.

Bỗng nhiên Gia Nhu sinh ra một ý tưởng, không phải Lý Diệp chính là… ?

Lý Diệp nhìn vẻ mặt Gia Nhu, lại bồi thêm một câu: “Đây chính là nguyên nhân tối qua ta phải đên phủ Quảng Lăng Vương. Sau khi mấy người mưu sĩ chúng ta thương lượng, thì cũng thấy việc Quảng Lăng Vương cứu Vương Thừa Nguyên là có lợi.”

Thì ra không phải như mình nghĩ. Cũng khó có khả năng thật, Lý Diệp làm sao lại là Ngọc Hành được cơ chứ? Nàng từng nhìn thấy Ngọc Hành tiên sinh ở phía xa xa, khi hai quân ở hai bờ chiến tuyến. Ngọc Hành được một đám binh tướng vây quanh, đeo mặt nạ bằng bạc, da bọc xương, già nua ốm yếu. Lúc ấy hình như Ngọc Hành đi đứng không tiện, toàn phải ngồi trên xe lăn.

Hình ảnh ấy quả thực khác rất xa Lý Diệp.

Buổi chiều, Gia Nhu nhận được một phong thư của Thuận Nương. Thuận Nương nói sẽ cùng Tiết Độ sứ Vũ Ninh vào Trường An, hẹn Gia Nhu ngày mồng năm tháng giêng đến quán rượu ở phía đông Kinh thành gặp nhau, có việc quan trọng cần nói. Thoáng cái Thuận Nương đã đến Từ Châu được mấy tháng, từ dạo ấy Gia Nhu cũng không quan tâm tới nàng ta, càng sẽ không nghĩ tới sau này hai người sẽ có qua lại gì.

Chẳng phải lúc Thuận Nương rời khỏi phủ Vân Nam Vương, lòng nàng ta chứa đầy oán hận hay sao.

Lý Diệp không hỏi, nhưng Gia Nhu chủ động nói lại hết nội dung trong thư cho chàng, còn hỏi ý chàng xem có nên đi hay không. Lý Diệp nói: “Nàng cứ đi, đừng ngại. Xem rốt cuộc Mộc Gia Nghi muốn nói gì, có lẽ không phải chuyện xấu đâu. Nếu nàng vẫn lo lắng, đến lúc đó ta đưa nàng đi là được.”

Gia Nhu thở dài một tiếng: “Chàng không biết đâu, mẹ đẻ Thuận Nương bị cha ta… hẳn là trong lòng nó hận chúng ta vô cùng.”

Lý Diệp biết hết ngọn nguồn, chàng chỉ cười chấm tay vào mũi nàng: “Chiêu Chiêu, trên đời này không có gì là tuyệt đối cả.”